Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trọn vẹn (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: nhân vật không giống ngoài đời thật

-----

Thùy Trang học trên Lan Ngọc một lớp, nghĩa là năm nay đã học lớp 12 rồi. Mặc dù không phải dạng xuất sắc nhưng Thùy Trang thừa sức thi vào các trường đại học top đầu của thành phố. Và thế là nàng quyết định phải yêu đương cho đỡ phí hoài những năm tháng mài mông trên giảng đường

Những rung động đầu đời ở cái tuổi học trò hồn nhiên mơ mộng ấy thật đẹp, và sẽ còn đẹp hơn nữa nếu Lan Ngọc chịu đồng ý lời tỏ tình của nàng

"Em bé ơi, đi ăn sáng đi, chị mời"

"Tiền đâu mà mời?"

"Chị ... có tiền mà"

"Thôi em đi chơi bóng rổ đây, chị ăn đi còn có sức mà ôn thi"

Đây không phải lần đầu nàng bị em từ chối. Bởi từ cái lần Lan Ngọc phát hiện ra nàng phải nhịn ăn mấy ngày mới đủ tiền mời em ăn sáng, em đã không vui khi ngồi ăn cùng nàng nữa rồi

Gia đình Thùy Trang không đến nỗi thiếu thốn, nhưng dư dả thì chắc chắn không. Thùy Trang lại là con một nên có bao nhiêu tiền bố mẹ đều dồn hết vào cho nàng đi học. Nàng cũng không đi làm thêm, có thời gian rảnh đều sẽ đọc sách hoặc hát hò, thỉnh thoảng mới đi chơi với bạn bè. Thế nên bố mẹ cho bao nhiêu thì nàng sẽ tiêu bấy nhiêu, tuyệt đối không xin thêm

Từ khi thích Lan Ngọc, nàng rất muốn mua cho em cái này cái kia, thế nên buổi sáng sẽ không ăn để dành tiền, thỉnh thoảng bán mấy quyển sách cho người cần hoặc giảng bài cho bạn bè,... Tiền mà nàng có đều để mua đồ ăn cho em, lâu lâu sẽ là cái áo, cái mũ để Lan Ngọc chơi thể thao

"Em bé ơi, uống nước đi"

"Lại mua. Em nói bao nhiêu lần rồi?"

"Không có đắt mà. Tuần này chị đi dạy, có nhiều tiền lắm"

"Đâu đưa xem"

"Đây cho em hết" nàng chìa ra hai trăm chín mươi nghìn rồi dúi vào tay em "Đợi sang tuần có nữa chị lại đưa nhé, bao giờ đủ tiền thì mua một đôi giày mới. Đôi này chị thấy em bé đi lâu rồi đúng không"

"Giày của em đắt lắm đấy. Chị định đi kiếm tiền mua cho em thật sao?"

"Thật mà. Trang không muốn thích em bằng lời nói, Trang muốn hành động hơn"

"Nhưng em từ chối chị rồi mà"

"Thì Trang có bắt em phải thích lại Trang đâu. Tặng quà cho em là vì Trang thích thế, không có lí do nào khác"

Lan Ngọc đem tiền đưa lại cho nàng "Em cảm ơn, nhưng đừng nhịn ăn nhịn tiêu để mua đồ cho em nữa"

"Trang biết những cái mình mua đều không phải đồ đắt tiền như những thứ em hay dùng, nhưng-..."

"Nào nào em không hề có ý đó. Chỉ là em chưa mua được cái gì cho chị cả, nên em không muốn nhận mãi. Với lại chị kiếm tiền vất vả hơn em, em muốn chị dùng tiền đó cho mình"

"Vậy ... vậy cũng được" Thùy Trang cúi đầu nhìn mấy tờ tiền trong tay, không nén được mà thở dài. Chẳng qua vì em lịch sự nên mới nói khéo để nàng không tổn thương, chứ nàng hiểu rõ đó là lời từ chối

"Sao đấy?"

"Em uống nước đi cho đỡ khát. Chị về trước nha"

"Này Trang" Lan Ngọc kéo lại cái cặp màu hồng của người kia "Đợi em, đi ăn tối với em"

"Thôi ... thôi chị có hẹn rồi"

"Có cũng phải đi" em ấn nàng ngồi xuống "Đợi đó, em đấu nốt một trận là xong rồi"

Nàng lại thở dài. Quan tâm em thì em từ chối, nhưng em cứ quan tâm lại nàng thì bảo nàng làm sao hết thích em được đây

Đang lúc ngồi thơ thẩn, Lan Ngọc đã đứng trước mặt từ khi nào. Người kia cao hơn hẳn nàng, làn da dù chơi thể thao nhưng vẫn trắng trẻo, khuôn mặt xinh xắn, đôi môi lúc nào cũng cười rất đáng yêu. À, cả đôi bàn tay mềm mềm đang sờ lên tóc nàng nữa, thật thích

"Về thôi"

"Đi đâu bây giờ?"

"Về nhà em đã nhé, em tắm xong rồi đi ăn"

Thùy Trang không phải lần đầu đến nhà em, nhưng là lần đầu được vào phòng riêng của em. Tông màu trắng chủ đạo với mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp, đến chăn gối cũng được trải phẳng phiu không một nếp nhăn. Nàng e dè không dám ngồi lên giường, trong khi em tắm nàng ở ngoài chỉ dám ngồi dưới thảm chờ đợi

"Sao lại ngồi dưới đất thế?"

"Em tắm xong rồi à? Đi thôi"

Lan Ngọc không hài lòng, đi tới ấn chị ngồi lên giường "Đây mới là chỗ để chị ngồi chứ không phải dưới đất"

Sức nặng trên vai khiến nàng không thể cựa quậy, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu. Lan Ngọc từ trên cao nhìn xuống, cái gì cũng không thấy, chỉ thấy đôi môi kia hơi mím lại, rất đáng yêu

Thùy Trang sững người bởi Lan Ngọc vừa cúi đầu đặt lên môi nàng một nụ hôn, nhẹ thôi nhưng chuẩn xác. Cái sự mềm mại ở môi em khiến mọi thứ trong cơ thể nàng xáo trộn

"Em ... bé?"

"Ơi"

"Tại sao lại ..."

"Em xin lỗi vì hơi đột ngột với chị, nhưng em đã muốn làm điều này từ lâu"

"Sao cơ?"

"Ý là, em cũng thích Trang"

Thông tin này mới lạ quá, Thùy Trang bình thường học cũng được, thế mà giờ không thể tiêu hóa nổi. Thích? Em thích mình? Vì sao tỏ tình lại không chịu?

"Em muốn được tỏ tình với Trang cơ, nên mới không chịu"

"Đồ điên" Thùy Trang đánh vào người em, vừa tức vừa thương

"Em bảo này, đừng nhịn ăn nhịn uống mua quà cho em nữa nhé, em xót đấy"

"Vậy chị sẽ đi dạy nhiều hơn, được không?"

"Vậy hay là tối nay dạy em đi"

"Dạy cái gì?"

"Dạy cách "yêu" chị"

Lan Ngọc dứt câu bế theo chị xuống nhà, vui vẻ cho chị trút giận vài cái chẳng thấm vào đâu

"Ăn gì cho chị chọn"

"Thật không?"

"Thật. Món nào đắt vào nhé. Em muốn tiêu tiền vì chị"

Nàng thật sự chọn một quán rất đắt đỏ, nàng có lí do của mình

"Bữa tối em trả tiền rồi, bữa khuya để Trang trả"

"Hửm?"

"Về nhà em đi, Trang trả cho"

Lan Ngọc đem nụ cười khoa trương đó về đến tận phòng. Đá cánh cửa đóng lại sau lưng, em lập tức lao đến hôn nàng

"Bố mẹ có nhà không đấy?"

"Đi chơi hết rồi, không ai cứu được chị đâu"

"Ngốc, yêu Trang đi"

Từng mảnh quần áo liên tục bị tháo xuống, bại lộ trong không khí làn da trắng trẻo của nàng. Lan Ngọc nhìn đến không thể ngậm miệng, vốn biết nàng xinh đẹp, không nghĩ cơ thể cũng tuyệt vời đến mức này

"Háo sắc, đóng miệng em lại"

"Chị ăn cái gì mà lớn lên vậy Trang?"

"Đừng nhìn nữa, làm đi ... ưm~ Lan Ngọc"

Nàng cúi đầu thở dốc khi đứa nhỏ kia trực tiếp bỏ qua đôi môi hơi khô lại của nàng mà gặm cắn bờ ngực căng tròn kia. Cảm giác lần đầu tiên bị người khác khai phá có chút lạ lẫm nhưng lại thích thú vô cùng

"Mềm mềm, thích thế"

"Đừng nói mà"

Thùy Trang sắp đứng không vững vì sức nặng cơ thể em dần dần đổ hết sang nàng. Lan Ngọc nắm eo nàng kéo sát lại, để bầu ngực nằm sâu trong miệng em, tham lam cắn mút đến mức sưng đỏ

"Đừng cắn ... bé" tiếng thở dốc theo từng lần mở miệng của nàng thoát ra bên ngoài, khiến Lan Ngọc đầu óc mụ mị hẳn đi

Nàng ôm đầu em, lúng túng vò vò mái tóc thơm mùi dầu gội, để báo hiệu cho em biết thứ cảm xúc khác lạ này đang dần vây lấy nàng

"Đừng sợ, tin em"

Ánh mắt em quá đỗi chân thành, khiến nàng bỗng chốc rơi nước mắt. Nàng không hiểu vì sao lại khóc, có lẽ vì chờ đợi khoảnh khắc này đã lâu? Hoặc bởi sự dịu dàng của em dành cho mình

Người ta thường mê mẩn trước những thứ hào nhoáng và bóng bẩy, nhưng có đôi khi lại rơi nước mắt trước những điều giản dị từ tận đáy lòng

"Trang tin và yêu em"

Lan Ngọc đặt tình yêu bé nhỏ của mình lên giường, để mái tóc màu nâu hạt dẻ của nàng xõa dài, nổi bật trên nền chăn gối trắng tinh. Thùy Trang rùng mình bởi sự tiếp xúc lành lạnh, cơ thể vô thức co lại

"Trang ơi, làm người yêu em nhé" Lan Ngọc giơ lên trước mặt nàng một chiếc nhẫn kim cương đắt tiền "Nhẫn này em đã để dành tiền rất rất rất lâu để mua được, và em đợi khoảnh khắc này còn lâu hơn cả thế. Xin hãy cho phép em được lồng nhẫn vào ngón tay xinh đẹp của Trang, để em được có Trang bên mình, và thương Trang suốt phần đời về sau"

"Em bé, đeo cho Trang đi"

Lan Ngọc đeo cho nàng chiếc nhẫn nhỏ lấp lánh, là bảo chứng cho tình yêu và cả trách nhiệm của hai người

"Xinh đẹp thế này"

"Dẻo miệng" Thùy Trang hai mắt lấp lánh, lại chực chờ muốn khóc

"Thùy Trang, thuộc về em nhé?"

Nàng chỉ bẽn lẽn gật đầu thay cho câu trả lời. Lan Ngọc cúi đầu hôn nàng, nâng niu như báu vật trời ban. Từng tấc da thịt mềm ẩm đều có dấu hôn mà em để lại

Thùy Trang giật mình vì nơi riêng tư bị em hôn vào, còn cảm nhận được chiếc lưỡi ẩm ướt đang không ngừng vuốt ve

"Bé ơi ~ bụng Trang  ... ưm ~ khó chịu aaa"

"Bé ... lạ lắm .. Trang sợ"

Lan Ngọc vuốt ve bên eo nàng vỗ về, đồng thời đẩy nhanh tốc độ, lưỡi nhỏ hoạt động hết công suất, đem nàng nhấn sâu vào bẫy ái tình

"Hmm ... Lan Ngọc" Nàng ngân một tiếng, đem sự nhộn nhạo khó chịu tống ra ngoài

Lan Ngọc làm sạch rồi trườn lên đối diện với nàng, vuốt lại mái tóc đã chạy loạn khắp nơi

"Giỏi quá. Có thích không?"

"Có, nhưng mà hơi sợ"

"Thế có muốn em dừng lại không?"

Thùy Trang chỉ là chưa trải qua ân ái, nhưng nàng biết muốn trở thành người của em thì nhất định phải có bước cuối cùng

"Trang muốn là của em"

Tay em tìm đến nơi xinh đẹp của nàng, tay còn lại tìm tay nàng đan chặt lấy

"Em vào nhé?"

"V-vâng"

"Em yêu Trang, và muốn Trang nhớ khoảnh khắc này cùng em"

Ngón tay Lan Ngọc đâm sâu vào trong, lấy đi sự trong trắng của nàng. Em cá chắc trong khoảnh khắc tuyệt đẹp này, em là người hạnh phúc nhất

"Ưm ~ đau ... Lan Ngọc"

Thùy Trang cảm nhận ngón tay em ngập sâu trong cơ thể, có chút chưa kịp thích ứng. Cơn đau ập đến khiến nàng biết rằng nàng thuộc về em rồi, hoàn toàn cả trong lẫn ngoài

"Chị yêu em bé"

"Em yêu Trang"

Lan Ngọc chen thêm một ngón vào bên trong, dùng tốc độ vừa phải đưa đẩy để nàng từ từ cảm nhận cơn khoái cảm

"Aaa ... haa .. bé .. nhanh đi"

"Hư quá"

"Ưm .. không hư ... aaaa.. Trang ngoan"

"Bé ngoan, rên lớn lên nữa"

Thùy Trang thật sự đem thanh âm của mình chiều chuộng cảm xúc của em. Em muốn nàng thế nào nàng sẽ như thế đó

"Cho Trang ...  umm ... Trang sắp"

Cái cảm giác căng cứng khó chịu lại đến, lần này còn mạnh mẽ hơn trước. Cả cơ thể nàng cứ ưỡn lên rồi lại đổ ập xuống, đem mọi thứ nàng có phó mặc cho em

"Aaaaaaa ... em bé"

Thùy Trang cao trào, mệt mỏi thở dốc. Bên dưới hai chân chẳng thể khép lại hay cử động được nữa. Nhưng là, vẫn quá đỗi hạnh phúc vì được cùng em

"Sao người yêu em tuyệt phẩm đến vậy nè?"

"Thích không?"

"Thích điên lên"

"Của em rồi mà"

"Yêu quá. Hay bỏ học đi ở nhà em nuôi nha"

"Dở hơi à" Thùy Trang đánh em, nhưng sức lực chỉ như con mèo nhỏ "Tự nhiên bắt ở nhà"

"Thả ra đường cho chúng nó nhìn miễn phí hay gì"

"Là ai từ chối tôi trước mà giờ ở đây ghen tuông"

"Lúc đấy sĩ diện, không tính"

Thùy Trang nhìn ai kia hờn dỗi thì âm thầm thở dài. Chịu thôi, ai bảo yêu trúng tiểu phi công tâm hồn trẻ trâu, giờ trao thân rồi còn phải đi dỗ dành người ta nữa

"Thôi mà không thèm ghen với bọn họ nha, làm gì có ai có được Trang đâu mà. Trang chỉ yêu em bé thôi"

"Em bé yêu Trang, em bé muốn nữa"

Thùy Trang đành chiều em thêm một lần, cho đến khi mệt lả, nàng mới được buông tha

"Chúc mừng sinh nhật em bé của chị"

Đồng hồ vừa điểm 0h, Lan Ngọc híp mắt đón nhận lời chúc sinh nhật và cả chị người yêu quý giá của mình vào lòng

Thế là trọn vẹn rồi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top