Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Tôi là Vũ Khánh Huyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng mùa hạ thật chói chang, những cây phượng trước sân trường tôi đã nở hoa gần hết cùng với tiếng ve sầu kêu inh ỏi. Tôi - một học sinh lớp 9A1 Trường THCS A, đã bước vào những ngày cuối cùng của cấp 2. Chỉ nốt ngày hôm nay thôi, tôi sẽ không còn là học sinh cấp 2 nữa rồi, trong lòng tôi vừa vui lại vừa buồn, vui vì tôi đã tốt nghiệp cấp 2 cùng chiếc học bạ như ý, buồn vì tôi đã sắp phải xa bạn bè, thầy cô xa cả nơi tôi đã dành cả 4 năm thanh xuân ấy. Và giờ đây tôi đang ở lễ bế giảng, khi lên nhận tấm bằng và phát biểu đại diện cho học sinh khối 9, cảm xúc trong tôi như tuôn trào vì nghĩ đến điều tôi phải xa nơi đây.

1 tháng sau.

Vẫn là tôi với nụ cười trên môi khi biết mình đã đậu vào một trường cấp 3 mà mình mong muốn. Tôi tên là Vũ Khánh Huyền, giờ đây tôi đã là tân học sinh chuyên Toán của trường THPT B-một trong 4 ngôi trường chuyên của thành phố tôi sinh sống. Tôi vô cùng hạnh phúc khi mình đã có được một tấm vé vào ngôi trường mình hằng mong ước.

Khi biết tin bạn bè ai nấy đều gửi tới tôi lời chúc mừng, mọi người cũng không bất ngờ khi tôi đã đậu ngôi trường thuộc top ấy vì tôi luôn là những học sinh ưu tú nhất ở trường cũ, tôi đã đạt rất nhiều thành tích khi còn ngồi trên ghế trường THCS của mình như đạt giải nhì Quốc Gia môn Toán, đạt giải nhất Tiếng Anh và Toán của thành phố,....Thật sự tôi luôn tự hào với những gì mình đạt được vì đó luôn là những thành quả xứng đáng với những gì tôi đã cố gắng, nhưng mẹ tôi thì lại không.

Mẹ tôi là một kĩ sư có tiếng trong ngành, từ những ngày tôi nhỏ mẹ tôi đã luôn đặt những kỳ vọng lên tôi rằng tôi phải luôn giỏi giang, ngày qua ngày những kỳ vọng ngày càng lớn. Khi tôi học câp một, mẹ tôi luôn bắt tôi phải đứng đầu lớp không có bài kiểm tra nào dưới 9. Tôi khi ấy mới còn nhỏ nên tôi nghĩ rằng những điều ấy cũng chỉ làm để cho mẹ vui thôi nên tôi luôn cố gắng để mẹ vui. Khi lên cấp 2, những kỳ vọng của mẹ ngày càng quá đáng, mẹ luôn bắt tôi học để đạt được thành tích tốt hơn nữa, khi đó tôi đã hiểu chuyện hơn nên cảm thấy mẹ hơi quá đáng khi bắt tôi học cả ngày cả đêm, không cho tôi đi chơi khi tôi chưa xong đề. Áp lực ấy luôn ám ảnh tôi rằng tôi luôn phải là nhất, nên tôi luôn có nỗi sợ hãi khi tên mình hạ xuống hạng hai.

Cũng vì tôi học quá nhiều mà cấp 2 tôi gần như không có bạn chơi cùng vì họ luôn cho rằng tôi là một đứa mọt sách nhàm chán lại xấu xí. Tôi biết mọi người không ưa mình nhưng với tính cách lạnh lùng và không quan tâm đến người khác của tôi nên tôi cũng chẳng để ý. Vậy là cả cấp 2 tôi luôn lẻ loi một mình, cùng lắm thì cũng chỉ xã gia với một số người.

Nhưng đâu có ai chịu được sự cô đơn ấy mãi, khi học xong lớp 9, vào một buổi tối nọ, tôi đã ngồi khóc trong phòng. Tôi khóc vì bản thân tôi đã quá xấu xí và rụt rè khi không làm quen với ai để 4 năm THCS của tôi trải qua thật tẻ nhạt, nhưng có lẽ cũng không ai muốn làm bạn với một con mọt sách như tôi cả. Lúc đó tôi như trách bản thân lẫn mẹ vì mẹ đã áp đặt tôi luôn phải đạt thành tích tốt nên tôi mới không có thời gian dành cho bản thân. Nhưng những suy nghĩ cũng nhanh chóng qua và tôi chìm vào giấc ngủ.

Gia đình tôi cũng thuộc dạng khá giả nhưng không giàu đến mức có thể tiêu xài thoải mái. Tôi là con thứ 2, trước tôi có một anh trai mà sau tôi có một em trai. Cũng vì tôi là một đứa vịt giời trong một gia đình khá cổ hủ nên tôi luộn bị vứt bỏ và vì thế mẹ mới luôn đặt nặng việc tôi giỏi để có thể tồn tại trong gia đình này. Mẹ tôi luôn kì vọng tôi sẽ giỏi văn vì gia đình tôi có truyền thống văn học, nhưng tâm hồn tôi lại luôn thuộc về những con số như môn toán. Tôi yêu toán đến nỗi tôi có thể học nó cả tuần, kiên trì giải những bài toán khó trong hàng giờ hàng tuần. Và thế là tôi lại càng giống một đứa thừa thãi trong gia đình khi tôi chẳng giống ai cả.

Những tôi không hề buồn thay vì thế tôi luôn cố gắng để chứng tỏ bản thân. Gia đình tôi đối xử như vậy với tôi nhưng tôi không hề ghét bỏ họ ngoại trừ bố tôi. Ông là một giám đốc của công ty bất động sản, nghe có vẻ ổn nhưng không. Bố tôi đã ngoại tình với một người phụ nữ vào năm tôi 10 tuổi khiến cho mẹ tôi đau khổ. Ông đã bỏ gia đình mà đi theo người phụ nữ ấy, nhưng thật may mắn khi nhà nội không bỏ mẹ con tôi.Cũng vì vậy tôi vô cùng căm ghét người bố ấy và đần nó đã tạo cho tôi nỗi ác cảm về đàn ông.

//Đây là chương đầu tiên của mình mong mọi người đón nhận nó, nếu có gì sai sót thì cho mình xin lỗi nha và mọi người có thể góp nhé//

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top