Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 69+70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 69:MUỐN NGƯỜI TA KHÔNG BIẾT,TRỪ PHI ĐỪNG LÀM.
Ánh mắt lạnh thấu xương của Như Mộng chuyển động, nhìn chằm chằm Lâm Châu Huyền, nói: "Còn có tỷ, đại tỷ! Ngày ấy rõ ràng là tỷ cầm bánh hoa quế kêu muội đưa cho tam muội, lại nói là chủ ý của muội! Tỷ ghen tị tam muội trong Bách Hoa Yến đã đoạt lấy nổi bật của tỷ, cho nên tỷ muốn giết muội ấy, rồi lại sợ lộ tẩy mới đến tìm muội! Nha hoàn trong phòng muội có thể làm chứng!"

"Tỷ không có!" Lâm Châu Huyền thẹn quá hoá giận, quát lên: "Như Mộng, muội đúng là nói hưu nói vượn!"

"Đại tỷ muốn giết tam muội cũng không phải một hai lần," Như Mộng nghĩ đến trao đổi trước đó với Lâm Duẫn Nhi, tiếp tục nói: "Khi tam muội còn ở chùa, đại tỷ đã mua chuộc lão ni cô, khiến bà ta hạ độc trong thuốc của tam muội, sau đó còn giết ni cô kia diệt khẩu. Còn có lần kia, đại tỷ cùng tam muội đi gặp Lục vương gia, đột nhiên sát thủ của Thanh Ngọc Môn xông ra, cũng là do đại tỷ an bài."

"Thì ra đại tỷ hận muội như thế. Nhi nhi không biết đã làm chuyện gì khiến cho đại tỷ hận muội thấu xương, muốn đẩy muội vào chỗ chết?" Lâm Duẫn Nhi kinh ngạc nhìn Lâm Châu Huyền, nói.

"Như Mộng," Lâm Châu Huyền nhìn chằm chằm Như Mộng, hỏi: "Ngươi nói những lời này, có chứng cớ gì?"

"Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm." Như Mộng nói tiếp: "Thuốc đưa cho lão ni cô kia là muội mua, cũng là muội đi đưa. Sát thủ Thanh Ngọc Môn cũng là đại tỷ kêu muội đi tìm. Muội chính là chứng cớ!"

"Ngươi... Nói cái gì..." Lâm Châu Huyền nhìn Như Mộng, nói năng lộn xộn. Việc này Như Mộng căn bản không biết, trừ phi là Như Mộng tự hãm hại mình, "Ta không có làm, càng không có kêu ngươi đi làm!"

Sắc mặt Đại phu nhân lập tức trở nên trắng bệch, muốn giải vây cho Lâm Châu Huyền rồi lại nói không ra lý do.

"Rầm!" Lâm Cát Chiêm liền tức giận, vỗ lên thư án một chưởng: "Tiêu Mẫn, việc này thật sao?"

Nhìn thấy vẻ giận dữ của Lâm Cát Chiêm, trong lòng Lâm Duẫn Nhi lạnh lùng cười. Nàng biết rõ, Lâm Cát Chiêm lộ vẻ phẫn nộ cũng không phải bởi vì thương yêu nàng, chẳng qua là bởi vì Lâm Châu Huyền thiếu chút nữa làm cho ông ta mất đi một quân cờ có tiềm lực như vậy.

Đại phu nhân sợ tới mức lập tức quỳ xuống, dập đầu trên đất: "Lão gia, thiếp quả thật không biết sự tình, Châu Huyền trẻ người non dạ, ông hãy tha thứ cho nó lần này đi, thiếp cam đoan, tuyệt đối không có lần sau!"

"Lần sau?" Khoé miệng Lâm Cát Chiêm run rẩy, đi đến trước mặt Lâm Châu Huyền, 'chát chát' nặng nề giáng cho Lâm Châu Huyền hai cái tát. Mặt Lâm Châu Huyền lập tức sưng vù lên.

"Nếu hôm nay lão phu không phạt nặng ngươi thì sẽ giải thích với Nhi nhi như thế nào?" Hai mắt Lâm Cát Chiêm đỏ lên, tàn nhẫn nhìn chằm chằm Lâm Duẫn Nhi.

"Phụ thân không nên tức giận, Nhi nhi tin tưởng đại tỷ cũng là nhất thời hồ đồ." Lâm Duẫn Nhi nói: "Phụ thân hãy nể mặt Nhi nhi, đừng nên trách tội đại tỷ."

Nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi mở miệng cầu tình, Lâm Cát Chiêm dịu lại, trong mắt đầy tơ máu, nói: "Lần này ta tạm tha cho các ngươi, trừng phạt nhẹ để răn đe, nếu có lần sau thì đừng trách ta không nể nang! Cấm cửa Châu Huyền một tháng, không cho phép ra khỏi cửa phòng một bước!" Dù sao ông ta cũng phải chú ý đến mặt mũi của Tiêu gia, cầu tình của Lâm Duẫn Nhi cũng là cho ông ta một con đường.

"Cám ơn lão gia, Châu Huyền nhất định không dám!" Đại phu nhân kéo kéo Lâm Châu Huyền.

Lâm Châu Huyền cũng lập tức nói: "Cha, nữ nhi biết sai rồi, nữ nhi không dám!"

Lâm Cát Chiêm nhìn thoáng qua hai người quỳ trên đất, chán ghét nói: "Cút đi!"

Sau khi Đại phu nhân và Lâm Châu Huyền rời đi, Lâm Duẫn Nhi cũng rời khỏi. Hôm nay nàng thật sự có chút mệt mỏi.

Lâm Duẫn Nhi mới vừa quay về Trục Nguyệt Hiên liền nhìn thấy Thanh Y lo lắng đi lên. Thanh Y nói: "Tiểu thư, môn chủ đã xảy ra chuyện!"

"Xảy ra chuyện gì?" Lâm Duẫn Nhi vội vàng hỏi.

"Vết thương cũ của môn chủ tái phát, kinh mạch toàn thân đều bị phong bế, lần này tái phát vô cùng nghiêm trọng, cho dù thần y cũng không đủ sức cứu chữa!" Vẻ mặt Thanh Y lo lắng sốt ruột.

"Tại sao có thể như vậy? Thương Y ở đâu?"

"Ở bên trong!" Thanh Y chỉ chỉ bên trong phòn:. "Môn chủ tới tìm tiểu thư đã lâu, biết được tiểu thư tiến cung, muốn chờ tiểu thư trở về, không ngờ bỗng nhiên miệng liền thổ huyết, ngất đi!"

Lâm Duẫn Nhi lập tức đi vào phòng, nhìn thấy Thương Y đang nằm trên trường kỷ. Trên mặt y không có huyết sắc, khoé miệng còn có một chút vết máu, mắt nhằm nghiền giống như đang ngủ say.

"Tại sao có thể như vậy? Tái phát nhanh như vậy?" Lâm Duẫn Nhi hỏi.

"Chỉ sợ là lần trước môn chủ ra ngoài, vì lo lắng cho an nguy của tiểu thư, muốn mau chóng giải quyết rắc rồi rồi vội vã trở về, cho nên đã thúc đẩy nội lực cực lớn, khiến cho thân thể không đủ sức chịu đựng, mới làm cho nội thương phát tác." Thanh Y giải thích.

"Mộc Tê, lấy bút mực đến!" Lâm Duẫn Nhi vội vàng nói.

Mộc Tê đưa bút mực tới. Lâm Duẫn Nhi mở giấy Tuyên Thành ra, nhanh chóng vẽ vòng quanh trên giấy một bức bản đồ, đưa cho Thanh Y: "Ngươi đi tìm nơi này, tên là Linh Sơn. Ở trên đỉnh núi Linh Sơn từng có một vị cao nhân ở ẩn, sau khi vị cao nhân qua đời, ở nơi này lưu lại một gốc Thánh Tuyết Đơn, mau lấy nó về đây!"

"Thánh Tuyết Đơn?" Thanh Y giật mình hỏi: "Trên đời thật sự có Thánh Tuyết Đơn? Làm sao Tam tiểu thư biết được nơi đó sẽ có Thánh Tuyết Đơn?"

"Ngươi không cần biết làm sao mà ta biết được. Tóm lại, ngươi tới nơi đó nhất định sẽ tìm được! Mau đi đi! Còn nữa, Linh Sơn nhiều dã thú hung mãnh, ngươi nhất định phải chú ý an toàn!"

"Vâng! Ta tất nhiên là tin tưởng Tam tiểu thư, nhưng mà ta đi rồi, an toàn của Tam tiểu thư..."

"Còn có Kinh Phong ở đây, ngươi mau đi đi!"

"Kẻ thù của môn chủ đại nhân không ít, nếu bọn chúng biết tin tức môn chủ bị hôn mê, nhất định sẽ đến báo thù. Trong khoảng thời gian này vẫn xin Tam tiểu thư để cho môn chủ ở lại phủ Thừa tướng, miễn cho để lộ tin tức."

"Đó là dĩ nhiên. Ta tuyệt đối bảo đảm an toàn của hắn! Ngươi dọc đường cẩn thận!"

"Ta đây đi trước!" Thanh Y đi tới trước mặt Kinh Phong, nghiêm túc nói: "Tiểu quỷ, an nguy của môn chủ đại nhân cũng xin nhờ ngươi, coi như Thanh Y ta nợ ngươi một ân tình!"

"Yên tâm đi." Kinh Phong nghiêm túc nói.

Thanh Y gật gật đầu, phi thân nhảy ra khỏi Trục Nguyệt Hiên, bay về hướng Linh Sơn.

"Mộc Tê, từ hôm nay trở đi, bất luận kẻ nào đến Trục Nguyệt Hiên đều ngăn ở ngoài cửa, không có sự đồng ý của ta, bất cứ kẻ nào cũng không được phép tiến vào." Lâm Duẫn Nhi dặn dò nói.

"Dạ, tiểu thư."

Lâm Duẫn Nhi để cho Kinh Phong ôm Thương Y đến trên giường, sau đó múc một thau nước sạch, nhẹ nhàng lau vết máu ở khoé miệng của Thương Y, "Ngươi này thật vụng về, có muốn nhìn xem hiện tại mình xấu bao nhiêu? Ngươi nhất định phải kiên trì, Thanh Y sẽ nhanh chóng trở về! Ăn xong Thánh Tuyết Đơn, ngươi sẽ tốt lên."

Lâm Duẫn Nhi nghĩ đến bởi vì Thương Y bận tâm đến an nguy của nàng, muốn trở về mau một chút, mới biến thành cái dạng này như bây giờ, cho nên nàng liền không ngừng tự trách. Giữa bọn họ chỉ là giao dịch mà thôi, sao lại đáng để liều tánh mạng.

Kinh Phong đi vào trong viện, phát đi một tín hiệu cho trong cung. Rất nhanh, Ngô Thế Huân đến Trục Nguyệt Hiên.

"Chuyện gì xảy ra? Gọi ta tới đây gấp như vậy, Tam tiểu thư có nguy hiểm sao?" Ngô Thế Huân hỏi.

Kinh Phong lén liếc mắt một cái xem thường, nói: "Không phải Tam tiểu thư, là Thương Y môn chủ, bệnh cũ tái phát, đã lâm vào hôn mê."

"Mau dẫn ta đi nhìn xem!"

Nhìn thấy Ngô Thế Huân đến đây, Lâm Duẫn Nhi thoáng cảm thấy an tâm một ít. Nàng ỷ lại vào Ngô Thế Huân, ngay cả bản thân mình cũng không nhận thấy được. Ngô Thế Huân bắt mạch của Thương Y, chân mày nhíu chặt lại, vẻ mặt lo lắng, trầm giọng nói: "Lần này còn nghiêm trọng hơn so với lần trước!"

"Thanh Y đã đi Linh Sơn lấy Thánh Tuyết Đơn, hy vọng còn kịp." Lâm Duẫn Nhi nói.

"Thánh Tuyết Đơn?" Con ngươi Ngô Thế Huân sáng ngời, "Có vị danh y nói qua, thương thế của Thương Y không phải Thánh Tuyết Đơn thì không thể trị. Nhưng Thánh Tuyết Đơn này vẫn luôn là thứ trong truyền thuyết, chưa chắc là thật."

"Là thật." Lâm Duẫn Nhi kiên định nói: "Ngay tại Linh Sơn!"

Tuy rằng nghe buồn cười như thế, nhưng Ngô Thế Huân lại không chút do dự lựa chọn tin tưởng Lâm Duẫn Nhi, trong ánh mắt lo lắng xuất hiện một tia hy vọng: "Thương Y thật sự là một tên mạng lớn, thứ tốt như vậy lại có thể để cho hắn đụng tới." Nói xong, Ngô Thế Huân lấy ra từ trong ngực một bình ngọc, đổ ra một viên thuốc xanh lục, cạy mở miệng của Thương Y, nhét vào.
----------------------------------
CHƯƠNG 70:TIỂU THƯ CHÚ Ý HÌNH TƯỢNG.

Sau một lát, Thương Y chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi liền lập tức nheo đôi mắt hoa đào lại, nói: "Nhi nhi, vừa tỉnh lại có thể nhìn thấy ngươi ngay, thật cao hứng!" Thương Y vừa nói vừa bắt lấy tay Lâm Duẫn Nhi, ôm vào trong ngực.

"Khụ!" Ngô Thế Huân ho khan một tiếng, gỡ tay Thương Y ra, đặt tay của chính mình vào trong tay Thương Y, nói: "Ít nói, ít động đậy đi! Không có Ngọc Hoàng Đơn của ta thì ngươi vẫn còn hôn mê."

Thương Y ghét bỏ đẩy tay Ngô Thế Huân ra, vẻ mặt lo lắng, nói: "Ôi, ta tra nông nỗi này, ai sẽ bảo vệ Nhi nhi đây? Tiểu Huân, Nhi nhi liền giao phó cho ngươi!"

"Khỏi cần ngươi giao phó!" Thấy Thương Y hình như chưa rõ tình hình lắm, Ngô Thế Huân nói: "Bảo vệ Nhi nhi là trách nhiệm của ta, ngươi không phải lo lắng, nghỉ ngơi cho tốt, Thanh Y đã đi lấy Thánh Tuyết Đơn, ngươi cần phải kiên trì!"

"Nhi nhi thật sự là quá tốt..." Thương Y cố hết sức giơ khoé miệng lên, "Ta thật mỏi mệt, buồn ngủ, Tiểu Huân, Nhi nhi giao cho ngươi..."

Sợ Lâm Duẫn Nhi lo lắng, Ngô Thế Huân nói: "Tình hình trước mắt của hắn ta nên ít cử động, hôn mê khí huyết lưu động sẽ giảm bớt, có ích đối với bệnh tình của hắn, thuốc vừa mới uống có thể bảo vệ kinh mạch của hắn trong thời gian ngắn, chỉ cần Thanh Y có thể trở về kịp thời, sẽ không có chuyện xảy ra."

"Nhưng mà..." Lâm Duẫn Nhi vẫn còn vô cùng lo lắng.

"Lo lắng có người tới tìm trả thù?" Ngô Thế Huân cười cười: "Yên tâm đi, trong khoảng thời gian này ta sẽ ở đây cho đến khi Thương Y khỏi hẳn!"

"Hả?" Lâm Duẫn Nhi há to miệng, ngây ngốc nhìn Ngô Thế Huân: "Thật ra, Điện hạ có thể mang Thương Y về vương phủ để chăm sóc. Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, Thương Y ở đó nhất định là an toàn."

"Vậy nàng cùng theo ta đến vương phủ." Ngô Thế Huân nhếch môi, nói: "Hiện tại, không nên di chuyển Thương Y, hơn nữa ta biết nàng cũng muốn tự mình chăm sóc hắn, nếu nàng cùng ta đến vương phủ ở, ta sẽ đồng ý."

Lâm Duẫn Nhi liếc trắng mắt: "Vẫn nên ở lại đây đi."

Tối đó, Thương Y chiếm giường của Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi đành phải nằm chung giường với Mộc Tê. Ngô Thế Huân thì ngủ trên trường kỷ.

Đồ ăn sáng ngày hôm sau chưa từng được phong phú như vậy: vịt xé tổ yến, cháo gà tổ yến, sủi cảo gạch cua, bò nấu măng mùa đông, chả giò hoàng kim... Nhìn đến nỗi ánh mắt của Mộc Tê và Nguyệt Lan đều cứng đờ, "Tiểu thư, cái này... không có độc chứ?" Ngọc Lan khó tin, hỏi: "Có thể đã cầm lầm hay không?"

"Ta đã xác nhận qua, chính là của Trục Nguyệt Hiên, không lầm đâu!"

"Đây là bởi vì tiểu thư các người, ngày hôm qua được Hoàng thượng sắc phong Bình Dương Huyền Quân!" Ngô Thế Huân cười nói.

"Hả!" Một Tê cùng Nguyệt Lan giật mình nhìn Lâm Duẫn Nhi, quỳ xuống ngay tức khắc, cùng hô lên: "Tham kiến Huyền Quân, Huyền Quân vạn phúc!"

"Đứng lên đi, hai nha đầu các người cũng cười nhạo ta!"

Mộc Tê cùng Nguyệt Lan xới cơm xong thì ngồi xuống ăn như thường ngày, nhưng nhìn đến Ngô Thế Huân thì lại đồng loạt đứng lên. Thường ngày, Lâm Duẫn Nhi không xem các nàng như nô tỳ, mời các nàng cùng nhau ăn cơm, nhưng trước mặt người ngoài không thể mất pháp tắc.

"Ngồi xuống đi." Lâm Duẫn Nhi cười cười, giải thích với Ngô Thế Huân: "Chúng ta đều cùng ăn với nhau."

"Ừ." Ngô Thế Huân gật đầu: "Mau ngồi đi, không thể bởi vì ta mà phá huỷ quy củ của Trục Nguyệt Hiên." Ngô Thế Huân nhìn nhìn Kinh Phong: "Ngươi cũng cùng ăn chứ?"

Kinh Phong gật đầu.

"Ngồi xuống đi." Ngô Thế Huân nói.

Mộc Tê cùng Nguyệt Lan ngồi xuống, Nguyệt Lan lặng lẽ nói với Mộc Tê: "Không phải nói Thất vương gia là Vương gia mặt lạnh sao? Sao lại thấy nói chuyện rất tốt mà?"

Mộc Tê liếc Nguyệt Lan trắng mắt, khẽ nói: "Đó là bởi vì ở trước mặt tiểu thư của chúng ta."

Nguyệt Lan nghe xong, cười cười thâm ý, trong lòng âm thầm kêu: Tiểu thư rất giỏi! Tiểu thư cố lên!

Có Ngô Thế Huân ở đây, hai nha hoàn và Kinh Phong dùng bữa ít nhiều cũng câu nệ.

Ngô Thế Huân ở trong vương phủ đều là một đám nha hoàn hầu hạ hắn dùng bữa, hơn nữa, vì tính cách lãnh đạm của hắn, bọn nha hoàn đều không nói một lời, nhìn hắn ăn xong, cho nên, cho tới bây giờ đều yên lặng ăn. Ngô Thế Huân nghĩ, sau này trở đi để cho mọi người cùng nhau ăn cơm, có thể cũng rất náo nhiệt hay không?

Ngô Thế Huân ngẩng đầu, nhìn thấy trên mặt Lâm Duẫn Nhi dính một hột cơm, thế là vươn tay, tự nhiên lấy xuống giúp Lâm Duẫn Nhi. Lâm Duẫn Nhi lập tức sửng sốt, thân mình không khỏi thẳng đứng lên, cứng ngắc như gỗ.

Hai nha hoàn cùng Kinh Phong cũng ngẩn người, vẫn là Kinh Phong phản ứng trước, nói: "Ta no rồi." Sau đó yên lặng rời khỏi bàn ăn.

"Chúng tôi cũng no rồi!" Mộc Tê huých Nguyệt Lan.

Nguyệt Lan gật gật đầu: "No rồi no rồi!"

Dứt lời, hai nha hoàn chạy ra sân giống như trốn.

Lâm Duẫn Nhi mất tự nhiên, xoay người đứng lên, nói: "Ta cũng no rồi." Ngô Thế Huân tự cầm lấy chén của Lâm Duẫn Nhi, múc một chén cháo, đưa tới trước mặt Lâm Duẫn Nhi, rồi gắp một cái sủi cảo bỏ vào trong chén, nói: "Ăn thêm một chút nữa!"

Lâm Duẫn Nhi đành phải ngồi xuống, lùa vài miếng cơm trong chén, sau đó gắp sủi cảo lên, một ngụm nhét vào miệng, mặt giống như là cái bánh bao.

Nguyệt Lan bịt mắt lại, không đành lòng nhìn bộ dáng của Lâm Duẫn Nhi, nhịn không được, giậm chân nói: "Tiểu thư, chú ý hình tượng, chú ý hình tượng!"

"Thật ra bộ dáng hiện giờ của tiểu thư rất đáng yêu mà." Mộc Tê có chút phiền muộn, nói: "Nếu tiểu thư vẫn luôn vui vẻ giống như lúc này đây thì thật tốt!"

Cơm nước xong, Lâm Duẫn Nhi phân phó Mộc Tê đến đạo quán ở thành đông tìm một vị Linh giới đại sư. Linh giới đại sư là một cao nhân hàng yêu phục ma có tiếng, trong nhà dân chúng có cái gì kỳ dị đều tìm ông ta đến làm phép. Tuy rằng Mộc Tê không biết Lâm Duẫn Nhi tìm Linh giới đại sư có dụng ý gì, nhưng vẫn vâng lời đi. Ngô Thế Huân nhìn theo bóng dáng của Mộc Tê, không khỏi nhíu nhíu mày.

Mộc Tê đi rồi, Ngô Thế Huân thấy Lâm Duẫn Nhi đứng một mình ở trong sân, liền đi qua, nói với Lâm Duẫn Nhi: "Nhi nhi, Mộc Tê có võ công."

"Bây giờ người mới nhận ra?" Lâm Duẫn Nhi cười cười, nói.

"Nàng đã biết từ lâu? Nàng ta từng nói với nàng?"

Lâm Duẫn Nhi lắc đầu, nói: "Có lẽ nàng ta có nỗi khổ tâm của mình." Mộc Tê không nói, Lâm Duẫn Nhi sẽ không hỏi.

"Tóm lại nàng phải cẩn thận."

"Vâng."

Như Ngô Thế Huân dự đoán, ngày hôm sau, người tới phủ Thừa tướng cầu thân nối liền không dứt, đều là tới vì Tam tiểu thư Lâm Duẫn Nhi. Lần này, ngược lại Lâm Cát Chiêm nói được thì làm được, không để cho bất cứ người cầu thân nào vào cửa. Đại phu nhân và Tứ di nương đứng ở trong viện, nhìn thấy hàng hàng lớp lớp người ở bên ngoài thì thèm muốn, trong mắt lộ vẻ ghen tỵ.

Một thứ nữ mà lại nổi trội lấn át cả đích nữ, Đại phu nhân vò chặt khăn tay, may mắn còn có Cát Phong. Nhớ tới Cát Phong, Đại phu nhân bỗng nhiên có một chút bất an.

Cùng là thứ nữ, vì sao chênh lệch lớn như vậy? Tứ di nương âm thầm nhìn về phía Trục Nguyệt Hiên. Tam di nương, nữ nhi này của ngươi còn hơn cả ngươi, chỉ có hơn chứ không kém a, thật sự là rất khó giải quyết mà.

"Tứ di nương, bên ngoài có người tìm bà." Một người gia nô đi tới, nói với Tứ di nương.

"Tìm ta?" Tứ di nương ngẩn người, đi đến cửa chính của phủ Thừa tướng, nhìn thấy một người đàn ông trung niên quần áo cũ nát đang nôn nóng bước tới lui ở ngoài cửa: "Đại ca, sao huynh lại tới đây?"

Nghe thấy giọng nói của Tứ di nương, người đàn ông lập tức nghênh đón, cười hì hì nói: "Muội muội, gần đây vận may của đại ca không tốt, lấy chút ngân lượng cho ta tiêu đi." Người này chính là đại ca Lâm Hải của Tứ di nương.

Tứ di nương nhíu nhíu mày, tức giận nói: "Sao huynh tìm tới đây? Lâm gia đều bị huynh làm cho tán gia bại sản! Lần trước không phải đã cho huynh một trăm lượng? Huynh đã cam đoan không đánh bạc nữa mà."

"Muội muội, ta cam đoan, xong nợ cờ bạc này thì sẽ không đánh bạc nữa. Những người đó nói nếu hôm nay ta không trả hết nợ thì sẽ chém chết ta. Muội muội, dù sao thì không thể thấy chết mà không cứu chứ."

"Làm sao ta có nhiều ngân lượng như vậy, hay là huynh nghĩ cách khác đi."

"Lâm Tuyết, ngươi lừa ai vậy? Đường đường là Tứ di nương của phủ Thừa tướng mà một trăm lượng bạc cũng không có? Nếu ngươi không cho ta, ta ở ngay tại đây không đi, chờ thừa tướng gia trở về." Lâm Hải vô lại nói: "Để cho tất cả mọi người của phủ Thừa tướng biết ngươi có một đại ca là dân cờ bạc!"

"Thật sự là tức chết ta." Tứ di nương giậm giậm chân nói: "Huynh chờ đó, ta đi lấy ngân phiếu."

Rất nhanh, Tứ di nương cầm ngân phiếu trở lại. Lâm Hải tiến lên, nhanh chóng giật lấy ngân phiếu, cười hì hì nhét vào trong ngực, nói: “Đa tạ muội muội.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top