Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 70: Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Việt nước mắt nước mũi tèm lem, mếu máo nhìn Lăng Duệ, cậu lại bình tĩnh đến lạ thường. Lăng Duệ cười, nụ cười ngọt ngào đầy tình ý, ánh mắt trìu mến nhìn anh. Cậu hỏi đùa:
- Cậu ta bảo anh sẽ quên em kìa. Rồi anh sẽ yêu người khác phải không?
- Không....không bao giờ!

Vương Việt lắc đầu, gương mặt giàn giụa nước, nhìn anh khóc mà phát thương. Lăng Duệ đau lòng, muốn đưa tay lau nước mắt cho anh, mà tình cảnh hiện tại, tự lau cho chính mình còn khó.
- Đừng khóc nữa, anh khóc trông xấu lắm!
- Huhu.... Hức...hức....aaaaa

Vương Việt càng khóc tợn, trước mắt bị phủ màn sương dày đặc, nhất thời chẳng thể thấy rõ biểu cảm của người sắp chết kia. Anh chỉ biết trái tim anh đau gấp ngàn lần khi mà anh phát hiện ra đoạn video kia. Anh từng cho rằng yêu nhau không nhất thiết phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh, chỉ cần trong lòng luôn hướng về nhau, mới là tình yêu đẹp nhất. Số phận không cho họ ở bên thì thôi đành giữ tình yêu ấy giấu kín vào tim, chỉ cần biết đối phương vẫn sống tốt, đã là một loại hạnh phúc rồi. Vậy mà giờ đây họ lại đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Còn nỗi đau nào tồi tệ hơn nỗi đau cách biệt âm dương?

Vương Việt khóc đến nghẹn thở, hô hấp khó khăn, mặt mũi xanh xao tái mét. Lăng Duệ chỉ cười, cậu không muốn những kí ức cuối cùng của anh về cậu lại là khung cảnh u sầu tang thương. Cậu muốn thứ lưu giữ về cậu trong tim anh, phải là một gương mặt rạng rỡ với nụ cười chan chứa yêu thương.
- Anh vội khóc gì chứ? Biết đâu tên đó lừa chúng ta thì sao? Bom đâu phải thứ dễ chơi, dễ sử dụng như thế?
- Thật...thật không?
- Thật!

Lăng Duệ dứt lời, lập tức bọn họ nghe thấy tiếng tít tít hẹn giờ, 1 tiếng đếm ngược trước khi quả bom phát nổ. Vương Việt vừa được Lăng Duệ trao cho một tia hi vọng, còn chưa kịp tin tưởng, giây sau đã ngã từ trên cao xuống tận sâu dưới lòng đất. Anh sợ lắm, chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này, sợ sau này thứ còn lại với anh trên đời chỉ là một tấm di ảnh trên bia mộ lạnh ngắt và hàng trăm ngàn kỉ niệm của hai người. Anh không dám tưởng tượng cuộc sống thiếu đi sự bảo bọc nuông chiều yêu thương của cậu, sẽ kinh khủng đến mức nào. Nếu ngày đó thật sự xảy ra anh cũng chẳng muốn sống nữa.

Lăng Duệ dặn dò anh, vô cùng chân thành:
- Tiểu Việt, sau này nếu gặp được một người tốt, họ yêu anh, thương anh thật lòng, thì cứ mạnh dạn mở cửa trái tim mình một lần nữa. Nếu có thể, hãy quên em và những kí ức của đôi ta đi. Hứa với em, sống thật vui vẻ, bình an nhé?
- Không! Em im đi!

Lăng Duệ dịu dàng bình tĩnh bao nhiêu, Vương Việt lại đanh đá mất kiểm soát bấy nhiêu. Anh gào thét đến lạc cả giọng:
- CÓ AI KHÔNG? CỨU VỚI! CỨU CHÚNG TÔI VỚI!
- Tiểu Việt, đừng kêu nữa, nghe em nói này!
- Không nghe, em im ngay, anh không sống một mình đâu. Em định bỏ trốn rồi nhân lúc lạc mất anh tranh thủ yêu đương với người khác chứ gì. Em đừng hòng, anh mà bắt được anh cạo trụi đầu em!

Lăng Duệ bật cười, nheo mắt nhìn Vương Việt. Anh đẹp thật đấy, đẹp đến nao lòng, người con trai muốn cương có cương, muốn nhu có nhu, người con trai cậu yêu nhất trên thế gian, ngay cả lúc này cũng vẫn đáng yêu vô cùng. Vương Việt kêu cứu thảm thiết, dây thanh quản của anh sắp không chịu nổi nữa rồi, thế mà người giúp đỡ đâu chẳng thấy, chỉ có tên Gia Hào bước vào lôi anh đứng thẳng dậy, tháo dây trói chân cho anh.

Trước ánh mắt căm tức của Lăng Duệ, cậu ta khẽ cắn vào tai Vương Việt, thì thầm:
- Mỹ nhân, tôi hứa sẽ chăm sóc cậu thật chu đáo!
Vừa dứt lời đã nắm lấy dây trói lôi lôi kéo kéo anh đi. Vương Việt khóc cạn nước mắt, cố gồng mình ghim chặt mà vẫn bị kéo ngược lại. Lăng Duệ mau mải nhắn với anh một lời cuối, cậu nghẹn ngào:
- Bảo bối! Sống thật tốt nhé!

Cánh cửa đóng sầm, không gian xung quanh chỉ còn một mình Lăng Duệ trong căn phòng tối tăm hôi hám chậm hẹp với tiếng đồng hồ đếm ngược không ngừng kêu tít tít. Đôi mắt nhắm nghiền, cậu hoàn toàn buông xuôi, giọt nước long lanh khẽ lăn dài trên má, nóng hổi, mặn chát. Thời gian không còn nhiều, chẳng kịp cứu vãn nữa rồi.

Vương Việt bị lôi xềnh xệch ra ngoài, tống lên một chiếc xe màu đen, nhưng chưa kịp di chuyển thì đám người này bỗng nhiên bị vây đánh. Cả đoàn người rất đông chạy tới khiêu chiến. Bên ngoài diễn ra trận đấu ác liệt của hai phe, từng người từng người ngã xuống, mình đầy vết thương. Vương Việt trong này bị một kẻ ngồi đối diện canh gác, nhất cử nhất động đều bị giám sát không thể làm gì được. Giữa lúc đánh nhau hỗn loạn, một tiếng nổ lớn vang lên.

BBBBBÙUUUUMMMM!

Vương Việt tim như ngừng đập, qua khung cửa sổ thấy căn nhà gỗ nổ tan tành, xung quanh còn những đám lửa bốc cháy dữ dội. Lòng anh đau quặn thắt, nhân lúc tên kia bị phân tán mà lên gối, thúc mạnh vào hạ bộ của hắn. Kẻ này kêu ré lên đau đớn, Vương Việt hấp tấp chạy ra ngoài, hoà vào khung cảnh hỗn chiến. Phía xa xa thấy có bóng dáng quen thuộc, anh liều mạng xông đến, nước mắt không ngừng rơi:
- Bác... Bác ơi... Duệ...hức...Duệ....

Vương Việt lời nói đứt quãng, nhìn thấy ba Lăng như vớ được phao cứu sinh khi đang trôi nổi giữa dòng nước lũ, bất chấp hiểm nguy mà bổ nhào tới. Anh nín lặng nhìn căn nhà chỉ còn là đống hoang tàn, không dám tin Lăng Duệ ban nãy còn ngồi đó nói chuyện với anh, giờ đã thành nắm tro tàn không rõ tung tích. Cả người Vương Việt dưới áp lực khủng khiếp đó mà ngột ngạt như vỡ vụn. Anh bám vào tay áo ba Lăng, níu lấy niềm hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng, ba chỉ biết đặt tay lên tay anh để trấn an, ông cũng hết cách rồi.

Họ đứng đó trơ mắt nhìn từng thứ đang cháy rụi, thi thoảng sẽ vang lên vài tiếng nổ nhỏ bên trong kho chứa phế liệu. Ba Lăng như chết chôn ở đó, ánh mắt vừa bất lực vừa bi ai. Vương Việt không chấp nhận hiện thực, vội lao vào hiện trường đám cháy. Anh điên cuồng tìm kiếm, dùng tay không hất tung những thanh củi đang cháy hừng hực, hít phải vô số khói bụi, anh ho khan liên tục nhưng vẫn không ngừng gọi tên cậu.
- LĂNG DUỆ! LĂNG DUỆ! EM Ở ĐÂU?
- Tiểu Việt! - Phía sau vang lên giọng nói kéo anh lại. Vương Việt sững người không dám quay đầu, sợ rằng đó chỉ là ảo giác của bản thân, sợ rằng cậu thực sự đã rời xa anh mãi mãi rồi. Đôi chân run run, anh cố trụ vững để không ngã vào đống lửa, cắn răng mà chậm rãi quay đầu lại.

Lăng Duệ gương mặt lấm lem, quần áo đã rách nát lại càng thêm tơi tả. Trước ngực và cánh tay có vết thương sâu, máu vẫn đang nhỏ giọt. Cậu khoác tay qua vai một cô gái, dựa vào người cô ta để khó nhọc tiến về phía anh. Vương Việt có nằm mơ cũng chẳng ngờ được đó lại là Tô Tiểu Liên. Anh vội tiến tới đỡ cậu, vô tình hay cố ý hất tay Tiểu Liên ra. Cô ta không còn dáng vẻ đỏng đảnh hung dữ khi xưa, gương mặt toát lên vẻ u sầu, buồn bã quay đầu lại đến bên ba Lăng nói gì đó rồi cúi đầu rời đi.

Ba Lăng cũng chạy vào, giúp Vương Việt đưa Lăng Duệ ra ngoài. Lăng Duệ được một người đưa cho chai nước uống, Vương Việt giúp cậu mở nắp, gì thì gì anh vẫn thắc mắc về sự xuất hiện của Tiểu Liên, nhìn ba Lăng và đặt một dấu hỏi chấm lớn trong đầu. Ba Lăng ôn tồn giải thích:
- Ngày hôm đó không chỉ có ta và tên súc sinh kia đến tìm con, mà con bé đó cũng muốn đến gặp con để xin lỗi. Không ngờ lại vô tình nhìn thấy con bị hắn ta bắt đi, liền chạy tới nhà ta kể lể hết mọi chuyện. Con bé đó nói trước đây đã có lần nhìn thấy sơ đồ thiết kế một quả bom rơi ra từ túi áo Gia Hào, nên e sợ hai con sẽ gặp nguy hiểm. Chính cô ta là người dẫn bọn ta tới đây và cũng chỉ có cô ta mới biết cách vô hiệu hoá quả bom đó, thành công cứu Lăng Duệ ra ngoài.
- Tiểu Liên ư? Sao cô ta...
- Dĩ nhiên đây là một vụ giao dịch. Cô ta muốn nhà họ Lăng tha cho Tô gia, chừa cho họ một con đường sống. Ta đã hứa hoàn thành tâm nguyện này sau khi xong việc. Cũng có thể lí do là cho đến tận bây giờ, cô ta mới thực sự hiểu ra, thế nào mới là "tình yêu".

Vương Việt thở phào, dù sao đã cứu được Lăng Duệ ra ngoài, thật sự là phép kì diệu khó tin. Anh chỉnh lại mái tóc rối xù của cậu, khoé môi nở nụ cười. Cậu cũng cười, tuy hơi méo mó nhưng vẫn không giấu nổi niềm hạnh phúc. Vương Việt ôm chầm lấy Lăng Duệ, những giọt nước mắt của niềm vui rơi ướt trên vai áo cậu, anh đưa mắt về sau nhìn chiến trận hỗn loạn sau lưng, thầm cảm ơn trời đất vì đã đưa cậu trở về an toàn bên anh.

Trong khói lửa mịt mù, hình bóng ai đó dần dần tiến về phía bọn họ. Gia Hào bước ra từ làn khói đen kịt, tay cầm khẩu súng chĩa thẳng vào đầu Lăng Duệ. Toàn thân Vương Việt căng cứng, trong giây phút kịp ứng biến, anh nhanh chóng lật người lại đỡ cho Lăng Duệ. Lăng Duệ chỉ kịp há hốc miệng, vô cùng bất ngờ và kinh hãi.

ĐOÀNG!

Tiếng súng xé toạc không gian vang lên, viên đạn sắt vô tình, ghim vào sâu trong da thịt, máu túa ra từng dòng, có bóng người ngã xuống. Phía sau là hàng loạt tiếng súng nổ vang lên. Gia Hào tắt thở, cả chục viên đạn xuyên qua người, hắn nằm trên vũng máu tươi, mắt không nhắm lại, trong nhãn cầu phản chiếu hình ảnh hỗn loạn của đám người đấm đá điên cuồng, Lăng Duệ ôm lấy thân xác của người kia liên tục gọi tên, gào thét trong đau đớn.

Tiếng xe cứu thương và xe cảnh sát hú còi ầm ĩ trên đường, rất nhanh đã phong tỏa và xử lí hiện trường cuộc giao tranh ác liệt.

Trên chiếc xe trắng xoá, các y bác sĩ đang sơ cứu và cố gắng cầm máu cho bệnh nhân bị bắn đã rơi vào hôn mê. Có người căng thẳng hai tay đan chặt vào nhau, không ngừng cầu nguyện, giây phút ấy, hận thù trong lòng bao nhiêu năm qua đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn sự xót thương chân thành...

------------------

- Ca phẫu thuật thành công! Bây giờ bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, sẽ nhanh được chuyển tới phòng hồi sức.
- Cảm ơn bác sĩ rất nhiều.
- Trách nhiệm của tôi thôi, phu nhân không cần khách sáo.
Vương Việt và mẹ Lăng dựa lưng vào tường, thả lỏng cơ thể, thở hắt ra một hơi. May mắn là hai người nằm trong đó đều đã an toàn. Ba tiếng ngồi ngoài phòng cấp cứu trôi qua đầy nặng nề lo lắng. Mẹ Lăng nắm lấy tay Vương Việt trấn an, mà tay bà còn run hơn cả anh nữa.

Ngồi một lúc cho hoàn hồn, Vương Việt quay qua nhìn mẹ Lăng, có vẻ gì đó muốn hỏi. Mẹ Lăng không nhìn anh, chỉ cất tiếng:
- Nói đi con, đừng ngại.
Mẹ Lăng đã mở lời, Vương Việt cũng chẳng ngại ngần. Anh thắc mắc lâu nay mới có cơ hội được giải đáp.
- Bác...
- Gọi mẹ!
- M...mẹ, con hỏi cái này, mẹ không muốn trả lời cũng đừng giận con nha?
- Sao mẹ giận con được? Thương con còn không hết.

Mẹ Lăng đúng là mẹ của Lăng Duệ, hai người đều cưng Vương Việt như cưng trứng, nuông chiều anh hết mực.
- Tại sao trước đây ba từng...bên ngoài, mà mẹ vẫn tha thứ được cho ba? Hai người vẫn chung sống hoà thuận với nhau ngần ấy năm? Vì tình yêu sao ạ?

Mẹ Lăng trìu mến xoa đầu Vương Việt, mẹ rất nhẹ nhàng, đôi khi anh còn cảm thấy mẹ thương anh chẳng kém gì mẹ Vương thương anh, cũng chẳng kém gì mẹ thương Lăng Duệ. Người phụ nữ sang trọng, đôi mắt có hồn mà thoáng nét buồn, bà như hồi tưởng lại quãng thời gian đầy khó khăn.
- Con biết đấy, người đàn ông càng thành công, thì cuộc sống càng có nhiều cạm bẫy. Chồng mẹ không có bản lĩnh bằng Lăng Duệ, đứng trước sự hãm hại của đối thủ đã lơ là để gây ra hiểu lầm, dẫn đến bất hạnh cho gia đình. Nhưng mẹ yêu ba, mẹ biết, ba Lăng không hề cố ý gây ra mọi chuyện, ông ấy cũng là nạn nhân, ông ấy rất thương Lăng Duệ, chỉ là không biết cách thể hiện, khiến cho khoảng cách giữa hai người càng thêm xa cách. Khi con đủ yêu một người, con có thể bất chấp mù quáng tin tưởng họ, con cũng có thể tha thứ cho bất cứ lỗi lầm nào. Chỉ cần trái tim con còn yêu, mọi thứ xảy ra chỉ là hương vị cho tình yêu của con thêm trọn vẹn.

Thấy Vương Việt lặng thinh, bà khẩn thiết siết chặt tay anh:
- Xin con, nếu có thể, hãy nói giúp ta với Lăng Duệ vài câu, ba con nó đã không nhìn mặt nhau gần chục năm nay rồi...

Vương Việt ngoan ngoãn gật đầu, chẳng nói thêm gì, ngả vào vai mẹ Lăng, giây phút này chẳng còn là mẹ anh mẹ tôi, con trai con gái hay dâu rể gì nữa, họ chính thức xác nhận nhau là " người nhà".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top