Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Mạch Thương là một người rất chi là bình thường. Chỉ có cuộc đời của y là có hơi nhiều sóng gió... Năm y 5 tuổi, phụ mẫu từ trần, bản thân thì được một người hàng xóm tốt bụng nhận nuôi. Y rất tôn trọng, sâu trong thâm tâm tràn ngập cảm kích cùng sùng bái. Đến năm y 18 tuổi, người hàng xóm tốt bụng kia cũng từ trần. Bản thân việc học đang dang dở cũng phải bỏ ngang để thực hiện di nguyện cuối của ông: Lấy con gái ông làm vợ. Nhưng, lấy nhau đã được 5 năm, vẫn chưa có lấy nổi một mụn con nối dõi( Lưu ý: Đại thúc đến 20 tuổi mới đi cưới cô gái kia làm vợ, nếu độc giả thắc mắc thì, trong hai năm đó đại thúc phải xoay xở làm ăn kiếm tiền thực vất vả để cưới vợ, chỉ có bằng cấp 3 ở thành thị muốn kiếm một công việc nặng nhọc cũng khó huống chi là ở nông thôn ). Cả hai người cũng chẳng có tình cảm gì với nhau, chỉ bị trói buộc bởi tờ giấy kết hôn vướng víu. Nhưng là ý nguyện cuối cùng của ân nhân, đại thúc cũng chăm sóc cô gái kia cẩn thận, bản thân mình dù có nhịn đói vài ba ngày cũng không để vợ nhịn đói dù chỉ một bữa. Yêu cầu của nàng ta đại thúc đều tận lực thực  hiện. Cho đến 2 năm sau, nàng ta xuất ra tờ đơn ly hôn, bức đại thúc phải kí, lí do? Nàng ta thẳng thừng nói đại thúc quá già cả, quá bao đồng, quá nhu nhược, quá bình thường. Đại thúc chỉ im lặng kí, không thèm trả lời dù chỉ là một câu. Cứ thế, hai người ly hôn. Ngay sau khi ly hôn, đại thúc mới bàng hoàng phát hiện, tài sản của mình... đã bị người ta cuỗm hết, chỉ còn căn nhà và vài vật dụng đơn sơ, không mấy giá trị, trong người lại chẳng còn một đồng xu lẻ. Đại thúc buồn chán đến nơi làm việc thì phát hiện mình bị đuổi việc. Đang thắc mắc tại sao thì mới giật mình, hóa ra, là người vợ hờ kia tố cáo, đại thúc... bị đồng tính( Mưa: sẽ có riêng một phiên ngoại kể về mối tình đầu của đại thúc, cầu đừng ném đá). Ở thành thị người đồng tính còn bị kì thị ghét bỏ thì ở nông thôn cổ hủ làm sao mà có người chấp nhận. Thế là, chỉ sau một đêm, đại thúc mất vợ, mất tài sản, mất việc và mất đi cả lòng tin cùng yêu mến của mọi người. Đại thúc liền bán nhà, chuyển đi, năm đó, đại thúc 25 tuổi. Đến năm 28 tuổi, đại thúc nhận được một cô con gái của vợ cũ, nàng ta bỏ đi, chỉ để lại một mẩu giấy nhắn vơi dòng chữ:" Con của ta và chồng mới, ngươi nuôi hộ, trả nốt ân xưa". Và thế là đại thúc có thêm một cô con gái. Không biết tên của đứa trẻ, đại thúc bèn tùy tiện đặt cho nó một cái tên: Lục Tịch Nhiên. Tiểu Nhiên từ nhỏ đã sớm hiểu chuyện ngoan ngoãn, làm đại thúc rất vui mừng. Nhưng, hạnh phúc chẳng kéo dài được bao lâu... Tiểu Nhiên đổ bệnh nặng, rất nặng. Đại thúc chạy đôn chạy đáo, chạy từ làng này sang xóm nọ tìm đại phu, nhưng chẳng ai chịu đồng ý, bệnh tình của tiểu Nhiên càng ngày càng có chiều hướng xấu đi, đại thúc lo lắng làm liều. Xin nghỉ việc ở nơi làm hiện tại, đưa con gái nhỏ lên thành phố chữa trị, năm đó, đại thúc 30 tuổi, tiểu Nhiên 3 tuổi( Mưa: Vào chuyện chính đây:))) Ở một góc phố nhỏ đông người, bạn có thể nhìn thấy, một đại thúc, tay trái là túi vải đã cũ kĩ, tay trái phải thì đang ẵm một cô bé đáng yêu. Chỉ thấy đại thúc kia hốt hoảng hỏi người qua đường địa chỉ bệnh viện, cô bé trên tay đại thúc thì mặt trắng bệch vẻ mệt mỏi. Sau biết được vị trí bệnh viện từ một người qua đường hảo tâm. Lục Mạch Thương nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy đến bệnh viện. Rất không may, khi đã đến nơi, tiểu Nhiên được chuẩn đoán là cô bé đang có khối u trong não( Mưa: có ảo lòi quá không nhỉ? ), nếu không được phẫu thuật kịp thời, thì sẽ tử vong...
- Thưa bác sĩ,chi phí phẫu thuật là bao nhiêu ạ?- Mạch Thương lo lắng, mặc dù y đã bán cả mảnh vườn cùng ngôi nhà dưới quê, nhưng ngộ nhỡ...
- 20 vạn.- Vị bác sĩ mặt lạnh như tiền, vô cảm nói.  Lục Mạch Thươngrùng mình, hầu kết khẽ giật, gật đầu.
- Cảm ơn bác sĩ.- Lục Mạnh Thương điềm đạm, nhưng tâm sớm đã nhảy dựng. 20 vạn! Đó là con số cỡ nào lớn!? Toàn bộ tiền tiết kiệm cùng tiền nhà và tiền vườn, tổng cộng lại cũng chỉ có 3 vạn. 17 vạn còn lại, biết đào đâu ra đây? Ngẩn người ngồi trên ghế đá bệnh viện suy đi tính lại, đại thúc cuối cùng vẫn lựa chọn hứa hẹn với bác sĩ, rồi đi làm công, dần dần tiết kiệm. Nghĩ đến tương lai tươi sáng, đại thúc không tự chủ được mà mỉm cười, dương quang tươi sáng chiếu rọi lên sườn mặt tạo nên một cảnh tượng hài hòa, đẹp đẽ. Bỗng đại thúc cảm thấy, có một ánh mắt nguy('s) hiểm('s) đang theo dõi, lập tức ngó ngiêng dáo dác xung quanh, không thấy gì liền tự vấn bản thân chẳng hay mình quá hồ nghi? Bèn cất bước, ra khỏi bệnh viện. Lúc này, từ đằng sau bụi cây phía xa, một chàng trai xuất hiện, khẽ mỉm cười...( Mưa: Tkặc tkú zị!:)))))

* Lời tác giả: Vậy là chap đầu tiên đã xong rồi!!!:))) Chap này chủ yếu nói về quá khứ và lí do đại thúc phải lên thành phố( rồi mới gặp mấy con lang:vvv). (Thằng) Công ( láo lếu) 1 đã xuất hiện rồi đó. Cảm ơn vì đã đọc, các nàng cho chút động lực để ta viết chap tiếp nha♡♡♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top