Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2: Lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nằm ở sâu trong hang động chật hẹp, sau khi đến được nơi này thì ngoài cửa hang động đã chìm vào cơn bão. Ở trong hang tôi không phát hiện kẻ thù nên tôi giục cô bé ấy ngồi xuống, còn tôi cứ thế kiếm một chỗ có thể ngồi được.

Người tôi thì không hề cảm thấy lạnh, ngược lại đối với đứa trẻ đang ôm gối lộ cặp chân trắng ốm yếu, cúi mặt để tránh mắt tôi, người đang ngồi đối diện. Thì cơ thể cô bé run rẩy bởi luồng gió lạnh từ cửa hang. Và áo choàng duy nhất của cô bé còn tệ hơn khi có nhiều lỗ rách lớn nhỏ, lộ phần da thịt trắng trẻo của cô bé.

Tôi liền nghĩ tới việc đi kiếm củi thì dập tắt ngay ý định vì chắc chắn gỗ đã bị ướt. Và cô bé ấy sẽ làm gì khi tôi đi mất, chạy thoát để chết cóng bên ngoài hay chết ở trong hang động. Đúng là y như chăm một đứa trẻ mới biết đi mà.

Trong khi lướt qua kho túi của mình, ngoài trang bị và vật phẩm thì còn lại tôi không có một thứ đồ nghề để sưởi ấm ngoài vật có thể cháy. Rải rác những thứ không cần dùng thành một bãi lửa, chắc là vậy?

Nhưng rồi lại phải xấu hổ khi bản thân tôi cũng chả thể dùng được ma pháp hệ lửa, ngay cả quả cầu lửa đơn giản cũng vậy. Cuối cùng chỉ còn lại một giải pháp duy nhất, đó chính là tự tạo ra lửa!!!

Đầu tiên hình như là kiếm hai cục đá, rồi chà lẫn nhau để tạo ra ma sát thì phải. Còn những phương pháp khác hả, ừm, chắc là, cũng có thể làm được nếu có… thôi cứ quay lại chà hai cục đá với nhau đi nhé.

Lượm đại vài viên vừa tay với mình, tôi liền chà hai viên lẫn nhau, ra vẻ tự đắc rằng mình đang làm đúng lắm. Nhưng về sau thì tôi dần mất kiên nhẫn. Có thể miêu tả là hai cục viên đá ngày xưa mập mạp lắm, giờ vào bàn tay tài nghệ của tôi thì hai viên nhọ dần teo nhỏ thành sỏi đá, này có nên gọi là tăng chiều cao ngược không? Tới khi phải nhận ra rằng việc tạo lửa thật là quá sức đối với tôi.

Tôi liền để ý thấy đôi mắt trống rỗng của cô bé nhìn tôi. Nó cứ như muốn nói rằng tôi đã làm sai gì đó. Nhưng vì thể diện của mình mà tôi phải phản biện lại.

"Ngươi nghĩ làm thứ này dễ lắm sao, nếu muốn thì người làm đi."

Cô bé im lặng đưa tay ra khỏi áo choàng xuống đất dò thứ gì đó, cô bé liền lấy lên thứ cục đá màu trắng , nhưng tay phải tôi để ý một chiếc còng sắt với dây xích bị đứt. Tôi nhìn lén đằng sau tấm áo choàng là một áo quá rộng so với cơ thể nhỏ nhắn của cô bé, nhìn nó cứ như một cái giẻ lau bẩn thỉu. Để còng sắt gần vật dễ cháy, tay cầm đá trắng mà sau này tôi mới biết đá cẩm thạch, quẹt đá vài lần là tia lửa bắn vào, tạo nên một ngọn lửa để sưởi ấm cô bé.

Say đó cô bé lại quay lại ngồi một chỗ như bình thường. Trong khi đó không khí bắt đầu trở nên u ám hơn.

Ngẫm nhìn lại kể từ lúc tôi cứu cô bé thì tôi chả biết một chút gì về nơi này, mà dần như mọi thứ về sự kiện lại quy về mặt tối hơn cả những gì tôi đã nghĩ. Nó chỉ khiến tôi có nhiều câu hỏi về cô bé nhiều hơn vị trí của mình.

Tôi quyết định lại gần cô bé rồi hai tay đặt lên vai cô bé.

"Mạng sống của nhóc là do ta cứu đấy biết không hả?"

Khi bị giữ đôi vai nhỏ nhắn không thể chống cự, hai vai của nó trở nên run lập cập. Nhưng tôi phải ép nó nhìn thẳng vào mắt tôi ngay cả khi nhìn tôi như kẻ bắt nạt đứa trẻ đang khóc.

"Như đã nói từ đầu, ta sẽ không đem nhóc quay lại nơi đó. Mà ngay từ đầu ta có biết cái quái gì về nơi nhóc nói đâu?"

"..."

"Thế nên nhóc nợ ta. Nghĩa là mạng sống và cơ thể này là của ta,..." tôi ngừng lại lấy chút hơi, dù nó chỉ là game "phải dùng cái mạng quèn của nhóc mà bảo vệ ta!!!"

Kết thúc biểu cảm ngầu lòi, và nó không phải là cách đánh lạc hướng việc tạo lửa thất bại của mình, tất nhiên rồi.

Và nó không phải đùa đâu, một người mang chức nghiệp chỉ huy chỉ biết múa miệng ở hậu phương, trong khi việc chiến đấu và bảo vệ lại giao cho cấp dưới. Chứ nói thật thì trong số mười vị vua thì tôi lại là nhà vua có khả năng chiến đấu thấp nhất, đứng hạng bét đấy. Việc tôi có thể đánh thắng được con sói chỉ là ăn may thôi. Nếu không nhờ tình trạng và yếu tố bất ngờ thì đối với thằng chỉ có thể sử dụng đạn ma thuật, và nó là loại yếu nhất trong game, thì có mơ mà đi giết trùm được ấy.

Nhưng đó lại là lý do tôi vẫn tồn tại như một top player, vì thế tôi nên đánh tan lý do của ảm đạm của cô bé. Ánh sáng đã quay lại đôi chút ở đôi mắt, theo sau đó là tâm trạng bối rối của cô bé.

Tôi liền thời cơ này.

"Thế ngươi có đồng ý trở thành thuộc hạ của ta không?"

"Thật… ư?"

"Ta đảm bảo với quyền năng của mình, ngươi sẽ được sự bảo hộ của ta làm chứng."

Cô bé ngỡ ngàng, vội gật đầu đồng ý.

Dù đáng lẽ tôi phải cắn đứt lương tâm khi lạm dụng đứa trẻ. Nhưng người như tôi, kẻ sẵn sàng biến một đứa trẻ thành một công cụ chiến tranh, thì nó lại là cái giá quá rẻ cho mạng sống của mình. Và dạy một đứa trẻ còn dễ hơn huấn luyện nhiều người lớn.

Dưới điều kiện là sự đồng ý của cô bé, bảng thông báo xuất hiện trước mặt tôi. Xác định sự thiết lập một cá nhân thành thuộc hạ dưới trướng của mình. Một khi nhận được sự xác lập thì cô bé sẽ nhận được những quyền lợi nhất định từ khả năng của tôi.

Nhưng đây giờ thì tôi không nên vội đăng ký cô bé vào danh sách thuộc hạ được.

"Thế đây là nhiệm vụ đầu tiên của nhóc..."

Khi trong tay đã có một công cụ cho riêng mình. Thì chủ nhân như tôi cần phải biết bảo dưỡng nó.

"Phải đi tắm nào."

"...Tắm?"

Cô bé nói lí nhí, mặt của cô như không hiểu ý tứ của tôi.

"Đúng vậy, ta không thể nào chịu được cái mùi bốc ra từ ngươi."

Và cô bé vẫn ngồi đó nhìn tôi. Khuôn mặt vẫn tỉnh bơ trong khi bị tôi chỉ thẳng.

Đây giờ tôi mới hối hận về trải nghiệm năm giác quan là như thế nào. Không lẽ nào mình nên xịt nước hoa để tránh việc này, dù không thẳng là tôi khó chịu về mùi của cô bé lắm.

Nhưng là một đứa con gái, cô bé cần phải ý tứ hơn chứ hay là mạch nhận thức của nhóc bị trục trặc rồi.

Ngoài mùi như phân ủ thì mặt của cô bé lấm lem bùn đất, cứ như thổ dân vậy. Có khi tóc tai của cô bé trong cứng cáp như tóc con trai cũng nên.

"À đừng vội, để ta chuẩn bị bồn tắm cho nhóc."

Cứ thế để cô bé tạm thời sưởi ấm cho bản thân mình. Rồi như cách triệu hồi lá cờ, tôi lôi ra một cuốn sách cũ nhát với trang giấy dày như từ điển. Tên của nó là 'Truyện cổ tích em nghe', một vũ khí cấp vương quyền như cây cờ của tôi.

Tôi lật ra trang giấy, ở trang đầu của cuốn sách là cách để sử dụng kỹ năng của cuốn sách này. Vì đây là lần đầu tiên tôi sử dụng thứ này thay cho lá cờ của mình, nên ít nhất tôi cần phải hiểu cách để sử dụng thứ này, ít nhất là vậy.

Để xem' gửi cho người đã thành công đánh bại tôi: chúc mừng bạn đã giành lấy vương miện của tôi, tôi xin gửi một lạy với vai trò một cựu top player. Như vậy kể từ giây phút thứ trang bị này sẽ trở thành sẽ trở thành vũ khí đặc trưng của riêng bạn, đúng là bước đầu tiên để trở thành một tân vị vua mới phải không? Nhưng liệu tôi có thể ích kỷ mà yêu cầu bạn không làm vậy được không? À nếu bạn là một triệu hồi sư thì lại còn tốt hơn' xin lỗi vì tôi không thể triệu hồi, nên nhớ mới cần cuốn sách này. 'Chỉ là nghe thì thật xấu hổ, nhưng bạn có muốn tạo ra những quái vật theo đặc trưng cổ tích của nước ta để quảng bá? Tôi thì muốn tạo một vương quốc cổ tích như vậy đấy, nơi các nhân vật trẻ thơ vui vẻ với nhau. Dù việc giữ một trang bị khác đặc tính nhân vật sẽ mang lại vài tác dụng phụ. Nhưng phải cùng nhau tạo ra một d1sneyland đa cổ tích nào. Đi kèm biểu tượng giơ ngón cái.' Vâng, tôi chả quan tâm chút nào về khu vui chơi ngập mùi tuổi trẻ cả. Tôi trơ mắt nhìn kẻ nào đó sẽ dở hơi đọc thứ này, trước khi kịp đọc lời nhắn thì nó đã trở thành thứ khác rồi. Sau tôi lật sang trang khác, lại lần nữa chủ nhân của cuốn sách lại để tin nhắn khác cho riêng tôi 'Gửi Vua bóng tối, à xin lỗi tôi nên gọi là vua lãnh đạo nhỉ, cười:' thì ra ngươi chính là kẻ lan biệt danh xấu hổ này! 'Tôi chỉ gửi lại lời đơn giản vì đang viết vội. Đi chết đi.' Nó đã là quá khứ rồi con quỷ cái kia.

Chầm chọc muốn xé nát cuốn sách làm đôi, tôi vẫn đọc lại tất cả tác dụng phụ và cách thực hiện nghi lễ triệu hồi.

Tôi bắt đầu kích hoạt lệnh túi đồ, xuất hiện trước mặt tôi là danh sách những món đồ liệt kê từ túi lẫn kho của mình. Lướt qua từng trang để tìm một món vật phẩm.

Nhưng sau khi lục qua lại đến căng cả mắt thì tôi vẫn chưa tìm được. Thứ duy nhất đập vào mắt tôi là một thứ tròn tròn có màu cam. Như đã bỏ cuộc, tôi chọn thẳng trái quýt. Chắc nó cũng gần giống với quả thị nhỉ?

Bàn tay đang thả lỏng của mình liền có cảm giác đang cầm một vật thể quả bóng.

Tôi đặt xuống đất, nơi thông thoáng nhất.

Tác dụng phụ đầu tiên là tôi cần có vật dẫn, thứ hai là phải đọc một câu thần chú vớ vẩn như là vậy đây.

"Hỡi những câu chuyện cổ tích xuyên suốt lịch sử mà tôi từng được người đời kể lại, tôi muốn dâng hiến một con cờ của mình để nhờ người phải thực thể hóa thế giới này!!! Hỡi cô con gái hiếu thảo phải mượn thứ này làm vật dẫn cho hiện thực hóa cơ thể của cô."

Từng trang sách lật qua tới trang giấy hình cô gái trẻ sống trong gia đình của dì và con của bà. Lấy đó làm điểm nhấn, từng trang trải dài giai đoạn xuyên suốt để dừng lại ở cảnh bà già và cô con gái sống trong trái thị.

"Hỡi câu chuyện 'Tấm cám' xin người hãy cho tôi được mượn hình ảnh của người làm nền tảng hóa cho sinh linh mới sắp chào đời!!!"

Những bức tranh được khêu dệt trên cuốn sách nổi lên, từng trang giấy cháy lên, cụm những tia lửa vàng bao bọc quả quýt nằm ở dưới đất.

"Cảm ơn người đã đáp ứng nhu cầu con cháu này." 

Đóng lại cuốn sách, theo đó ngọn lửa vụt tắt, báo hiệu giai đoạn triệu hồi đã kết thúc.

Đôi mắt tò mò trộn lẫn với hứng thú của một đứa trẻ, cô bé như lần đầu thấy một thứ gì đó đẹp lắm trong khi mong chờ quả quýt đang phát sáng.

Nhóc có thể ngưỡng mộ, nhưng đối với ta thì nó là cả sự đánh dấu một trang giấy lịch sử của sự xấu hổ.

"Hỡi đứa trẻ được chào đời bởi cổ tích, ta sẽ đặt tên cho ngươi là Quýt Hương. Chủ nhân của ngươi, ta ra lệnh cho ngươi hãy hiện nguyên hình!"

Đáp lại lời kêu gọi của tôi, làn khói tràn ra khỏi trái quýt để hình thành một nhân dạng.

Một cô gái trẻ với đôi mắt hẹp xuống sắc xảo, với mái tóc ngắn màu đen mặc bộ áo dài với tông màu trắng đen.

"Ngài gọi thần có việc thưa đại nhân?"

Hai tay vác ở dưới bụng, cúi đầu xuống đầy tôn kính nhìn tôi. Biết rằng mình đã chọn triệu hồi một người giúp việc, nhưng việc một cô gái cao hơn tôi lại có kiến thức về hầu gái, dù đáng lẽ trong câu chuyện thì nó chỉ dừng lại ở người giúp việc. Nhưng tôi lại nhột trong người và trầu về mình đây. Cả hai cảm xúc cứ thế lẫn lộn.

Và đây giới hạn thứ ba, tôi chỉ có thể triệu hồi quái vật cổ tích ở duy nhất nước mình, đồng nghĩa quê hương của tôi.

Nhưng tạm nuốt cái đắng đang lan tỏa trong miệng mình, tôi không quên lý do mà mình tốn sức hi sinh thứ đáng giá để gọi đến một con gái.

"Ngươi hãy đem cái thứ bẩn thỉu kia sửa trang, tắm rửa lại."

Tôi nói nhỏ đủ cho Hương có thể nghe.

"Ngài muốn thần xử lý thứ đó."

Cô lén nhìn đến bé gái ngơ ngác nhìn chúng tôi.

"Ừ! Đây là bóng tạo bồn tắm tạm thời, khăn tắm, dầu gội và nước dưỡng da. Mà ngươi có bộ quần áo nào cho tên nhóc đó không?"

"Thần có thể may quần áo từ đống áo rẻ rác kia của cô bé."

"Thế tốt, ngươi cứ lấy tạm vải và sợi này."

Tay Hương đầy ắp những loại vật dụng mà đối với tôi thì nó cũng chỉ hàng rác tích góp trong quá khứ. Rồi cô đưa lại cho tôi, làm tôi bối rối.

"Thần chỉ cần một nồi cơm, một chút gạo à."

"Ý cô là gì? Thế ai tắm cho con bé ấy."

"Thì là ngài đấy, đại nhân của tôi."

Toàn lúc tôi toàn khó hiểu hơn. Trong khi cô giữ vẻ mặt điềm đạm của một dân chuyên nghiệp. Cứ y như muốn nói đây là điều hiển nhiên vậy.

"Ta," chỉ tôi " tắm cho con nhóc ấy?" Chỉ cô bé ngồi ở gần lửa trại. Không nhận ra mình vừa đổi cách xưng hô cô bé.

"Ôi, ước gì kẻ khắp bé chỉ biết quét dọn, nấu cơm, cho gia súc ăn, và vân vân có thể biết tắm rửa cho người khác. Liệu đại nhân có thể soi sáng cho thần?"

Nhìn cô gái cao hơn mình đung đưa quay lại, giả vờ rằng mình vô tội. Nhưng thật chất lại là một kẻ tỉnh bơ  đẩy công bằng cách lợi dụng chi tiết ở trong cổ tích. Con nhỏ này còn mặt dày hơn cả con cám nữa.

Không thể cãi lại một quái vật triệu hồi. Tôi bỏ cuộc đưa hai thứ Hương yêu cầu. Trong khi tôi khá là quan ngại về mối quan hệ khác giới này.

Tôi bắt đầu dẫn cô bé vào sâu trong hang. Trong khi đó người đáng lẽ ra phải đảm nhận vai trò này lại nhắc thêm

"À, nếu được thì nhớ làm ở sâu trong hang đấy, sâu tới mức không nghe tiếng nhé đại nhân. À nếu ngài muốn làm gần cũng không sao đâu."

Mặt cô không biến dạng, ngược lại giơ cao ngón cái để cổ vũ tôi.

Trong khi tôi chửi thầm ai là kẻ biến thái chứ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top