Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35: Ngã ba đường

Cụ Âu Dương đứng lên.Cụ nhìn đăm đăm xuống Từ Thái Khang một hồi, trên mặt lộ vẻ ghê tởm.Rồi cụ giơ cao cây đũa phép một lần nữa và từ đầu đũa phép bay ra những sợi dây thừng, tự động trói quanh người Từ Thái Khang lại,và siết chặt hắn.

Cụ quay lại giáo sư Phó:

“Cẩm Đào,phiền bà ở đây canh giữ hắn để tôi đưa Tích Thư lên lầu được không?”

Giáo sư Phó nói:

“Tất nhiên là được rồi.”

Trông bà có vẻ muốn ói,như là vừa trông thấy ai đó bị bệnh vậy.Tuy nhiên,khi rút cây đũa phép ra và chĩa vào Từ Thái Khang thì bà không run tay chút nào hết."

“Thế Anh!”

Cụ Âu Dương quay sang thầy Đặng:

"Anh làm ơn gọi bà Phi xuống đây, chúng ta cần đưa anh Tôn Thất Ngôn vô bệnh xá.Rồi anh ra sân,tìm ông Bùi Khuyến Học,và đưa ông ta tới đây. Chắc chắn là ông ta muốn tự mình xét hỏi tên Từ Thái Khang này.Và nói với ổng là tôi sẽ ở trong bệnh xá chừng nửa tiếng đồng hồ nếu như ổng cần gặp tôi.”

Thầy Đặng im lặng gật đầu và lẹ làng đi ra.

Cụ Âu Dương dịu dàng hỏi:

“Tích Thư,con sao rồi?”

Tích Thư ngồi dậy và lại thấy choáng váng,cô đã quên mất cái chân bị thương của mình trong suốt thời gian lắng nghe Từ Thái Khang nói,và bây giờ cái chân lại phát đau quá xá cỡ.Cô cũng nhận ra là cô đang run lẩy bẩy. Cụ Âu Dương đỡ lấy cánh tay Tích Thư và dìu cô đi ra hành lang tối om.

“Thầy muốn đưa con lên văn phòng thầy trước,Tích Thư à!”

Cụ nói nhỏ khi cả hai vừa quẹo qua một hành lang khác.

“Chú Văn Kiệt của con đang đợi ở đó.”

Tích Thư gật đầu.Cô cảm thấy người mình như lâng lâng và tê dại đi, nhưng cô chẳng hề lo lắng mà thậm chí còn thấy mừng nữa.Cô không muốn phải nghĩ tới bất cứ thứ gì đã xảy ra từ khi cô rờ vô Cúp Tam Pháp thuật.Cô không muốn suy nghĩ gì về những chuyện đã qua,hãy còn sống động và rõ ràng như những tấm hình chụp,không ngừng lóe lên trong đầu cô.Từ Thái Khang suýt nữa vấy bẩn cô.Thầy Tôn Thất Mắt-Điên,nằm trong rương.Hoàng Phủ,nằm vật ra trên mặt đất,ôm cánh tay cụt. Voldemort,hiện ra từ cái vạc, trong làn hơi nước.Duy Tân…chết...Duy Tân nhờ đưa xác của anh về cho cha mẹ…

“Thưa thầy..."

Tích Thư lúng túng:

"...Cha mẹ Duy Tân đang ở đâu?”

“Họ đang ở bên giáo sư Xa.”

Cụ Âu Dương nói.Giọng của cụ,hết sức bình thản trong suốt thời gian thẩm vấn Từ Thái Khang,giờ đây thoáng một chút nghẹn ngào.

“Bà ấy là giáo viên chủ nhiệm Nhà của Duy Tân, và bà ấy biết trò ấy rõ nhất.”

Họ đã đi tới cái máng xối bằng đá.Cụ Âu Dương đọc mật khẩu,cái máng tránh sang bên,và cụ cùng Tích Thư bước lên cái cầu thang xoắn ốc để tới cánh cửa bằng gỗ sồi.Cụ Âu Dương đẩy cửa vô.Chú Văn Kiệt đang đứng đó,với bộ quần áo mà cô đã gửi cho chú.Mặt của chú trắng bệch và hốc hác như hồi chú mới vừa vượt ngục Azkaban.

Chú bước nhanh tới bên Tích Thư.Vào lúc đó,Tích Thư nhớ lại cái hình ảnh về con Ông Kẹ đội lốt trong mê lộ,điều đó khiến vô cùng sợ hãi,giờ đây khi nhìn thấy chú Văn Kiệt vẫn bình an vô sự,cô nhất thời vỡ òa ôm chầm lấy chú.

Chú Văn Kiệt vừa vỗ nhẹ lên vai cô,vừa hỏi:

“Tích Thư,con không sao hả? Chú nghe nói…chú nghe như là…đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hai bàn tay run lên khi đỡ Tích Thư ngồi xuống cái ghế trước bàn giấy.

Chú giục hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Cụ Âu Dương bắt đầu kể cho chú Văn Kiệt nghe tất cả những gì mà Từ Thái Khang đã nói.Tích Thư chỉ nghe lơ mơ.Cô mệt quá,từng đốt xương trong người cô đang đau nhức,cô chỉ muốn ngồi đây,đừng ai hỏi han gì hết,hàng tiếng đồng hồ, cho tới khi cô ngủ thiếp đi,và không phải nghe ngợi hay lo lắng gì nữa.Có một tiếng vỗ cánh nhẹ.Con phượng hoàng Fawkes rời khỏi cành cây của mình,bay ngang qua phòng đến đậu trên đầu gối Tích Thư.Cô định nói lời chào với con phượng hai,nhưng cô không nói nỗi.Cô vuốt ve bộ lông đẹp màu đỏ thắm óng ánh vàng của con phượng hoàng.Con Fawkes chớp mắt thanh thản ngước nhìn cô.Có cái gì đó thật dễ chịu tỏa ra từ con phượng hoàng ấm áp này.

Thầy Âu Dương ngừng nói.Thầy ngồi xuống sau bàn giấy,đối diện với Tích Thư.Thầy nhìn cô,còn cô thì lại tránh ánh mắt của thầy.Thầy sắp hỏi han cô đây.Thầy sắp làm cho nó trở lại mọi thứ.

Thầy Âu Dương nói:

“Tích Thư,thầy cần biết chuyện gì đã xảy ra khi con cầm cái Khóa cảng ở trong mê lộ.”

“Chúng ta có thể để tới sáng được không,thưa thầy?”

Chú Văn Kiệt nói,giọng khàn khàn. Chú vuốt nhẹ lên tóc Tích Thư.

“Để con bé được ngủ.Con bé cần được nghỉ ngơi.”

Lòng Tích Thư tràn đầy biết ơn chú Văn Kiệt, nhưng cụ Âu Dương thì không để ý gì tới điều chú nói.Cụ nghiêng người về phía Tích Thư.Hết sức miễn cưỡng,Tích Thư ngẩng đầu lên và nhìn vào đôi mắt xanh của cụ.

Cụ Âu Dương dịu dàng nói:

“Nếu thầy nghĩ rằng thầy có thể giúp đỡ con,bằng cách đưa con vào một giấc ngủ tuyệt vời và cho phép con để tới ngày mai mới phải suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra tối nay,thì thầy đã làm vậy.Nhưng thầy còn biết rằng, gây tê có thể làm giảm đau được một lúc,nhưng sau đó sẽ càng đau đớn hơn.Con đã từng tỏ ra can đảm hơn cả sự mong đợi của thầy.Đã từng cứng rắn trong mọi tình huống.Thầy yêu cầu con một lần nữa chứng tỏ sự can đảm và cứng rắn của mình. Thầy yêu cầu con kể lại cho mọi người nghe chuyện gì đã xảy ra.”

Con chim phượng hoàng hót lên một khúc nhạc ngân nga,du dương.Khúc nhạc ngân lên trong không trung,và Tích Thư cảm thấy như có một giọt nước gì nong nóng trôi từ cổ xuống bao tử, làm người cô nóng lên,làm cô thấy khỏe khoắn lên.

Cô hít mạnh vào và bắt đầu kể lại.Khi cô nói,tất cả những gì mà cô đã thấy trong đêm dường như hiện lên trước mắt cô,cô đã thấy Voldemort hồi sinh từ mặt nước thuốc phát sáng,cô đã thấy bọn Tử thần Thực tử độn thổ hiện lên giữa những nấm mồ xung quanh,cô đã thấy xác của Duy Tân, nằm trên mặt đất bên cạnh cái Cúp. Bàn tay của chú Văn Kiệt vẫn nắm chặt vai của Tích Thư.Một vài lần,chú định nói gì đó,nhưng thầy Âu Dương đưa tay ngăn lại.Tích Thư rất mừng khi thầy làm vậy,vì cô thấy bây giờ tiếp tục nói thì dễ hơn lúc mới bắt đầu.Nói ra được thật là nhẹ nhõm,cô cảm thấy hình như có chất độc nào đó trong người đang được rút ra.Cô càng quyết tâm phải nói tiếp,cô còn nghĩ rằng khi nói xong hẳn cô sẽ thấy dễ chịu hơn.

Thế nhưng,lúc Tích Thư kể tới đoạn Hoàng Phủ đâm con dao găm vô cánh tay cô,thì chú Văn Kiệt bật ra một tiếng kêu giận dữ còn cụ Âu Dương đứng phắt lên khiến Tích Thư giật mình.Cụ Âu Dương đi vòng quanh cái bàn và bảo cô duỗi tay ra.Tích Thư chỉ cho hai người coi chỗ cái tay áo bị rách và vết thương bên dưới.

Tích Thư nói với cụ Âu Dương:

“Hắn nói là dùng máu của con sẽ làm hắn mạnh hơn máu của bất cứ người nào khác.Hắn nói là hắn cũng sẽ có được sự bảo vệ mà mẹ con đã để lại trong con.Và hắn nói đúng...hắn đã chạm được vô người con mà không hề hấn gì hết."

Tích Thư cảm thấy như thoáng qua trong mắt thầy Âu Dương có cái gì đó giống như là vui mừng, hân hoan.Nhưng ngay sau đó,cô chắc là mình chỉ tưởng tượng mà thôi,bởi vì khi quay lại cái ghế phía sau bàn giấy,thì trông thầy lại già và mệt mỏi như hồi nào tới giờ.

Thầy vừa nói,vừa ngồi xuống trở lại:

“Khá lắm,Voldemort đã vượt qua được trở ngại đặc biệt này.Tích Thư,tiếp tục đi con.”

Tích Thư tiếp tục.Cô kể tỉ mỉ Voldemort trồi lên từ cái vạc ra sao,thuật lại tất cả những gì cô có thể nhớ được từ lời của Voldemort nói với bọn Tử thần Thực tử.Rồi cô kể Voldemort đã cởi trói cho cô,trả lại cô cây đũa phép,và chuẩn bị đấu tay đôi như thế nào.Nhưng khi kể tới đoạn có một tia sáng vàng đã nối cây đũa phép của cô và của Voldemort dính lại với nhau,thì cổ họng của cô nghẹn lại.Cô ráng kể tiếp,nhưng trong đầu cô tràn ngập những bóng ma trồi ra từ đầu đũa phép của Voldemort.Như cô thấy Duy Tân hiện ra,rồi một ông già,Ninh Lan Ngọc…cha cô… mẹ cô…

“Hai cây đũa phép dính lại với nhau?”

Chú Văn Kiệt hỏi,phá tan sự im lặng.Chú nhìn Tích Thư  rồi lại nhìn cụ Âu Dương.

“Tại sao vậy?”

Tích Thư lắc đầu tỏ vẻ không biết,cô ngó lên cụ Âu Dương,trông cụ có vẻ thích thú.

Cụ lẩm bẩm:

“Priori Incantatem” (Có nghĩa là: “Những câu thần chú từ trước tới nay!”)

Cụ đăm đăm nhìn vào mắt Tích Thư,cứ như là giữa cụ và cô có một sợi dây đồng cảm vô hình nào đó.

Chú Văn Kiệt kêu lên thảng thốt:

“Hiệu quả Bùa chú Đảo ngược hả?”

“Chính xác.”

Cụ Âu Dương nói:

“Hai cây đũa phép của Tích Thư và Voldemort có cùng một nguồn gốc. Mỗi cây có một cái lông đuôi của cùng một con chim phượng hoàng.”

Cụ chỉ vào con chim màu lửa đang đậu yên lành trên đầu gối Tích Thư,nói thêm:

“Mà thực ra,là chính con phượng hoàng này.”

Tích Thư sửng sốt hỏi:

"Ý thầy là cây đũa phép của con làm từ cái lông của con Fawkes hả?”

Cụ Âu Dương nói:

“Phải,ngay lúc con ra khỏi cửa hiệu của ông ấy bốn năm về trước,ông Nghiêm đã viết thư báo cho thầy biết là con đã mua cây đũa phép thứ hai.”

Chú Văn Kiệt hỏi:

“Vậy chuyện gì sẽ xảy ra khi hai cây đũa phép anh em gặp nhau?”

Cụ Âu Dương nói:

“Chúng sẽ không chịu nghe theo lệnh để chống lại nhau.Nhưng,nếu chủ nhân của hai cây đũa phép buộc chúng đánh nhau…thì đôi khi cũng có hiệu lực.Một trong hai cây đũa phép sẽ bắt cây kia phun ra tất cả những lời nguyền mà nó đã thực hiện...theo chiều ngược lại.Đầu tiên là lời nguyền mới nhất…rồi lần lượt đến những câu tiếp theo sau…”

Thầy nhìn Tích Thư như dò hỏi,và Tích Thư gật đầu.

“Và có nghĩa là..."

Cụ Âu Dương nói chậm rãi,mắt vẫn nhìn Tích Thư:

"...một hình thức nào đó của Duy Tân đã được tái hiện.”

Tích Thư lại gật đầu.

Chú Văn Kiệt kêu lên:

“Duy Tân sống lại?”

Cụ Âu Dương nói chắc nịch:

“Không có câu thần chú nào có thể làm người chết sống lại,tất cả những việc đã xảy ra là một thứ tiếng vang dội ngược.Một cái bóng của Duy Tân khi còn sống có lẽ đã thoát ra từ đầu đũa,thầy nói có đúng không Tích Thư?”

Tích Thư nói,giọng cô bỗng nhiên lại run rẩy:

“Anh ấy nói chuyện với con…Anh Duy Tân,dù là có tồn tại dưới dạng bóng ma hay là cái gì đi nữa thì anh ấy đã có thể nói chuyện được với con sau khi...”

Cụ Âu Dương nói:

“Đó là một hồi vọng của hình dạng và tính cách Duy Tân không bị mất đi. Thầy đoán là có những hình dạng khác cũng xuất hiện…những nạn nhân trước đó của Voldemort…”

Cổ họng khô đắng,Tích Thư nói:

“Một ông lão nào đó...tiếp theo là bà Ninh Lan Ngọc,và…và rồi tiếp đến là...”

Cụ Âu Dương ân cần hỏi:

“...là cha mẹ của con,phải không?”

Tích Thư nghẹn lại,cô chỉ có thể gật đầu,cô sợ nếu như cô lên tiếng thì cô sẽ không kìm được mà khóc mất.Chú Văn Kiệt ôm chặt vai Tích Thư đến nỗi khiến cô cảm thấy đau.

Cụ Âu Dương gật đầu:

“Những vụ sát nhân cuối cùng mà cây đũa phép đã thực hiện.Theo thứ tự đảo ngược.Dĩ nhiên sẽ còn nhiều oan hồn xuất hiện nữa,nếu con duy trì sự kết nối của hai cây đũa phép.Tốt lắm, Tích Thư,những hồi vọng đó,những oan hồn đó…họ làm gì?”

Tích Thư miêu tả cách thức những bóng ma đó hiện ra từ đầu đũa và gào thét quanh rìa cái vòm lưới vàng, Voldemort đã tỏ ra sợ hãi những bóng ma đó như thế nào,cách thức cái bóng ma của cha cô đã dạy bảo cô phải làm gì,và cái bóng ma của Duy Tân thốt lên nguyện vọng cuối cùng.Tới đây, Tích Thư không thể nói tiếp được nữa. Cô quay qua nhìn chú Văn Kiệt và thấy chú vùi mặt vào cả hai bàn tay. Tích Thư đột nhiên nhận ra là con phượng hoàng Fawkes đã rời khỏi đầu gối của mình.Con phượng hoàng đã chấp chới bay xuống sàn nhà.Nó đang tựa cái đầu xinh đẹp của nó lên vết thương của Tích Thư,và những giọt nước mắt như hạt trai của con phượng hoàng rơi xuống vết thương do con nhền nhện khổng lồ gây ra trên chân Tích Thư.Vết thương biến mất.Da dường như liền lại ngay tức khắc.Chân của Tích Thư bỗng chốc lành lặn như thường.Khi con phượng hoàng cất cánh bay lên không trung và đậu trên một chạc cây vàng gần cửa,cụ Âu Dương nói:

“Thầy nói lại một lần nữa...con đã chứng tỏ lòng can đảm và cứng rắn hơn mọi thứ mà thầy đã trông mong ở con trong đêm nay,Tích Thư à.Con đã chứng tỏ được sự dũng cảm tương tự như những người đã chiến đấu với Voldemort đến chết khi hắn đang ở trên đỉnh cao quyền lực của hắn.Con đã gánh nặng trách nhiệm của một phù thủy trưởng thành trên vai và đã chứng tỏ con ngang vai bằng sức…và giờ đây con đã cho thầy quyền kỳ vọng nơi con.Con sẽ đi với thầy đến bệnh thất.Thầy không muốn cho con về phòng ngủ đêm nay.Một liều Miên Dược,một chút bình an…Văn Kiệt,anh có muốn ở lại với cháu không?”

Chú Văn Kiệt gật đầu và đứng dậy.Chú biến hình thành một con chó đen bự chảng và đi cùng Tích Thư với cụ Âu Dương ra khỏi văn phòng cụ,họ cùng nhau đi nhanh xuống cầu thang đến bệnh thất.

Khi cụ Âu Dương đẩy cánh cửa bệnh thất ra.Tích Thư nhìn thấy bà Ánh Ngọc,Kiến Lâm,Thanh Hà và Băng Liên đang tụ tập quanh một bà Phi  hết sức bối rối.Có vẻ như mọi người đang đòi được biết Tích Thư ở đâu và chuyện gì đang xảy ra cho cô.Tích Thư bước vào với cụ Âu Dương và con chó đen,tất cả những người kia đều nhào tới vây quanh cô.

Bà Ánh Ngọc thốt lên một tiếng thét nghẹn ngào:

“Ôi,Tích Thư ơi! Chuyện gì đã xảy ra? Sao mà trông con như mới từ cõi chết trở về vậy nè?”

Bà Ánh Ngọc hấp tấp chạy về phía Tích Thư,nhưng cụ Âu Dương đã đứng chắn trước mặt Tích Thư.

Cụ giơ ra một bàn tay tỏ dấu can ngăn,nói:

“Bà Ánh Ngọc à,hãy nghe tôi nói một chút.Đêm nay Tích Thư đã trải qua một thử thách khủng khiếp.Cháu vừa kể lại cho tôi nghe.Cái mà cháu nó cần bây giờ là một giấc ngủ,sự bình an và yên tịnh.”

Cụ nhìn quanh Thanh Hà,Băng Liên và cả Kiến Lâm nữa,nói thêm:

“Nếu như tất cả các con muốn ở lại với Tích Thư, thì các con có thể ở lại.Nhưng thầy không muốn các con chất vấn Tích Thư nhiều quá,hãy đợi cho đến khi Tích Thư sẵn sàng trả lời,mà thầy chắc không phải nội trong đêm nay đâu.”

Bà Ánh Ngọc gật đầu.Bà đã tái nhợt không còn thần sắc nữa.Bà quay lại suỵt Thanh Hà,Băng Liên và Kiến Lâm,như thể tụi nó đang ồn ào.

Bà Ánh Ngọc nói khẽ:

“Các con nghe chưa? Tích Thư cần yên tĩnh!”

Bà Phi trừng mắt nhìn con chó đen bự chảng,giả thân của chú Văn Kiệt,bà hỏi:

“Thưa ông hiệu trưởng,cho phép tôi hỏi…”

Cụ Âu Dương nói một cách giản dị:

“Con chó này sẽ ở lại đây với Tích Thư một lát. Tôi bảo đảm với bà,con chó này đã được huấn luyện hoàn toàn thuần thục.Tích Thư à,thầy sẽ đợi khi con lên giường nghỉ.”

Tích Thư cảm thấy biết ơn khôn tả đối với cụ Âu Dương là cụ đã yêu cầu những người khác đừng hỏi han gì cô.Không phải là cô không muốn những người khác ở đó,nhưng nghĩ tới chuyện phải giải thích lại tất cả mọi việc,làm sống lại mọi chuyện một lần nữa,là cô không thể chịu đựng nổi.

Cụ Âu Dương nói:

“Thầy sẽ quay lại thăm con ngay,Tích Thư à.Khi thầy gặp ông Bùi xong.Thầy muốn con ở lại đây cả ngày mai,cho đến khi thầy đã nói chuyện với cả trường.”

Cụ Âu Dương rời khỏi bệnh thất.Khi bà Phi dẫn Tích Thư lên một cái giường gần đó,cô bắt gặp thầy Tôn Thất thiệt đang nằm bất động trên một cái giường ở cuối văn phòng.Cái chân gỗ của thầy và con mắt phép được đặt nằm bên cạnh giường.

Tích Thư hỏi:

“Thầy Tôn Thất có sao không cô?”

Bà Phi đưa cho Tích Thư bộ đồ ngủ và đẩy Tích Thư vào phòng thay đồ.

Bà nói:

“Ông ấy sẽ sớm bình phục lại thôi.”

Tích Thư đi ra từ phòng thay đồ,sau khi đã mặc đồ ngủ vào,và chui vô giường nằm.Thanh Hà,Băng Liên,Kiến Lâm,bà Ánh Ngọc,và con chó đen đều kéo đến bên tấm bình phong và tự kiếm chỗ ngồi xuống trên những cái ghế đặt cả hai bên giường của Tích Thư.Thanh Hà và Băng Liên đều đang nhìn cô với vẻ gần như cẩn trọng,như thể sợ cô vậy.

Cô bèn nói với hai đứa bạn:

"Không cần phải nhìn tôi như vậy.Tôi không sao đâu."

Mắt bà Ánh Ngọc nhòa lệ khi bà kéo lại khăn trải giường một cách không cần thiết.Bà Phi,hồi nãy vừa lao ra khỏi phòng bệnh về căn phòng của bà, giờ đã trở lại với một cái chai nhỏ đựng một thứ thuốc màu tím,và bà cầm theo một cái ly.

Bà Phi nói:

“Con cần uống hết ly này,Tích Thư à.Đây là thuốc ngủ không chiêm bao.”

Tích Thư cầm cái ly và uống vài ngụm.Cô cảm thấy buồn ngủ ngay.Mọi thứ xung quanh cô dường như lung linh mơ hồ những bóng đèn tròn trong bệnh thất dường như nhấp nháy với cô một cách thân tình qua lớp màn buông quanh giường,thân thể cô dường như đang chìm càng lúc càng sâu hơn vào sự ấm áp của tấm nệm lông.Trước khi cô uống hết liều thuốc ngủ,trước khi cô kịp nói một lời nào,thì sự mệt mỏi kiệt sức đã đưa cô  vào sâu trong giấc ngủ.

Khi Tích Thư thức dậy,cảm thấy rất ấm áp,và còn rất buồn ngủ,cho nên cô không mở mắt ra,mà chỉ mong tiếp tục nhắm tịt mắt mà ngủ tiếp.Căn phòng bệnh được chiếu sáng mờ mờ, cô chắc vẫn còn là ban đêm,và cô có cảm tưởng là mình vừa chợp mắt không lâu lắm.

Rồi Tích Thư nghe tiếng người thì thầm chung quanh mình:

“Họ mà không chịu nín bớt thì họ làm Tích Thư thức dậy cho coi.”

“Họ hò hét chuyện gì vậy? Chẳng lẽ còn chuyện gì xảy ra nữa sao?”

Tích Thư lờ đờ hé mắt ra.Cô nhìn thấy bà Ánh Ngọc và anh Kiến Lâm bên cạnh.Bà Ánh Ngọcđã đứng lên.

Bà thì thào:

“Nghe như giọng ông Bùi.Giọng kia của bà Phó đúng không? Nhưng mà họ đang cãi nhau về chuyện gì vậy?”

Bây giờ Tích Thư cũng đã có thể nghe thấy tiếng cãi vã.Người ta la hét và chạy về phía bệnh thất.

Ông Bùi Khuyến Học la lớn:

“Thật đáng tiếc,bà Cẩm Đào à,nhưng cũng vậy thôi…”

Giáo sư Phó gào lên:

“Lẽ ra ông không bao giờ nên đưa cái thứ đó vô tòa lâu đài! Khi cụ Âu Dương biết được…”

Tích Thư nghe cánh cửa bệnh thất bị mở tung ra. Những người đứng chung quanh giường Tích Thư đều trừng mắt nhìn ra cửa,anh Kiến Lâm kéo vội tấm màn quang giường Tích Thư lại. Ông Bùi sải bước chân đi thẳng vô trong bệnh thất.Giáo sư Phó và thầy Đặng đi theo ông sát gót.

Ông Bùi hỏi bà Ánh Ngọc:

“Cụ Âu Dương đâu?”

Bà Ánh Ngọc nổi giận:

“Cụ không có ở đây.Đây là bệnh thất,thưa ông bộ trưởng,chẳng lẽ ông không thấy là…”

Nhưng cửa lại mở ra,và cụ Âu Dương đi nhanh vô phòng bệnh.

Cụ nhìn hết ông Bùi đến giáo sư Phó,đanh giọng hỏi:

“Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao các người quấy rầy những người này ở đây? Bà Cẩm Đào,bà làm tôi ngạc nhiên đó…Tôi đã yêu cầu bà canh chừng Từ Thái Khang…”

Giáo sư Phó rít lên the thé:

“Thưa cụ Âu Dương,chẳng cần phải canh gác hắn làm gì nữa.Ông Bộ trưởng đây đã giải quyết xong rồi.”

Tích Thư chưa bao giờ thấy giáo sư Phó mất bình tĩnh đến như vậy.Trên má của bà nổi lên những bớt đỏ giận dữ,và hai bàn tay của bà thì nắm chặt thành nắm đấm,và bà đang run lẩy bẩy vì tức giận.

Thầy Đặng bằng giọng nhỏ nhẹ giải thích:

“Khi chúng tôi báo cho ông Bùi biết là chúng ta đã bắt được gã Tử thần Thực tử gây ra những vụ việc hồi tối này,thì ông ấy dường như cảm thấy an ninh cá nhân của ổng có vấn đề.Ổng khăng khăng triệu tập một Giám ngục Azkaban đến và đi cùng ông tới tòa lâu đài.Ông đã đem tên giám ngục đến văn phòng nơi Từ Thái Khang bị canh giữ…”

Giáo sư Phó trào ra:

“Tôi đã nói với ông là cụ Âu Dương sẽ không đồng ý chuyện này.Tôi đã nói ông là cụ sẽ không bao giờ cho phép Giám ngục Azkaban đặt chân vô bên trong tòa lâu đài,nhưng…”

Ông Bùi gầm lên,trông ổng còn giận hơn nữa, Tích Thưchưa bao giờ thấy ổng giận như vậy:

“Thưa bà kính mến,với tư cách là bộ trưởng Bộ Pháp Thuật,tôi có quyền quyết định là liệu tôi có muốn đem theo người bảo vệ hay không khi tôi đi thẩm vấn một phạm nhân có thể rất nguy hiểm…”

Nhưng giọng giáo sư Phó át cả giọng ông Bùi,bà gào lên,chỉ vào mặt ông Bùi,toàn thân run lẩy bẩy:

“Ngay cái lúc…lúc cái tên đó bước vô phòng,hắn cúi ngay xuống Từ Thái Khang và...và…”

Tích Thư cảm thấy lạnh buốt ruột gan khi giáo sư Phó đang tìm cách lựa từ để miêu tả việc gì đã xảy ra.Cô không cần cô Phó nói hết câu mới hiểu.Cô biết điều mà bọn Giám ngục Azkaban ắt đã làm.Chúng đặt cái hôn chết chóc của chúng lên Từ Thái Khang.Chúng đã hút linh hồn hắn qua miệng hắn. Giờ đây Từ Thái Khang còn tệ hơn là chết nữa.

Ông Bùi hăm dọa ầm ĩ:

“Nói cho cùng thì hắn không phải là một mất mát đáng tiếc.Có lẽ hắn phải chịu trách nhiệm về rất nhiều cái chết!”

“Nhưng giờ đây hắn không thể nào làm chứng.Ông Khuyến Học à.”

Cụ Âu Dương nói.Cụ trừng mắt nhìn ông Bùi như thể mới lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng con người ông ta.

Cụ nói tiếp:

“Hắn không còn có thể đưa ra bằng chứng vì sao hắn lại giết những người đó nữa.”

Ông Bùi la lối ào ào:

“Tại sao hắn giết những người đó ư? Chà,chuyện đó có gì là bí mật hả? Hắn là một tên điên loạn cuồng tín! Căn cứ vào những gì mà bà Phó và ông Đặng đã nói với tôi,thì dường như hắn tưởng là hắn đang làm tất cả những việc đó theo lệnh của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó!”

Cụ Âu Dương nói:

“Chính Voldemort đã ra lệnh cho hắn đó,ông Bùi à.Cái chết của những người đó chỉ là kết quả phụ của một kế hoạch lớn tái phục hồi quyền lực của Voldemort.Kế hoạch đã thành công.Voldemort đã phục hồi được thân xác hắn.”

Trông vẻ mặt ông Bùi như thể có ai vừa tống vào mặt ông một trái cân nặng ịch.Sửng sốt và chớp chớp mắt, nhìn lại cụ Âu Dương như thể ông không thể nào tin được điều mà ông vừa nghe.

Ông Bùi vẫn trợn tròn mắt nhìn cụ Âu Dương,bắt đầu lắp bắp:

“Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó…hồi sinh à? Vô lý hết sức! Thôi đi mà.Cụ Âu Dương...”

“Bà Phó và ông Đặng chắc là đã nói với ông, chúng tôi đã nghe Từ Thái Khang thú tội.Do ảnh hưởng của Chân dược,hắn đã kể cho chúng tôi nghe hắn đã được đem lậu ra khỏi nhà ngục Azkaban như thế nào,và Voldemort nhờ Ninh Lan Ngọc mà biết được hắn còn sống,đã đến giải thoát hắn khỏi sự quản thúc của cha hắn và sử dụng hắn để bắt cóc Tích Thư ra sao.Tôi nói cho ông biết kế hoạch đó đã thành công.Từ Thái Khang đã giúp đỡ Voldemort hồi sinh.”

Tích Thư kinh ngạc nhận thấy một nụ cười nhẹ nở trên gương mặt của ông Bùi.

Ông Bùi nói:

“Cụ Âu Dương à,cụ không thể thật thà tin câu chuyện đó như vậy được. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó trở về hả? Thôi mà, thôi đi.Từ Thái Khang có thể tự cho là hắn đã hành động theo lệnh của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó…nhưng mà tin vào những lời của một thằng điên như vậy...thì cụ Âu Dương à…”

Cụ Âu Dương nói giọng đều đều chắc chắn:

“Khi Tích Thư chạm vào cái Cúp Tam Pháp thuật hồi hôm,cô bé đã bị chuyển thẳng tới chỗ Voldemort.Cô bé đã chứng kiến sự hồi sinh của Chúa tể Voldemort.Tôi sẽ giải thích tất cả chuyện đó cho ông nếu ông quá bước qua văn phòng của tôi.”

Cụ Âu Dương liếc nhìn ra sau,nhận thấy Tích Thư đã thức giấc,nhưng cụ lắc đầu và nói:

“Tôi e rằng tôi không thể cho phép ông chất vấn Tích Thư vào tối nay được.”

Nụ cười tò mò của ông Bùi ngập ngừng.

Ông Bùi cũng liếc nhìn Tích Thư rồi quay lại nói với cụ Âu Dương:

“Cụ…quyết tin vào những lời của Tích Thư về vụ này sao,cụ Âu Dương? Cụ thật sự tin lời của một cô bé còn chưa tròn mười lăm tuổi?"

Mọi người im lặng trong một lát,chỉ có tiếng gầm gừ của chú Văn Kiệt vang lên.Chú xù lông sửng cổ lên,nhe răng hằm hè với ông Bùi.

Mắt của cụ Âu Dương giờ đây sáng quắc lên:

“Đương nhiên là tôi tin Tích Thư.Tôi đã nghe lời thú tội của Từ Thái Khang,và tôi đã nghe Tích Thư kể lại chuyện gì đã xảy ra sau khi cô bé chạm vào cái Cúp Tam Pháp thuật.Cả hai câu chuyện này đều khớp với nhau,chúng giải thích mọi chuyện đã xảy ra kể từ khi Ninh Lan Ngọc biến mất hồi mùa hè vừa rồi.”

Ông Bùi vẫn còn giữ nụ cười kỳ lạ trên gương mặt.

Một lần nữa ông Bùi liếc Tích Thư một cái trước khi trả lời:

“Cụ đã quyết tin rằng chúa tể Voldemort đã trở lại,mà chỉ căn cứ vào lời của một gã sát nhân điên loạn,một con bé bị…”

Ông Bùi lại nhìn Tích Thư một cái nữa,và Tích Thư bỗng nhiên hiểu.

Cô lặng lẽ nói:

“Ông đã đọc bài báo của Hồng Thục Nữ,phải không,thưa ông Bộ trưởng?”

Thanh Hà,Băng Liên,bà Ánh Ngọc và anh Kiến Lâm đều giật mình.Không ai trong số họ đã nhận ra rằng Tích Thư đã thức giấc.Ông Bùi hơi đỏ mặt, nhưng trên mặt vẫn còn nguyên vẻ bướng bỉnh thách thức.

Ông Bùi nhìn cụ Âu Dương,nói:

“Và nếu tôi đọc rồi thì sao? Nếu tôi đã phát hiện ra rằng lâu nay cụ vẫn giữ kín một số sự thật nào đó về con bé này thì sao? Một đứa nói Xà ngữ, đúng không? Coi thường người khác.Và đã bày trò hề khắp nơi…”

Cụ Âu Dương lạnh nhạt nói:

“Tôi hiểu là ông đang nói đến những cơn đau mà Tích Thư đã trải qua với vết sẹo của cô bé?”

Ông Bùi nói nhanh:

“Vậy là ông nhìn nhận rằng cô bé này có những cơn đau đó hả? Nhức đầu à? Ác mộng hả? Có thể…ảo giác chăng?”

Cụ Âu Dương bước một bước tiến tới ông Bùi,và một lần nữa,ở cụ dường như phát tỏa ra cái sức mạnh mà Tích Thư đã từng thấy ngay sau khi cụ đánh bất tỉnh gã Từ Thái Khang.

Cụ Âu Dương nói:

“Nghe tôi nói đây ông Bùi.Tích Thư rất tỉnh táo như ông,như tôi.Vết sẹo trên trán Tích Thư không ảnh hưởng đến đầu óc của Tích Thư.Tôi tin là vết sẹo đó khiến Tích Thư đau đớn khi Chúa tể Voldemort đến gần cô bé,hay khi cô bé cảm nhận một vụ sát nhân đặc biệt nào đó.”

Ông Bùi lùi lại nửa bước để né cụ Âu Dương, nhưng ông Bùi vẫn không kém bướng bỉnh:

“Hãy tha lỗi cho tôi,cụ Âu Dương à.Nhưng tôi chưa từng nghe nói đến một vết sẹo do bị nguyền rủa mà lại biến luôn thành một tiếng chuông báo động bao giờ…”

Tích Thư hét lên:

"Không phải ông định nói rằng tôi đang nói dối đó chứ? Tôi nhìn thấy Voldemort hồi sinh!"

Cô lại cố gắng ra khỏi giường,nhưng bà Ánh Ngọc ấn nó nằm xuống.

Cô la lên:

“Còn có cả bọn Tử thần Thực tử! Trong số đó,có Thượng Quan Vương Phi…”

Thầy Đặng có một cử động như giật mình,nhưng khi Tích Thư nhìn thầy,mắt của thầy Đặng lại hướng trở về ông Bùi.

Ông Bùi tỏ ra bị sỉ nhục,ông nói:

“Trường hợp ông Thượng Quan đã được làm rõ! Đó là một dòng họ lâu đời…có nhiều đóng góp tài trợ cho chính nghĩa cao cả…”

Tích Thư tiếp tục nói:

“Macnair!”

“Cũng đã được làm rõ! Hiện giờ đang làm việc cho Bộ Pháp Thuật!”

“Âu...Niê...Khuất...Khai..."

Ông Bùi giận dữ nói:

“Cô chỉ lặp lại những cái tên của những người đã ly khai bọn Tử thần Thực tử cách đây mười lăm năm rồi! Cô có thể tìm thấy những cái tên đó trong những báo cáo cũ ở các phiên tòa! Cụ Âu Dương ơi,hãy làm ơn làm phước…Cuối năm ngoái, đứa nhỏ này cũng đã nghĩ ra toàn những câu chuyện kỳ dị…nào là Tống Văn Kiệt vô tội...Hoàng Phủ An Thạch còn sống rồi biến thành chuột gì gì đó...Bây giờ những câu chuyện của cô bé này đang trở nên càng hoang đường hơn,vậy mà cụ vẫn nghe lọt tai cho được…Đứa nhỏ này có thể nói Xà ngữ,cụ Âu Dương à,mà cụ vẫn nghĩ là cô bé này đáng tin hay sao? Tôi thấy có sự bất bình thường từ cô bé này...”

Tích Thư nói lớn:

"Tôi không điên!"

Giáo sư Phó la lên:

“Ông khùng rồi,ông Bùi à.Đầu tiên là Tăng Duy Tân,rồi tới ông Từ Thái Khanh.Những cái chết đó không thể chỉ đơn giản là việc làm ngẫu nhiên của một thằng điên được!”

Ông Bùi cũng hét lại:

“Tôi không thấy có bằng chứng nào chống lại chuyện đó cả!”

Bây giờ thì cơn giận của ông cũng bằng với cơn giận của giáo sư Phó,gương mặt của ông Bùi tím lịm:

“Tôi có cảm giác như là tất cả các người đều quyết tâm khơi dậy một cơn hoảng loạn sẽ làm xáo trộn hết mọi thứ mà chúng tôi đã thiết lập mười ba năm nay!”

Tích Thư không thể nào tin vào điều cô đang nghe nữa.Cô vẫn luôn nghĩ về ông Bùi như một con người tử tế,hơi khoa trương,hơi ồn ào,nhưng bản chất tốt.Nhưng giờ đây đứng trước mặt cô lại là một pháp sư lùn đang cơn giận dữ,khăng khăng không chịu chấp nhận cái viễn cảnh rằng cái thế giới trật tự và thoải mái của ông ta sắp sụp đổ tới nơi…không chịu tin rằng Chúa tể Voldemort có thể trỗi dậy.

Cụ Âu Dương lặp lại:

“Voldemort đã trở lại,ông Bùi à.Nếu ông thẳng thắng chấp nhận sự thật này, và tiến hành những biện pháp cần thiết,chúng ta sẽ vẫn còn có thể cứu vãn được tình thế.Bước đầu tiên và quan trọng nhất là đuổi bọn Giám ngục ra khỏi nhà tù Azkaban...”

Ông Bùi lại hét lên:

“Vô lý.Đuổi bọn Giám ngục à? Tôi chỉ cần đưa ra đề nghị đó thôi là sẽ bị đá văng ra khỏi văn phòng ngay! Một nửa trong số chúng tôi chỉ cảm thấy an toàn trên giường ngủ mỗi tối bởi vì chúng tôi biết bọn giám ngục đang đứng canh nhà tù Azkaban!”

Cụ Âu Dương nói:

“Còn tất cả những người còn lại như chúng tôi thì không thể ngủ yên trên giường,ông Bùi à.Khi biết là ông đã giao bọn thuộc hạ đắc lực nhất của Chúa tể Voldemort cho một lũ quái vật sẵn sàng hùa theo hắn ngay khi hắn kêu gọi chúng.Chúng sẽ không giữ lòng trung thành với ông đâu,ông Bùi à! Chúa tể Voldemort có thể hứa hẹn với chúng nhiều cơ hội về quyền lực hơn và lạc thú hơn so với điều ông có thể cho chúng! Nếu bọn Giám ngục về phe Chúa tể Voldemort,và những thuộc hạ cũ quay trở về với hắn,ông sẽ khó lòng ngăn chặn hắn giành lại loại quyền lực mà hắn đã có được cách đây mười ba năm!”

Ông Bùi há họng ra rồi ngậm miệng lại như thể không còn lời nào diễn tả được cơn giận của ông.

Cụ Âu Dương tiếp tục nhấn mạnh:

“Bước thứ hai ông phải làm…làm ngay tức thì,là phái sứ giả đến gặp những người khổng lồ.”

Ông Bùi hét lên the thé,dường như mới hoàn hồn:

“Phái sứ giả tới gặp bọn người khổng lồ hả? Cái trò điên khùng gì đây?”

Cụ Âu Dương nói:

“Hãy giơ ra cho họ một bàn tay hữu nghị,ngay bây giờ,trước khi quá trễ. Nếu không,Chúa tể Voldemort sẽ thuyết phục được họ rằng hắn là pháp sư duy nhất có thể đem lại cho họ quyền lợi và tự do,như hắn đã làm trước đây!”

Ông Bùi há hốc miệng ra,lúc lắc cái đầu và lùi tránh xa cụ Âu Dương:

“Cụ…cụ không thể nào làm căng thẳng như vậy! Nếu cộng đồng pháp thuật nghe phong thanh rằng tôi đã tiếp cận bọn người khổng lồ…thì chắc là tôi mất chức luôn…Cụ Âu Dương ơi,dân chúng ghét họ lắm…”

Giờ đây giọng cụ Âu Dương đã cất cao lên,vầng hào quang quyền lực quanh cụ trở nên rõ rệt,mắt cụ lại quắc sáng một lần nữa:

“Ông mù rồi,ông Bùi à,lòng tham quyền cố vị đã khiến ông mờ mắt.Lâu nay ông luôn luôn quá coi trọng cái mà ông gọi là huyết thống thuần chủng! Ông đã không nhận ra rằng lý lịch của người ta không thành vấn đề,mà chính là nỗ lực phấn đấu của con người mới là quan trọng! Bọn Giám ngục vừa mới hủy diệt thành viên còn lại cuối cùng của một gia đình thuần chủng và cổ xưa như bất cứ gia đình thuần chủng nào khác…Và hãy nghĩ xem Từ Thái Khang đã chọn cho mình một cuộc đời ra sao? Bây giờ tôi nói với ông rằng…Hãy thực hiện ngay những biện pháp mà tôi vừa đề nghị,và ông sẽ được nhớ đến như một trong những bộ trưởng Pháp thuật dũng cảm nhất và vĩ đại nhất mà chúng tôi được biết đến,cho dù ông còn giữ được chức đó hay không.Còn nếu ông không chịu hành động ngay bây giờ…thì lịch sử sẽ ghi nhận ông như kẻ đã nhảy lên lề né tránh và để cho Chúa tể Voldemort có được cơ hội thứ hai để hủy diệt thế giới mà chúng ta đã cố gắng xây dựng lại.”

Ông Bùi vẫn lùi lại,thì thào:

“Loạn trí…điên rồ…”

Và mọi người lại yên lặng.Bà Phi đứng lặng người phía chân giường của Tích Thư,hai bàn tay bụm miệng.Bà Ánh Ngọc vẫn còn đứng chồm trên người Tích Thư,tay bà đặt trên vai của cô để giữ không cho cô nhổm dậy.Kiến Lâm, Thanh Hà và Băng Liên đều trố mắt nhìn ông Bùi.

Cụ Âu Dương nói:

“Nếu ông vẫn cứ quyết tâm tiếp tục nhắm mắt làm ngơ như vậy,thì ông Bùi à,chúng ta đành rẽ mỗi người mỗi ngả.Ông cứ hành động theo cách nào ông thấy thích hợp.Và tôi…tôi sẽ hành động theo cách của tôi.”

Giọng của cụ Âu Dương không hàm chứa ẩn ý đe dọa gì,nó chỉ vang lên như một lời tuyên bố, nhưng ông Bùi đổ quạu trong tư thế sẵn sàng muốn đánh nhau,như thể cụ Âu Dương đang cầm đũa phép sấn vào ông không bằng.

Ông vung vẩy mấy ngón tay ra phía trước đe dọa:

“Nè,nè,cụ Âu Dương…cụ coi chừng. Hồi nào giờ tôi luôn luôn để cụ tự tung tự tác.Tôi đã rất kính trọng cụ.Lẽ ra tôi có thể không đồng ý nhiều quyết định của cụ,nhưng tôi vẫn làm thinh.Không có mấy người chịu để cho cụ sử dụng người Sói hay lưu dụng lão Thái,hay tự quyết định nội dung dạy học trò mà không cần tham khảo ý kiến của Bộ Pháp Thuật đâu. Nhưng nếu cụ có ý chống lại tôi…”

Cụ Âu Dương nói:

“Kẻ duy nhất mà tôi có ý định chống lại là Chúa tể Voldemort.Nếu ông cũng chống lại hắn thì ông Bùi à,chúng ta vẫn còn cùng chung một thuyền.”

Dường như ông Bùi không thể nghĩ ra được câu trả lời,ông chồm tới ngả lui trên đôi chân nhỏ của mình trong một lát,hai tay xoay xoay cái nón hình trái dưa.

Cuối cùng ông Bùi nói với giọng cầu khẩn:

“Hắn không thể trở lại đâu cụ Âu Dương,đơn giản là hắn không thể…”

Thầy Đặng sải bước tới trước,đi ngang qua cụ Âu Dương,vừa đi vừa xắn tay áo trái lên.Thầy Đặng giơ cánh tay ra và chỉ cho ông Bùi xem,khiến ông ta co rúm lại.

Thầy Đặng nói,giọng cay nghiệt:

“Đó.Đó là Dấu hiệu Hắc ám.Nó không còn rõ như cách đây một giờ nữa,lúc đó nó bầm đen lên, nhưng ông vẫn còn có thể nhìn thấy nó,mọi Tử thần Thực tử đều mang dấu hiệu do Chúa tể Hắc ám ấn vào.Đó là một cách để phân biệt người này với người kia,và cũng là cách thức Chúa tể Voldemort triệu tập chúng tôi.Khi hắn chạm vào dấu hiệu của bất cứ Tử thần Thực tử nào khác, chúng tôi phải độn thổ,hoặc thăng thiên,đến ngay bên cạnh hắn. Suốt cả năm nay dấu hiệu này càng lúc càng rõ hơn.Dấu hiệu của ông Karkaroff cũng vậy.Ông có biết tại sao tối nay Karkaroff chạy trốn không? Cả hai chúng tôi đều cảm thấy Dấu hiệu Hắc ám rát bỏng,cả hai chúng tôi đều biết hắn đã trở lại.Ông Karkaroff sợ Chúa tể Hắc ám trả thù. Ông ta đã phản bội quá nhiều đồng bọn Tử thần Thực tử nên ông ta không chắc là sẽ được bọn chúng chào đón trở lại.”

Ông Bùi cũng lùi lại tránh thầy Đặng. Ông lắc đầu lia lịa.Dường như ông Bùi không thể tin một lời nào mà thầy Đặng vừa nói.

Ông Bùi ngó trừng trừng cái dấu hiệu xấu xí trên cánh tay thầy Đặng với vẻ ghê tởm rõ rệt,rồi ngước nhìn cụ Âu Dương,thì thào:

“Tôi không biết cụ và thầy trò trường cụ đang chơi trò gì,cụ Âu Dương à. Nhưng tôi thấy nhiêu đây là đủ rồi.Tôi không còn lời nào để nói thêm nữa. Tôi sẽ liên lạc với cụ vào ngày mai,cụ Âu Dương à,để thảo luận về việc điều hành ngôi trường này.Tôi phải trở về Bộ Pháp Thuật đây.”

Ông Bùi đã đi gần tới cửa rồi thì dừng bước.Ông quay lại sải bước băng qua phòng bệnh,dừng lại bên giường của Tích Thư.

Bùi Ông lấy trong túi áo của ông ra một bao vàng bự thảy lên cái bàn bên cạnh giường Tích Thư và nói ngắn gọn:

“Tiền thưởng của trò đây.Một ngàn đồng Galeon. Lẽ ra phải có một buổi lễ trao giải thưởng,nhưng trong hoàn cảnh này…”

Ông Bùi chụp cái nón trái dưa lên đầu mình và đi ra khỏi phòng,đóng sập cánh cửa lại sau lưng. Khi ông Bùi đã đi khuất rồi,cụ Âu Dương quay lại nhìn nhóm người đang đứng quanh giường Tích Thư.

Cụ nói:

“Có một việc phải làm.Bà Ánh Ngọc à…liệu tôi có suy nghĩ đúng không nếu tôi quyết trông cậy vào bà và ông Kiến Phàm?”

Bà Ánh Ngọc nhợt nhạt đến trắng bệch cả môi,nhưng tỏ vẻ cương quyết,bà nói:

“Dĩ nhiên là cụ đúng.Chúng tôi biết ông Bùi quá mà.Anh Kiến Phàm sở dĩ còn chịu ở lại ở Bộ Pháp Thuật mấy năm nay chẳng qua vì anh quan tâm đến dân Muggle thôi.Ông Bùi cứ cho là anh ấy thiếu lòng tự hào pháp sư đúng đắn.”

Cụ Âu Dương nói:

“Vậy thì chúng ta cần nhắn tin ngay cho ông Kiến Phàm.Tất cả những ai mà chúng ta có thể thuyết phục họ nhận thức được sự thật phải được thông báo ngay tức khắc,và ông Kiến Phàm ở vị trí thuận lợi để tiếp xúc với những người ở Bộ Pháp Thuật,những người không đến nỗi thiển cận như ông Bùi.”

Anh Kiến Lâm đứng dậy,nói:

“Con sẽ đi gặp cha.Con đi ngay bây giờ đây.”

Cụ Âu Dương nói:

“Hay lắm! Con hãy kể cho cha con biết chuyện gì đã xảy ra.Nói với cha con là thầy sẽ sớm liên hệ trực tiếp với cha con.Tuy nhiên ông ấy cũng cần phải kín đáo.Nếu ông Bùi tưởng là chúng ta đang can thiệp vào Bộ Pháp Thuật…”

Anh Kiến Lâm nói:

“Thầy cứ giao việc đó cho con.”

Anh Kiến Lâm gật đầu mỉm cười với Tích Thư,vuốt nhẹ lên đầu Thanh Hà, rồi chào tạm biệt bà Ánh Ngọc,anh mặc áo khoác vào,và sải bước nhanh ra khỏi phòng.

Cụ Âu Dương quay lại nói với giáo sư Phó:

“Bà Cẩm Đào,tôi muốn gặp ông Đức Nghĩa trong văn phòng của tôi,càng sớm càng tốt.Và tôi cũng muốn mời... nếu bà ấy vui lòng đến...mời cả bà Maxime nữa.”

Giáo sư Phó gật đầu và đi ra,không nói thêm một lời nào.

Cụ Âu Dương nói với bà Phi:

“Bà Hồng Hạnh,bà vui lòng đi xuống văn phòng của giáo sư Tôn Thất,tôi nghĩ ở đó bà sẽ tìm thấy một con gia tinh tên là Winky đang ở trong trạng thái hơi bị trầm uất.Bà hãy làm cái gì bà có thể làm cho chị ta,rồi đem chị ta xuống nhà bếp.Tôi tin là Dobby sẽ chăm sóc chị ta tốt hơn chúng ta.”

Bà Phi tỏ ra sửng sốt,nhưng bà nói:

“Được…được thôi.”

Rồi bà Phi rời khỏi phòng.

Cụ Âu Dương kiểm tra coi cửa nẻo đã đóng chặt lại cả chưa,và chờ cho tiếng bước chân của bà Phi đã xa dần,rồi cụ mới nói tiếp:

“Còn bây giờ là lúc để cho hai người trong đám chúng ta nhận ra nhau.Văn Kiệt…xin anh vui lòng trở lại hình dạng bình thường.”

Con chó đen khổng lồ ngước nhìn cụ Âu Dương, rồi trong nháy mắt,rùng mình biến thành một người đàn ông.

Bà Ánh Ngọc thét lên và nhảy lùi lại khỏi giường.Đồng thời Tích Thư cũng tuột ra khỏi giường đứng kế bên chú Văn Kiệt.

Bà chỉ vào chú Văn Kiệt,thét lên the thé:

"Tống Văn Kiệt!"

Thanh Hà vội ôm bà Ánh Ngọc,kêu lên:

“Nhỏ tiếng thôi mẹ ơi! Chỉ là hiểu lầm thôi.Con sẽ giải thích cho mẹ sau."

Tuy nhiên thầy Đặng không hét lên cũng không nhảy lùi lại,nhưng ngó mặt thầy là đủ thấy một cơn giận đang pha trộn nỗi kinh hoàng.

Thầy Đặng nhìn trừng trừng chú Văn Kiệt,gầm gừ:

“Hắn! Hắn làm gì ở đây chứ?”

Chú Văn Kiệt liếc mắt,cũng biểu lộ một vẻ không ưa tương tự đối với thầy Đặng.

Cụ Âu Dương nhìn cả hai người,nói:

“Văn Kiệt đến đây là do tôi mời,cũng giống như anh vậy,Thế Anh à.Tôi tin tưởng cả hai anh.Đã đến lúc các anh nên dẹp qua một bên những khác biệt trước đây để mà tin cậy lẫn nhau.”

Tích Thư nghĩ cụ Âu Dương đang đòi hỏi một điều gần như là phép màu. Chú Văn Kiệt và thầy Đặng nhìn nhau thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống nhau.

Cụ Âu Dương nói tiếp với một giọng nói tỏ ra thiếu nhẫn nại:

“Tôi sẽ giải quyết,trong một thời gian ngắn,tạm gác đi hận thù công khai. Hai anh hãy bắt tay nhau.Bây giờ hai anh đang cùng ngồi trên một chiếc thuyền.Không may thuyền chìm thì cả hai anh đều sẽ bất lợi như nhau.Thời gian thì ít,và nếu như vài người trong chúng ta,những người biết sự thật,lại không chịu đoàn kết với nhau,rộng lượng với nhau,thì chúng ta sẽ chẳng có hy vọng gì cả.”

Khoảng thời gian tuy ngắn,nhưng cực kỳ căng thẳng.Chú Văn Kiệt và thầy Đặng từng bước một tiến về phía nhau một cách chậm rãi...vẫn trừng mắt nhìn nhau như thể người này chẳng cầu mong gì hơn là người kia bị lọt hố đi...và họ bắt tay nhau.Rồi họ buông tay nhau ra thật nhanh.

Cụ Âu Dương một lần nữa lại bước tới đứng giữa hai người:

“Vậy là có thể tiếp tục hợp tác với nhau.Bây giờ tôi có công tác giao cho cả hai người đây...Thái độ của ông Bùi,mặc dù không phải bất ngờ,cũng đã làm thay đổi mọi thứ.Văn Kiệt,tôi cần anh lên đường ngay tức thì.Anh phải đi báo động cho các pháp sư phù thủy Vũ Thanh Minh,Hoa Lan,Hứa Lê…Đám người cũ đó...Hãy ẩn tích ở chỗ anh Thanh Minh một thời gian. Tôi sẽ liên hệ với anh ở chỗ đó.”

Tích Thư vội nắm chặt cánh tay chú Văn Kiệt,hấp tấp nói:

"Thưa thầy,thầy có thể kêu người khác cũng được mà? Con muốn chú Văn Kiệt ở lại..."

Đúng.Tích Thư muốn chú Văn Kiệt ở lại.Cô không muốn lại phải chia tay với chú Văn Kiệt gấp gáp như vậy,cô chỉ mới gặp lại chú thôi mà.

Chú Văn Kiệt quay về phía Tích Thư vỗ về:

“Con sẽ sớm gặp lại chú mà! Chú hứa với con."

"Nhưng..."

"Ngoan nào! Chú phải làm những gì chú có thể làm,con hiểu điều đó mà,đúng không?”

Tích Thư ủ rũ,đành nói:

“Dạ…con hiểu…Dĩ nhiên con hiểu.”

Chú Văn Kiệt nắm chặt tay cô trong một lát ngắn ngủi,gật đầu với cụ Âu Dương,biến hình lại thành ra con chó đen khổng lồ,chạy băng qua căn phòng,tới cửa,tự dùng chân vuốt trước mà mở nắm đấm cửa.Rồi biến mất.Tích Thư nhìn theo trong sự tiếc nuối.

Cụ Âu Dương quay lại thầy Đặng:

“Thế Anh,anh biết công việc mà tôi phải giao cho anh rồi.Nếu anh đã sẵn sàng…nếu anh đã chuẩn bị…”

Thầy Đặng nói:

“Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Trông thầy hơi nhợt nhạt hơn bình thường,nhưng đôi mắt đen lạnh lùng của thầy lấp lánh một cách kỳ lạ.

Cụ Âu Dương nói:

“Vậy thì chúc anh may mắn.”

Cụ Âu Dương nhìn theo với một thoáng e ngại trên nét mặt,khi thầy Đặng bước đi nhanh không nói một lời.

Nhiều phút trôi qua lặng lẽ trước khi cụ Âu Dương lại nói tiếp:

“Tôi phải đi xuống lầu.Tôi phải gặp gia đình Tăng. Tích Thư à...

Tích Thư giật mình nhìn lại Cụ Âu Dương,nãy giờ cô vẫn còn đó nhìn về phía cửa,cái nơi mà chú Văn Kiệt vừa biến mất.

"...nhớ uống hết thuốc của con.Tôi sẽ gặp lại mọi người sau.”

Khi cụ Âu Dương đi khuất rồi,Tích Thư buồn bã ngã vật xuống cái gối. Băng Liên,Thanh Hà và bà Ánh Ngọc vẫn đang nhìn cô.Bây giờ họ mới lên tiếng sau khi im lặng từ nãy đến giờ.

Bà Ánh Ngọc rốt cuộc nói:

“Tích Thư à,con phải uống cho hết thuốc của con đi.”

Khi bà đưa tay lấy cái chai thuốc và cái ly,tay bà đụng vô cái bao vàng đặt trên cái bàn cạnh giường ngủ của Tích Thư.

Bà Ánh Ngọc nói:

“Con sẽ ngủ một giấc dài suôn sẻ.Con hãy cố nghĩ đến chuyện khác một lát…thử nghĩ coi con sẽ mua gì với số tiền thưởng của con chẳng hạn…”

Tích Thư nói,giọng không một chút biểu cảm:

“Con không cần số vàng đó.Bác hãy giữ đi.Hay ai đó lấy cũng được.Người nên nhận nó không phải  là con.Anh Duy Tân mới thật sự xứng đáng."

Cái điều mà nó cứ phải đấu tranh nhiều lần kể từ khi cô rời khỏi mê lộ cho đến giờ đang có cơ đánh bại cô.Cô có thể cảm thấy một cơn đau nhức nhối rát bỏng ở khóe mắt.Cô chớp mắt, nhìn lên trần nhà.

Bà Ánh Ngọc thì thầm:

“Đâu phải lỗi của con đâu Tích Thư!”

Tích Thư nhắm mắt lại,nói:

“Con đã đề nghị kêu anh ấy cùng cầm chiếc Cúp với con.Nếu con không có ý tưởng đó.Nếu như lúc đó con đủ ích kỷ...một mình cầm cái Cúp đó..."

Mặc kệ bao nhiêu lời an ủi động viên bên tai mình,bây giờ cảm giác rát bỏng lan tới cổ họng cô.Cô những mong cho Thanh Hà nhìn đi chỗ khác.Bà Ánh Ngọc đặt cái chai thuốc xuống cái kệ bên giường ngủ,cúi xuống,vòng tay ôm Tích Thư.Cô không nhớ là trong đời cô đã từng được ai ôm ấp như được mẹ ôm ấp như vầy bao giờ chưa.Cô đã từng có một cảm giác ấm áp đúng nghĩa của một người bà,đó là bà ngoại của Hiểu Vân.Lúc nhỏ mỗi lần cô nhìn thấy những đứa trẻ cùng tuổi được người thân ôm ấp,cô điều chạy tới nhà của Hiểu Vân,và bà của Hiểu Vân cho cô cảm giác đó...Toàn bộ sức nặng của mọi thứ mà cô đã nhìn thấy đêm đó dường như đổ ụp xuống cô khi bà Ánh Ngọc ôm cô vào lòng.Gương mặt của mẹ cô,giọng nói của cha cô,hình ảnh của Duy Tân nằm chết trên mặt đất,tất cả bắt đầu quay tít trong đầu cô đến khi cô không thể nào chịu đựng được nữa,cho đến khi mặt cô co rúm lại để cố nén một tiếng hét đau thương đòi bật ra khỏi người cô.Có tiếng đóng mở cửa ồn ào,bà Ánh Ngọc bèn buông Tích Thư ra.Băng Liên đang đứng cạnh cửa sổ,cô nàng đang nắm chặt trong tay một cái gì đó.

Băng Liên nói nhỏ:

“Xin lỗi.”

Bà Ánh Ngọc đưa mu bàn tay chùi nước mắt,nói nhanh:

“Uống thuốc đi Tích Thư.”

Tích Thư uống một hơi hết cạn thuốc. Hiệu quả của chất thuốc ngủ không chiêm bao xảy ra tức thì.Cơn buồn ngủ nặng nề không thể kháng cự lại phủ chụp xuống mắt Tích Thư.Cô vùi đầu vào gối và không nghĩ ngợi gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: