Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bao nhiêu lần bị phụ thân gọi là trùng hợp thì mẫu thân cậu cũng chịu tiến vào phòng nghỉ.

Phụ thân còn đang liến thoắng ngoài cửa thì mẫu thân liền dứt khoát đóng cửa lại luôn.

Thiên Quân Ý "..."

"Không cần nghe hắn nói nhảm, vết thương có nặng không, ta có cái này ngươi tự bôi lên đi"

Chu Tử Thư lôi trong tay áo ra một lọ thuốc đưa cho cậu, rồi cầm y phục được chuẩn bị sẵn đi ra ngoài.

Thiên Quân Ý cởi áo ra bên trong máu đã thấm ước áo một mảng lớn.

Cậu nhăn mặt.

Chết tiệt, nhét sống vào sẽ không bị nhiễm trùng máu đó chứ.

Thứ này là gì mà ai cũng giành giật tới đầu rơi máu chảy vậy chứ.

Cậu rửa sạch vết thương rồi phủ một lớp thuốc bên ngoài rồi băng bó lại.

Thay y phục sạch sẽ cậu ngồi trên giường vận nội công ép hết chất độc còn sót lại trong người ra.

Tuy cậu võ công cao cường nhưng là lúc chưa xuyên không, còn bây giờ cậu xuyên không vào cơ thể này thì giống như là tập luyện lại từ đầu vậy, tập luyện võ công là phải tập từ nhỏ, rèn luyện bản thân rất nhiều mới có thân thủ nhanh nhẹn, còn thân thể này thì rất yếu ớt mới đánh có chút đã mệt mỏi rồi, vậy thì làm sao đấu với mấy tên đó chứ.

Mất một khoảng thời gian dài cậu mới ép xong hết chất độc.

Cậu nhìn ra ngoài.

Trời tối rồi, đang định ra ngoài cậu liền nghe tiếng bước chân trên nóc nhà, lập tức cảnh giác nhìn ra cửa sổ.

Là thuộc hạ của quỷ cốc.

Bọn chúng vẫn truy đuổi tới cùng.

Cậu nằm trên giường giả vờ nhắm mắt chờ xem.

Bọn chúng tới cửa sổ, cậu liền la lên.

"Cứu mạng.......cứu mạng a....cứu....."

Cậu nhắm mắt tay chân thì quơ quào loạn xạ.

Chu Tử Thư đi ngang qua liền nghe tiếng la ở bên trong liền mở cửa bước vào, thấy cậu dường như gặp ác mộng liền đưa tay lay người cậu.

Cậu giật mình ngồi bật dậy nhìn người trước mặt.

"Chu...Chu thúc..."

"Ngươi gặp ác mộng à, ta vừa đi ngang liền vào xem thử"

"Dạ con gặp ác mộng"

"Chuyện mới vừa xảy ra ngươi gặp ác mộng là đúng thôi, có đói không ăn cái này đi"

"Chu thúc cảm ơn thúc"

Chu Tử Thư đưa cho cậu cái bánh nướng còn nóng, cậu đưa tay nhận rồi cảm ơn, y khoát tay rồi đi ra cửa, cậu nhìn theo bóng lưng người vừa ra khỏi phòng thì cười ngây ngô.

Mẫu thân vẫn là thương cậu nhất.

Tuy cậu xuyên không vào Thành Lĩnh ca nhưng cũng không cản trở cậu theo mẫu thân hết, nếu cậu đã xuyên về thì cậu nhất định phải giúp đỡ mẫu thân và phụ thân của mình, còn có vị A Tương tỷ tỷ kia nữa, lần hỷ tang đó khiến lòng người day dứt thật lâu, lần này cậu nhất định sẽ thay đổi mọi thứ.

Thiên Quân Ý trong lòng kiên định hạ quyết tâm.

Sáng cậu tỉnh dậy, xuống lầu rửa mặt ăn sáng.

Trên bàn ăn

Bốn người ngồi bốn góc bàn, cậu vẫn đang chậm rãi ăn cơm, nói thật thì cơm ở đây nuốt không trôi miếng nào, thua xa đồ ăn của phụ thân nấu.

(Ráng nuốt thôi) Cậu nói thầm trong lòng.

Tiếp tục ở lại một ngày, sáng Chu Tử Thư và cậu đi ra ngoài thì gặp ngay Ôn Khách Hành đang nhàn rỗi uống trà.

"Yo Chu huynh dậy sớm vậy, ăn Hạnh Đào Hổ Phách không"

"Đa tạ Ôn công tử"

"A Nhứ à, hai ta dù gì cũng từng cùng vào sinh ra tử, ăn chung một bàn, ngủ cùng một miếu hoang, sao huynh cứ luôn gọi ta là Ôn công tử thế, có phải xa cách quá không"

"Hai người cưỡi con ngựa này đi, đến Thái Hồ sớm một chút tránh đêm dài lắm mộng"

"Ôn công tử xin cảm ơn, ta và công tử bèo nước gặp nhau nhưng...."

Cậu nhìn mẫu thân rồi chấp tay với hắn chưa kịp nói hết liền nghe tiếng hắn vang vang.

"Chưa nghe câu (quen biết đã lâu như xa lạ, lần đầu gặp mặt ngỡ cố nhân) sao, ta và Chu thúc của cậu đây, là kiểu vừa gặp đã thân, giao tình tốt hay không, đâu thể xét thời gian ngắn dài, cha cậu ở......"

"Trương công tử"

Mọi người quay lại xem ai vừa nói thì thấy một đám ăn mày bước tới gọi cậu.

"Cậu là Trương Thành Lĩnh công tử đúng không"

Tên ăn mày cười lấy lòng

"Ta không phải kẻ xấu, tại hạ  là phó đà chủ của phân đà Đại  Trí cái bang, nhận lệnh của trưởng lão trong bang và sự ủy thác của Ngũ Hồ Minh thiên hạ tìm kiếm hậu nhân của kiếm phái Kính hồ, Trương công tử, Trương Thành Lĩnh"

Thiên Quân Ý liếc mắt cười lạnh, hừ ai mà tự nhận mình là người xấu chứ, mở miệng ra là người tốt, nếu đã là người tốt sao lại hùng hổ đem nhiều người như vậy, này chẳng khác gì là đi bắt người hết.

Cậu tiến lại gần y, y quay sang hỏi.

"Có quen hắn ta không"

Cậu lắc đầu

Chu Tử Thư cảnh giác nhìn đám ăn mày trước mặt.

"Cậu ấy không biết các ngươi"

Mọi người nghe tên ăn mày đó nói dài dòng liền dứt khoát nói.

"Cậu ấy không biết các ngươi, muốn nhận người mà đem nhiều người vậy à, theo ta thấy các ngươi là muốn bắt người thì đúng hơn"

"Ta sẽ không để các người rời đi, tất cả bày trận"

Đám ăn mày bày trận, xem ra không đánh không được rồi.

"Trông chừng cậu ấy"

Chu Tử Thư nói rồi rút kiếm ra giao đấu với đám ăn mày.

Ôn Khách Hành khoát vai cậu kéo tới bàn ngồi xuống nhàn nhã uống trà nói.

"Không sao đâu A Nhứ có thể xử lý bọn chúng ngươi không cần phải lo"

Thiên Quân Ý (TДT)

Phụ thân sao người có thể nhàn nhã như vậy, cho dù mẫu thân có giải quyết được đám người đó đi nữa thì người cũng phải tỏ vẻ lo lắng mới hợp lí chứ, đằng này còn ung dung uống trà, người như vậy coi chừng mất vợ à, tới chừng đó đừng kêu con giúp.

Cậu ngứa tay muốn nhào dô giúp mẫu thân, nhưng nếu làm vậy sẽ bại lộ việc có võ công mất, nếu bại lộ sẽ bị mẫu thân bỏ rơi không ngó ngàng tới nữa thì phải làm sao, lúc đó cậu sẽ mồ côi hay sao, không, không được nhất định phải bám dính lấy mẫu thân, cho dù có bị nói là mặt dày đi nữa, phụ thân bây giờ con thật sự muốn cảm ơn người rất nhiều vì đã chỉ dạy cho con chiêu này, thật sự muốn rơi nước mắt mà.

Cậu im lặng nhìn người đang xử lý đám ăn mày, bỗng nhiên tên ăn mày cầm đầu lúc nãy lao tới định bắt cậu, cậu liền né tránh rồi chạy vòng quanh cái bàn trà mà Ôn Khách Hành đang ngồi.

Chu Tử Thư liếc mắt thấy tên nhóc kia đang bị rượt đuổi thì lớn tiếng kêu.

"ÔN KHÁCH HÀNH"

"Ây ta đây, huynh kêu ta trông chừng cậu ấy, ta đang trông kỹ lắm, tuy không đẹp bằng huynh nhưng cũng không hư mắt được"

Y liếc mắt nhìn hắn rồi tiếp tục đấu với đám ăn mày.

Cậu liếc mắt nhìn phụ thân, chưa thấy ai như người, trông cái gì mà trông, không phải là nãy giờ cậu tự sinh tự diệt à.

Chu Tử Thư xoay vài vòng trên không rồi đáp xuống đá văng vài tên, tuy y võ công cao nhưng một mình mà chọi một đám cộng y còn đang bị thương nên không có khả năng thắng, phải đánh nhanh rút gọn thôi.

Chu Tử Thư dần kiệt sức, chiêu cuối cùng y hạ gục được mười mấy tên rồi khụy xuống nôn ra một ngụm máu.

Cậu hoảng hốt chạy lại đỡ y

"Chu thúc, Chu thúc người không sao chứ"

Ôn Khách Hành thấy vậy liền lạnh mặt đi, tay cầm phiến quạt trắng liền xoay vài vòng trên mặt bàn cuốn lấy vài hạt Hạnh Đào chưa bóc vỏ ở trên bàn quăng tới đám ăn mày sắp tiến lên, bọn chúng trúng chiêu liền bay xa rồi té lăn lóc.

Hắn nhìn y ra hiệu, y liền đưa cậu đi khỏi đó, dù sao thì hôm nay hắn sẽ đại khai sát giới, giết đám ăn mày này để y bình an rời khỏi xem như là cho y nợ mình một ân tình vậy, quá lời luôn.

Y rời khỏi hắn lạnh lùng nhìn đám ăn mày nói.

"Các ngươi dám động đến người của ta thì phải chết, hôm nay để mạng ở lại đi"

Nếu Thiên Quân Ý nghe được câu này thì sẽ cảm thán rằng (phụ thân người bỏ rơi liêm sỉ rồi kìa, mặt người thật sự dày hơn vách núi nhà chúng ta nữa á).

Hắn lao tới trong vòng vài chiêu liền xử lý sạch sẽ đám ăn mày.

Hắn nhìn bàn tay dính máu liền nhăn mặt chán ghét, cùng lúc đó thì bóng dáng của A Tương chạy tới.

"Chủ nhân đám này là do người giết sao, sao không chừa cho ta vài đứa để chơi đùa mà người lại dành hết vậy"

"Ngươi đó chỉ biết chơi thôi, rửa tay giúp ta"

Hắn dùng phiến quạt trắng gõ nhẹ vào đầu A Tương rồi chìa tay ra cho cô nhóc rửa giúp mình.

Cậu và y tới một con hẻm nhỏ không người liền ngồi xuống, cậu lấy khăn ra lau vết máu trên miệng cho y, thì bị y giật lấy.

"Thành kẻ vô dụng thật rồi"

Y lầm bầm, cậu không hiểu chuyện gì ngồi xỏm xuống lo lắng nói.

"Chu thúc, thúc sao vậy"

Y vận nội công rồi nói.

"Không sao, không chết được"

Tối đến cậu và y ngồi bên bờ sông nhóm một đám lửa rồi nướng cá.

Chu Tử Thư lật qua lật lại con cá đang bị xiên qua nằm trên đám lửa rồi ngó nghía một hồi liền đưa cho cậu.

"Đói rồi phải không, ăn đi"

Cậu cầm lấy rồi nhìn con cá cháy đen thui bất đắc dĩ nuốt nước miếng.

Mẫu thân tài nấu ăn của người vẫn như vậy, quả nhiên là không có từ nào so sánh được.

Cậu cắn một miếng rồi lập tức xanh mặt phun ra, y thấy vậy liền hỏi.

"Sao vậy, chưa chín hay sao"

"Không nó chín rồi, nhưng lại đắng"

"Đưa đây"

Cậu đưa y, y quăng luôn con cá đen thui rồi nói.

"Quăng nó đi, chắc chắn lúc nó còn sống đã đắng sẵn rồi"

Cậu "..."

Mẫu thân người thật lý lẽ mà.

"Trời ạ, hai tên ngốc hai người không biết trước khi nướng cá phải móc ruột mổ bụng rửa sạch sẽ hay sao, mật vỡ ra đương nhiên phải đắng rồi, haizzz ta phục hai người luôn đó, chắc được hầu hạ quen rồi chứ gì"

A Tương từ xa tiến lại gần nhìn con cá đen thui rồi nhìn hai người nói.

"Nè Chủ nhân của cô đâu"

"Bên kia kìa"

A Tương chỉ chiếc thuyền đang trôi đằng xa kia.

Ôn Khách Hành đang nhàn nhã ngồi trên thuyền thổi sáo được người hầu hạ, vừa nhìn liền thấy quá phô trương rồi.

Chu Tử Thư lắc đầu ngán ngẩm với hắn, thật đúng là có bệnh mà.

Thiên Quân Ý thì quay đi luôn không nhìn phụ thân mình, phụ thân xin lỗi người con không thể nào nhìn thẳng được mà.

A Tương lắc đầu nói "Học cái xấu cũng nhanh thật"

Hắn thấy vậy cười ma mị rồi bay tới chỗ mọi người.

"A Nhứ đêm đầy sao như vầy rất thích hợp để uống rượu, ca hát"

Hắn vừa dứt lời liền thấy y lôi bình rượu bên hông ra há miệng uống một ngụm lớn.

Hắn nhìn con cá đen thui dưới đất liền nói.

"Sao có thể ăn bừa mấy thứ thô thiển đạm bạc này được, món ngon ở Tam Bạch Thái Hồ nổi khắp thiên hạ, trên thuyền ta vừa hay có một đầu bếp nổi tiếng, chi bằng để hắn nấu vài món nhắm rượu cho chúng ta"

"Trương tiểu công tử, mới một ngày không gặp, cậu hình như cao hơn rồi"

Hắn nhìn sang cậu nói.

Cậu nhìn lên hắn rồi lười biếng quay đầu đi, phụ thân người nói nhiều quá, có ai không cho ta vài mảnh vải nhét lỗ tai đi.






















Có chương mới rồi đây, mọi người đọc vui vẻ, xin lỗi vì lâu như vậy mới có chương mới, vì dạo gần đây tôi bị áp lực và căng thẳng quá mức nên nghỉ một thời gian ngắn, tới nay mới tiếp tục viết, mong mọi người thông cảm cho.

Yêu thương nhèo ❤❤💙💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top