Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 29: ANH QUYẾT ĐỊNH THEO ĐUỔI EM

Nhiếp Viễn vội vàng chạy đến bấm thang máy vì cửa thang máy sắp đóng lại. Người bên trong bấm giữ thang cho anh ta thì ra là Tần Lam. Đôi bên gặp có chút không tự nhiên vì màn đấu khẩu ngày hôm qua.

- Chào em.

- Chào anh.

Cả hai đứng trong thang máy không nói gì, đến một tầng khác người bước vào thang máy tiếp theo là Cẩn Ngôn tay đang bê cả chồng tài liệu bước vào. Tần Lam đứng giữa hai người, nhìn thấy Cẩn Ngôn nặng nhọc liền hỏi.

- Không ai giúp em sao?

- Em trước giờ không cần ai giúp.

- Nếu có người có lòng trắc ẩn thì nên cho người khác thời gian thêm vài ngày nữa.

Tần Lam nhìn qua Nhiếp Viễn nói bóng nói gió, Nhiếp Viễn mỉm cười đối đáp lại.

- Nếu có người đến cầu xin anh thì có thể xem xét lại.

Cẩn Ngôn cảm thấy có chút nóng mặt, sỉ diện lập tức tăng cao nên đã lên tiếng.

- Hai vị có lòng quá, tôi không thể để ai xem thường.

Tần Lam quay sang nhìn Cẩn Ngôn giải thích.

- Chị không có ý này.

Đúng lúc đó cửa thang máy mở, đã đến tầng làm việc của Nhiếp Viễn và Tần Lam nên cả hai cùng bước ra ngoài. Cẩn Ngôn mỉm cười chào và cửa thang đóng lại.

Bước ra khỏi thang máy được mấy bước thì Nhiếp Viễn quay sang hỏi Tần Lam.

- À Tần tiểu thư à, anh muốn mời em đi xem phim tối nay.

Tần Lam chưa kịp trả lời thì Nhiếp Viễn nói tiếp.

- Mà chắc em sẽ không nhận lời đâu vì em phải qua giúp em gái của em mà phải không?

Giọng điệu Nhiếp Viễn thập phần trêu chọc Tần Lam rất đáng ghét. Tần Lam biết anh ta cố tình khiêu khích nên đáp lại.

- Mời em đi xem phim à, tốt vậy. Mời em đi xem phim thì phim gì em sẽ chọn.

Nói xong Tần Lam bỏ đi, Nhiếp Viễn nhìn theo khóe môi cong lên.

-----------------

Nhiếp Viễn và Tần Lam cùng ngồi xem phim,  chốc lát quay sang nói với Tần Lam.

- Anh cá với em, lần này cô ta sẽ không hoàn thành được.

- Còn em thì cá em ấy sẽ được. Vậy thì chúng ta cược đi, người nào thua sẽ làm người giúp việc cho người kia cả ngày.

- Được thôi.

Màn cá cược đã được deal, Tần Lam tiếp tục xem phim, còn Nhiếp Viễn thì vẫn nhìn Tần Lam miệng không ngừng cười. Tần Lam khó chịu hỏi.

- Sao anh cứ nhìn mặt em, bộ màn hình trên mặt em sao?

- Anh nhìn xem khi nào em chịu không được chạy về giúp cô ta.

- Vậy thì anh tiếp tục nhìn đi, lát nữa đừng bắt em kể lại nội dung phim cho anh.

Nhiếp Viễn nhàn nhã ngồi ăn bắp rang quan sát thái độ của Tần Lam.

Bộ phim kết thúc, Tần Lam cùng Nhiếp Viễn bước ra ngoài. Tần Lam sắc mặt không được tốt, lòng cô cứ có cảm giác lo âu mất tập trung. Nhiếp Viễn nhìn thấu tận tâm can của cô rồi lại buông lời hỏi.

- Em thấy bộ phim thế nào?

Bị Nhiếp Viễn kéo ra khỏi suy nghĩ mông lung trong đầu, Tần Lam nhàn nhạt trả lời.

- Cũng ok.

- Nữ chính mặc chiếc đầm xấu như vậy, với người hay ý kiến như em mà cũng không phàn nàn gì sao? Có vẻ như em cũng không tập trung xem phim lắm.

- Ờ thì có lẽ em hơi mệt. Thôi em đi về đây.

Tần Lam bước đi thật nhanh để lấy xe ra về. Nhiếp Viễn nhìn theo nhún vai cười chua chát.

Tần Lam lái xe nhanh như bay trở về ngân hàng, để làm gì thì chắc ai cũng hiểu rõ.

-------

Trong phòng làm việc của Cẩn Ngôn, một bàn hồ sơ ngỗn ngang, Minh Ngọc thì nằm ngủ ở ghế sofa, Cẩn Ngôn ngồi thất thần nhìn đống hồ sơ gương mặt hoàn toàn bất lực và tuyệt vọng. Tần Lam mở cửa bước vào. Cô vỗ tay nhằm hướng sự tập trung của Cẩn Ngôn.

- Vẫn còn thời gian, làm việc, chị giúp em.

Cẩn Ngôn ngước nhìn Tần Lam khoác tay từ chối.

- Không cần đâu, mấy việc này không thể làm xong được.

- Phấn chấn lên, đừng nản lòng, đừng bỏ cuộc.

Cẩn Ngôn vẫn uể oải đứng dậy, khoác chậm rãi chiếc áo khoác vào nhàn nhạt đáp.

- Chị đi bầu cử sao? Còn hô khẩu hiệu đừng bỏ cuộc.

Trước mặt Tần Lam là một Cẩn Ngôn hoàn toàn không còn một chút sức sống nào, hoàn toàn ủ dột.

- Không sao đâu, con người của em thường xuyên thất bại, thất bại thêm lần này nữa cũng không sao, em cũng từng bị người ta xem thường, chắc em là gỗ mục không thể chạm khắc được.

Cẩn Ngôn mặc xong chiếc áo định bước khỏi phòng ra về. Tần Lam níu Cẩn Ngôn lại.

- Nè, em đi đâu vậy, chị đã cá cược với Nhiếp Viễn, chị cá là em thắng.

Cẩn Ngôn nghe xong lời nói đó thì nhìn thẳng vào Tần Lam, vừa nói vừa bước tới, Tần Lam thì bước lùi.

- Chị cá cái gì, cá ngựa, cá heo, cá bò, cá cá cái gì chứ.

- Dừng lại, thôi được rồi, em muốn về thì về đi, chị sẽ ở lại làm việc.

Tần Lam bước đến bàn làm việc của Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn dùng sức kéo Tần Lam ra.

- Đừng đụng đến đồ của em.

Tần Lam lúc này đã không còn bình tĩnh được nữa lập tức mắng Cẩn Ngôn.

- Em không ngại bị mất mặt nhưng chị ngại. Chị không muốn em bị người khác coi thường.

Ánh mắt của Tần Lam lúc này đỏ lên, Cẩn Ngôn nghe được lời nói tận đáy lòng của Tần Lam thì tim như hẫng đi một nhịp. Hai người nhìn nhau một lúc, Cẩn Ngôn nhoẻn miệng cười, đầu gật gật.

- Được. Minh Ngọccccccc dậy thôi, làm việc.

Minh Ngọc giật mình còn ngái ngủ.

- Dạ...

Thế là hai người bật hết công suất làm việc, Minh Ngọc pha cafe liên tục đem vào. Trên tường Tần Lam dán đầy những mẩu giấy để dễ xem, Cẩn Ngôn dùng bút dạ highlight những điều lưu ý, và gỡ bỏ những mẫu đã nghiên cứu xong. Cả hai phân tích từng thứ từng thứ một rất nhịp nhàng, không khí cực kỳ tập trung để chạy đua với thời gian.

Đồng hồ điểm 6h sáng, Tần Lam ngồi máy tính, Cẩn Ngôn đứng kế bên, cả hai chăm chú nhìn vào màn hình, hai gương mặt rất gần gũi như một cặp tình nhân đang làm việc. Sau đó miệng hai người đồng loạt nở nụ cười thật tươi và đồng thanh hô.

- Yeahhhhhhh, xong rồi.

Cả hai highfive nhau rồi ôm nhau thật chặt mừng rỡ. Cảnh tượng này cũng lại bị Nhiếp Viễn thu vào khi đứng bên ngoài phòng, đôi mắt anh ta đượm buồn.

Ôm nhau một lúc, trong lòng Tần Lam và Cẩn Ngôn đều dấy lên một tình cảm xưa cũ. Tần Lam liền bỏ Cẩn Ngôn ra, gương mặt cả hai có chút ngại ngùng.

- Chị nói là em sẽ làm được mà.

- Cũng nhờ em có chị.

- Ừm, thôi được rồi, chị cũng phải về nhà tắm rửa đây.

- Em chở chị.

- Không cần đâu, tay chị đã khỏi lâu rồi.

Tần Lam bước nhanh ra khỏi phòng, gương mặt thất thần vì tim cô giờ không thể kiểm soát được, cô không dám nán lại thêm lúc nào nữa.

Khi bước đến tầng hầm, trông thấy Nhiếp Viễn đứng chờ ngay chiếc xe của mình, Tần Lam vô cùng bất ngờ vì sự xuất hiện của Nhiếp Viễn. Trên tay Nhiếp Viễn cầm một phần sandwich. Tần Lam bước đến gần Nhiếp Viễn, bộ dạng Nhiếp Viễn vẫn là bộ đồ lúc tối đi xem phim cùng cô.

- Anh đi theo em?

Đưa phần sandwich đến trước mặt Tần Lam và nói.

- Làm việc cả đêm, em ăn một phần sandwich lót dạ đã.

Chậm rãi cầm phần sandwich từ tay Nhiếp Viễn.

- Cám ơn anh.

Nhiếp Viễn gương mặt nghiêm túc hơn bình thường nhìn Tần Lam.

- Anh không muốn mình đoán trúng là em về giúp cô ta nên anh đã chờ em ở đây, nhưng cuối cùng anh đã đúng.

- Em ấy là em gái của em, nên em giúp em ấy là điều tất nhiên, em cảm thấy không có vấn đề gì cả.

- Em thật sự coi cô ta là em gái em à?

Tần Lam thở dài tức giận.

- Anh đừng lo chuyện bao đồng nữa, chuyện của em không cần anh lo.

Tần Lam bỏ đi nhanh thoát khỏi Nhiếp Viễn nhưng vì đi vội vàng nên cô vấp phải vật cản bước đi trở nên loạng choạng. Nhiếp Viễn vội vàng chạy đến đỡ tay Tần Lam.

- Em không sao chứ?

Tần Lam giựt mạnh tay ra khỏi cái đỡ ấy của Nhiếp Viễn mắng.

- Anh tránh ra đi.

Quay lưng bước đi thêm được vài bước. Nhiếp Viễn mất bình tĩnh nói theo.

- Em nghe anh nói đi, đừng giẫm chân vào chỗ ấy nữa.

Tần Lam liền dừng lại quay mặt nhìn Nhiếp Viễn.

- Thật ra anh muốn nói gì?

- Chuyện em và cô ta trong đêm giao thừa, anh đã nhìn thấy hết rồi. Lúc trước hai người là tình nhân, sau đó em biết cô ta là em gái của em, em không chấp nhận được nên em vô cùng kích động...

- Phải. Em và Cẩn Ngôn có quá khứ, nhưng em đã buông bỏ rồi.

- Em chưa buông bỏ. Thật ra em chưa phân được em với cô ta đang là dạng tình cảm nào.

- Đủ rồi, anh đừng nói nữa.

- Đừng tự gạt mình gạt người nữa, vì sao em luôn tự nhấn mạnh rằng cô ta là em gái của em, bởi vì em mượn cớ để tiếp tục yêu cô ta, em yêu Ngô Cẩn Ngôn.

Tần Lam không còn chịu đựng được nữa nên tát Nhiếp Viễn một cái rất mạnh.

- Anh im đi, anh lấy quyền gì phán xét chuyện tình cảm của em.

- Chỉ có anh mới có tư cách yêu em thôi, anh thật sự rất thích em, anh không muốn thấy em sa lầy vào chuyện bất chính nguy hiểm nữa.

Nhiếp Viễn bước đến gần thêm một bước, cầm tay Tần Lam, ánh mắt đầy vẻ kiên quyết.

- Anh quyết định theo đuổi em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top