Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3:Một chút nguội lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi sâu vào trong hang động. Hiện tại tôi, người đang cầm dụng cụ vệ sinh, còn người soi đường chính là cô bé. Cả hai không trao đổi một lời nào, cứ thế câm lặng tiến sâu.

"Chắc là ở đây được rồi."

Trong một không gian rộng khoảng 5m. Xung quanh chỉ tường đá với đường hầm đi có ánh sáng lửa hướng ra, và một đường hầm lớn cỡ 3m dành cho người khổng lồ đi qua.Tôi ra lệnh ngừng lại ở đây.

Việc còn lại chỉ bày những thứ như dầu gội, nước dưỡng da, bọt xà phòng, vòi nước nhiệt, khăn tắm, bọt biển, xô cầm tay và quần áo thì do Hương đảm nhận. Lý do tôi có những thứ này thì chắc là lúc tôi còn phiêu lưu trước khi trở thành nhà vua. Dù nó đã là quá khứ, nhưng tôi không dám bỏ tất cả những thứ này dù mình không phải fan làm sạch bản thân. Thế cho nên cứ thế tôi cứ giữ nó trong kho làm trật kho của mình.

Tiện dụng thay, ở giữa hang có một lỗ tròn với độ sâu lý tưởng dành cho trẻ em. Tôi gắn vòi nước, rồi chỉnh chế độ nóng. 

Trong khi chờ đợi, nhìn mình vẫn đeo trang phục áo dài. Tôi quyết định thay đổi trang phục, để dễ tắm rửa cho một đứa trẻ. Quần áo tôi biến mất ngay lập tức, thay thế bằng áo thun trắng có chữ ghi 'Sinh tồn', và một chiếc quần đùi bạc lộ ra hai cặp đùi săn chắc. Chỉ cần một cú nhấn là một công tử nhà giàu đã trở thành một anh sinh viên sống trong nhà trọ.

Còn cô bé ấy vẫn cầm đuốc, mượn một chút hơi ấm nhỏ để sưởi ấm cho cơ thể, nhất là ở sâu trong hang khi nhiệt độ xuống thấp hơn. Nhưng cô bé vẫn bơ như một búp bê, không một chút thay đổi trong khuôn mặt vô cảm ấy sau khi tôi triệu hồi Hương. Tôi thử làm trò thay đồ nhanh mà các ảo thuật gia hay làm, có thể cô bé ấy vui vẻ thêm chút, đó là do tôi tưởng thôi.

Hơi ấm bắt đầu bay lên sau khi tôi để mặt hồ nước tĩnh lặng một chút, tôi ngồi gần mà thấy ấm áp thay cho khả năng kháng nhiệt của mình. Đưa tay xuống kiểm tra nhiệt, không quá nóng đến mức luộc con bé, chắc vậy. Tôi vẫy tay kêu cô bé lại gần, như cô bé hiểu ý tôi, tiến lại gần tôi.

Như nhận ra sự ấm áp của nước nóng. Mỗi bước chân e dè của cô bước đi hối hả hơn, như bị thu hút bởi sự ấm áp ấy.

"Đưa ta, cởi đồ ra."

Tôi cầm lấy đuốc của cô bé, quay mặt lại để tìm chỗ cắm cây đuốc. Tất nhiên tôi quay mặt lại để tôn trọng một chút gọi là cởi đồ. Thế nên tôi sẽ không kể về quá trình thay đồ của một đứa trẻ, trừ khi có trí tưởng tượng kỳ lạ.

Tôi đứng trước lối đi vào sâu trong hang. Đưa đuốc lên để soi đường, ở cuối ánh sáng là bóng tối sâu thẳm. Nhìn mà đáng nghi.

Tiếng sột sạt ở sau lưng đã ngừng lại. Nên tôi ngừng điều tra và cắm đuốc vào vết nứt nở ở trên bức tường, chỉnh sửa sao cho đủ ánh sáng cho nơi này.

Tới đây tôi mới quay lưng lại. Với tâm trạng phiền phức nhưng đã sẵn sàng để chạm vào da của một đứa trẻ.

Nhưng tôi đã dựng lại….

Một cô bé tóc trắng với cơ thể gầy còm, lộ ra cả xương hàm của mình. Tay chân của cô bé nó ốm teo tới mức như cây tăm. Mặt nó vẫn vậy, vẫn cứng đơ không cảm xúc. Thế mà sao nó lại buồn và đáng thương như vậy. Tôi đã không nhận ra sau tấm áo choàng rộng thùng thình so với cơ thể nhỏ nhắn, ốm yếu của cô bé.

Nhưng có lẽ tôi ngạc nhiên nhất chính là việc cô bé vẫn có thể chạy trốn, vẫn có thể theo tôi bước đi. Không lẽ vì những lý do trên mà cô bé không muốn quay lại nơi đó, cái nơi đã làm cô bé như thế này. Cuối cùng ý tưởng bỏ nhà của tôi đã sai, đằng sau đó là cả một quá khứ đen tối hơn thế.

Có lẽ đứng đây sẽ làm cô bé ấy sợ sệt hơn, tôi cố tỏ ra vui vẻ tiến lại gần cô bé.

"A,.. ngươi cứ đứng đó đi."

Đừng có nói lắp chứ, hình tượng mày sắp sập đổ rồi đấy.

Với tay lấy xô nước. Tay xới tung lên mặt hồ nước, bất ngờ với cơn nóng như lò sôi, nó cứ như đang đốt cháy sự tội lỗi của mình.

Tay tôi rung khi mút xô nước nóng. Chảy nhẹ nhàng xuống vai cô bé để cho cô có thể quen nhiệt độ.

"Nếu thấy nóng thì cứ nói nhé."

Cô bé ấy khẽ rung lên trước sự bất ngờ của tràn nước nóng, nhưng nhanh chóng thích nghi với cái nóng ấy. Vẻ mặt của cô bé khẽ động lại một chút, nếu tôi không ở gần thì đã không nhận ra một chút biến đổi nho nhỏ ấy. Nhanh chóng nó bị che lấp đi sau làn nước từ đầu chảy xuống cô bé như tháp nước.

Để tránh vẻ mặt đau khổ của mình, tôi quyết định sẽ ở sau lưng cô bé để xịt xà bông. Nhưng sau đó nó chỉ làm cho tôi nhận thêm cái đắng. Sau khi ở sau lưng cô bé, tôi phải chứng kiến nhiều vết sẹo mới lẫn cũ được tạo ra bởi vật như roi. Tôi thử sờ vào bóng lưng ấy, dò xem phản ứng của cô bé. Nhưng cô bé ấy không một chút phản ứng nào, cứ như thể cô bé đã quen với điều ấy. Và tôi không thể nhìn mặt của cô bé ấy.

"Đau thì nói… cho ta biết đấy."

Nhưng không một lời trả lời.

Cứ thế tôi bỏ cuộc, xịt xà bông lên đầu cô bé. Cứ thế gội đầu cho mái tóc ngắn cứng cáp như đá, từng làn tay tôi lướt qua thì nó đều vướng lại dù được xà bông dưỡng tóc hỗ trợ. Nếu tôi làm mạnh tay thì tóc của cô bé sẽ rụng mất. Mái tóc là sự tự hào của thiếu nữ mà.

Khi hai tay chạm vào phần thái dương, ngón tay tôi cảm nhận thấy mình chạm vào vật cứng. Tôi tò mò vạch ra, sửng sốt với thứ màu đen nhấp nhô ở vị trí ấy, và chỗ ngược lại cũng có thứ đó. Nếu nhìn nó ở gần, nó giống như bị bẻ gãy, hai vết lõm đó có thể đã từng là cặp sừng nhỏ nhắn của cô bé. Trước phát hiện này, có lẽ cô bé ấy không phải là chủng tộc con người. Nhưng phải suy đoán dựa vào tình trạng thì vẫn không nên kết luận vội.

Nên tôi đành tiếp tục việc mình đang làm.

Tôi lấy cục bọt biển đã thấm xà bông để lau cả người cô, nhẹ nhàng với tấm lưng của cô bé. Sau khi gội xong thì tôi lại đổ nước lên đầu cô bé. Đổ lên vài lần để tạt đi xà bông còn đọng trên người cô bé. Tất cả việc này đã diễn ra được mười hay hai mươi phút, tôi không hề chú ý.

Chỉ có cảm giác như mình đang lau chùi búp bê bị hỏng hơn là một cô bé.

Chuẩn bị khăn tắm để lau người cô bé, có tiếng bước chân từ cửa hang.

"Ồ, sắp xong rồi hả đại nhân?"

Cô gái Quýt Hương, người giúp việc đã mang cho tôi quần áo để thay thế cho cô bé. Nhưng hay lắm Hương, tôi không thể nào chịu được cái bầu không khí thêm một chút nào nữa. Nào hãy cùng nhau đồng cảm với nhau nhé.

Cô khẽ lướt nhìn hai người, bước lại gần, đặt đồ thay ở chỗ nước không với tới. Rồi Hương bình thản bước ra khỏi đó, quay lại chỗ lửa trại.

Cô ấy bước đi vội vàng, như xin lỗi đã làm phiền. Dù tôi cảm thấy cảnh này không một chút thú vị. Nhưng nó đủ làm tôi bớt căng thẳng.

Quay lại với việc lau khô cô bé. Còn nước dưỡng da thì có lẽ tôi nên dùng cho lần sau.

Tôi mang bộ đồ thay thế cho cô bé. Một bộ quần áo bà ba màu đen. Tôi nhắm mắt mấy lần, tự hỏi cái sai giữa thời tiết lạnh như thế này. Thêm nữa nếu nhớ đúng, bộ rách rưới kia vẫn còn ở đây, thế thì cô ta lấy vải ở đâu, chưa kể thời gian ngắn ngủi để may bộ này. Đương sự lại không có ở đây để hỏi.

Nhưng nếu không nhìn qua, thì có vẻ nó đã được phù phép giữ ấm, chắc là vậy?

Không lẽ quái vật cổ tích lại hữu dụng tới vậy sao. Nếu không phải do chức nghiệp tôi chuyên về quản lý con người, thì việc có thể đặt dưới trướng một vài linh thú triệu hồi đã là sự hỗ trợ lớn hơn là nuôi con người.

Dù vậy quá trình thay đồ cho cô bé vẫn không một chút tiến triển nào vì cô bé không biết phải mặc quần áo ra sao. Giai đoạn mặc quần thì cô bé dễ dàng vượt qua, nhưng tới thắt nút áo thì chính tôi là người làm cho cô bé, làm mẫu cho cô bé cho sau này.

Toàn bộ giai đoạn từ tắm rửa tới thay đồ, cứ như thể tôi đang chăm sóc búp bê hơn là một con người, không có lẽ tôi nên gọi là cô bé nhỉ.

Nhờ vào quần áo rộng thùng thình, thoải mái đã che lấp đi tình trạng của cơ thể cô bé. Dù cánh tay bên trái vẫn còn dây xích, nhưng tôi tạm thời sẽ không đả động tới thứ đó cho tới khi đủ đồ nghề.

Tôi chỉ cười thầm, che dấu đi cho sự thương tiếc của mình.

"Sạch sẽ thế này không phải là đã tốt lắm sao."

Dịu dàng nói với một cô bé gần mười tuổi, mái tóc trắng bóng hơn, cặp mắt tím nó vẫn đơ ra nhưng nhìn nó ra dáng đáng yêu hơn tình trạng đau khổ lúc nãy. Chỉ cần sạch sẽ, nó ít nhất đủ che đi thứ đó. Nhưng nếu mái tóc và mắt cô bé không nổi bật, thì có lẽ cô bé sẽ giống một cô gái thôn quê mộc mạc, đơn giản mà dịu dàng ấy.

"Đến lúc quay lại rồi đấy nhóc."

Tôi lấy ngọn đuốc rồi đi về phía trước, cô bé bước đi ở phía sau. Dù tôi muốn vắt tay giúp cô bé, nhưng ngay lập tức bỏ ý định.

Cả hai quay lại lửa trại để lại sau một mặt hồ nước nóng đang gợn sóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top