Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Thanh mai tỷ tỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng năm, Lạc Thành.

Bầu trời trắng sáng như bụng cá, mặt trời từng chút nhô lên, màu vàng đỏ rực nhuộm cả những đám mây, giống như một quả cầu lửa.

Tia nắng ban mai xuyên thấu qua cửa sổ sát đất rơi vãi tiến vào bên trong gian phòng, trên sàn nhà quần áo rơi lả tả mất trật tự, khăn giấy lớn nhỏ khắp mọi nơi, bên cạnh thùng rác còn có mấy cái bao ngón tay đã dùng qua, mặt ngoài còn dính một ít nước óng ánh đang phản quang.

Người trên giường vừa động, mở mắt ra.

Trong đầu thoáng chốc trống rỗng, Ôn Ninh nhìn trần nhà một lúc, sau đó ngồi dậy.

Chiếc chăn bông tuột xuống, lộ ra bờ vai góc cạnh trắng nõn, nàng hơi ngưỡng cổ lên, trên đó có vài vết đỏ sậm rải rác, một lọn tóc đen loà xoà trên khuôn mặt thoắt ẩn thoắt hiện.

Ý thức rõ ràng, Ôn Ninh quay đầu nhìn người bên cạnh.

Hôm qua khi nàng từ công ty về, từ xa đã nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở cổng nhà mình, tóc dài chấm vai, vóc người cao ráo, lưng thẳng, ánh mắt có chút quen thuộc.

Đến gần hơn, nàng một thoáng liền nhận ra.

Cố Trì Khê.

Tỷ tỷ xinh đẹp cạnh nhà lúc nhỏ.

Các nàng là lớn lên cùng nhau. Quen nhau đã lâu, lại xa cách nhiều năm, Ôn Ninh không ngờ bản thân chỉ cần nhìn thoáng qua liền có thể nhận ra cô.

Cũng phải, lúc trước chạy theo sau người ta gọi tỷ tỷ hơn mười năm, có hoá thành tro cũng không quên được.

Chẳng qua về sau người này mới âm thầm rời bỏ nàng.

"Tỷ tỷ sao đột nhiên trở về rồi?" Ôn Ninh cười mỉa mai, lại nhiệt tình kéo người vào nhà.

Đã nhiều năm không gặp, hai người dường như đều không thay đổi, Cố Trì Khê vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, ít nói, Ôn Ninh giống như trước cư xử quyết liệt và chủ động, thậm chí có chút quá khích.

Sau vài ly rượu, nàng đã ngà ngà say, dựa vào vai cô, thở ra khí mỏng, một đôi mắt đào ẩm ướt thoáng qua nụ cười quyến rũ: "Chẳng lẽ là nhớ tôi? "

Cố Trì Khê luôn bao dung và điềm đạm, nhưng cô không cưỡng lại được sự cám dỗ của nàng.

Cả hai đã làm chuyện đó.

–––––––––––––––––––––––

Đầu có chút choáng váng, Ôn Ninh xoa xoa thái dương, đứng dậy, chân trần dẫm trên sàn nhà.

Nàng không mặc gì, dáng người lòi lõm lộ ra, đôi chân dài trắng nõn, thẳng tắp, tuy gầy nhưng không phải cọc tre, thịt chỗ nào cần có đều có, rất cân đối.

Tối hôm qua quần áo bị ném khắp phòng, Ôn Ninh mặc áo ngủ vào, nhặt lên quần lót màu đỏ rơi phía dưới sô pha, dùng ngón trỏ móc ra, ren mỏng như trong suốt, cùng một bông hoa anh túc sặc sỡ thêu ở giữa, cực kỳ quyến rũ.

Nàng mặc quần áo, vào nhà tắm tắm rửa, thấy còn sớm nên châm thuốc rồi ra ban công hút.

Làn gió ban mai mát rượi xen lẫn hương hoa.

Sân đầy hoa hồng, từng đám từng đám, những cánh hoa đỏ thẫm đặc như máu, đung đưa theo gió, càng toát ra vẻ mỹ lệ.

Ôn Ninh đứng trên ban công nhìn xuống, lười biếng giơ tay đem điếu thuốc thật dài đặt lên môi, hút nhẹ một hơi, thở ra khói trắng hương trái cây. Khuôn mặt nàng trở nên mơ hồ trong làn khói.

Hút xong, nàng gạt tàn thuốc, ném vào thùng rác rồi quay vào nhà.

Người bên giường đã thức dậy.

Cố Trì Khê dựa vào đầu giường, yên lặng nhìn Ôn Ninh, lúc nàng xoay người, gió nhấc lên bên góc, một mảnh lửa đỏ như ẩn như hiện.

Hoa anh túc đầy mê hoặc, nhuốm mùi của biển, đặc biệt bắt mắt.

"Thức rồi". Khoé môi Ôn Ninh khẽ cong lên, không để ý vuốt vuốt tóc.

Cố Trì Khê không trả lời, đôi mắt sâu thẳm.

Cô có nét mặt lạnh lùng, hốc mắt sâu, sóng mũi cao và thanh tú, đôi môi mỏng mím chặt, làn da trắng nõn mang vẻ đẹp mong manh ốm yếu, giữa lông mày lộ ra hơi thở lạnh lùng cấm dục. Từ nhỏ đến lớn đều là bộ dạng này.

Ôn Ninh không để ý đến cô nữa, cầm chổi và khăn lau, dọn dẹp đống bừa bộn.

Giấy trên sàn vươn vãi, trắng bệch, dính dính một lượng chất lỏng không rõ, sớm đã khô rồi.

Mặt không đỏ tim không đập, nàng quét cả giấy và bao ngón tay vào thùng rác, rửa tay, lấy đồng phục từ trong tủ ra, cũng không quan tâm trong phòng có người, trực tiếp thay đồ.

Áo sơ mi trắng dài tay, quần tây đen, cà vạt, huy hiệu, một bộ trang phục chuyên nghiệp nghiêm túc.

Ôn Ninh chậm rãi mặc vào áo sơ mi, cổ áo rũ xuống trên vai không có nhấc lên, cứ như vậy rũ xuống, để cho xương quai xanh thẳng tắp lộ ra một nửa, sau đó từ phía dưới bắt đầu cài cúc áo.

Cài xong, nàng bước đến trước gương chỉnh cổ áo.

Áo sơ mi không dài lắm, vừa vặn che nửa phần dưới quần lót, màu đỏ bắt mắt như lửa, chuyển động rực rỡ dưới mắt người.

Cố Trì Khê vừa nhìn, lông mày lạnh lùng rốt cuộc có chút độ ấm,  khoé miệng cong lên, ngay cả cô cũng không để ý. Cô vén chăn bông ra khỏi giường, ôm Ôn Ninh từ phía sau "Mặc đồng phục trông rất đẹp".

Giọng nói bị bóp nghẹt có chút mệt mỏi.

Ôn Ninh sững người, quay mặt lại, cười khẽ: "Tỷ tỷ thích? ".

Cố Trì Khê không trả lời, tính là thừa nhận.

Cô cầm cà vạt định thắt cho ai đó, không ngờ Ôn Ninh lại nắm lấy tay cô ném qua một bên, sau đó đưa đầu ngón tay lần lượt cởi từng cúc áo ra, cô cười nói: "Vậy liền làm lại lần nữa".

Chiếc áo sơ mi rơi xuống đất, Ôn Ninh nheo mắt khiêu khích.

Một chùm lớn ánh sáng mặt trời chiếu vào, sáng ngời chói mắt, phủ lên người nàng một tầng màu vàng nhẹ nhàng, soi rõ tình huống trong phòng.

Cố Trì Khê liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày, quay sang chiếc áo sơ mi trắng trên sàn, muốn nhặt nó lên.

"Không phải nói tôi đẹp sao? " Ôn Ninh nắm lấy cổ tay cô.

"Thế nào ––"

Cố Trì Khê trầm giọng cắt ngang: "Mặc quần áo".

"Không mặc". Ôn Ninh nhướn mày, "Tôi bình thường đều như vậy". Nói chuyện còn cố tình dán sát lỗ tai, "May mắn tỷ tỷ thích......"

Không biết cảm xúc dâng trào thế nào, nói ra những lời cả bản thân còn không tin nổi, nhưng nàng thực sự thấy được sắc mặt Cố Trì Khê thay đổi, tim nàng bỗng như ngẹn lại, thẫn thờ.

"Cố Trì Khê, chị thật phóng túng". Nàng lại châm dầu vào lửa.

Người này bất động thanh sắc, chỉ hạ mi, dùng hàng mi dài như cánh bướm che lại đôi mắt, tựa như sự thay đổi sắc mặt ngắn ngủi vừa rồi chỉ là ảo giác.

Không thú vị.

Ôn Ninh hất tay cô ra rồi xoay người đi nhặt quần áo, còn chưa kịp cúi người xuống thì đột nhiên bị ôm chặt, nàng lảo đảo ngã lên sô pha.

"Làm gì? " nàng nhanh chóng ấn bàn tay trên eo mình, giọng vội vàng.

Cố Trì Khê ôm nàng, đưa tay sờ lên mặt nàng một cái thật dịu dàng, thấy trên cổ nàng có vài dấu vết, dừng lại vài giây, "Không làm gì".

Giọng nói lạnh lùng không nghe ra bất cứ hàm xúc gì.

"......"

Ôn Ninh thoát khỏi cánh tay của cô, cầm áo sơ mi mặc vào.

Lần này, động tác mặc quần áo nhanh hơn nhiều, cũng quy cũ, đầu tiên là cài cúc áo sơ mi trắng, sau đó mặc quần tây đen vào,thắt lại đai lưng. Nàng đang muốn tìm cà vạt, Cố Trì Khê đã trước nàng một bước đem cà vạt nhặt lên, quàng qua cổ nàng, một bộ dáng không cho cự tuyệt.

Ôn Ninh mím môi, để mặc cô.

Thắt xong cà vạt và một đôi huy hiệu, có nền đen và bốn thanh vàng, thể hiện tính chuyên nghiệp, tri thức, kỹ thuật cùng trách nhiệm.

"Mấy giờ bay?" Cố Trì Khê nhẹ giọng hỏi.

"Hôm nay không bay, có cuộc họp".

Ôn Ninh là phi công, công việc hàng ngày là bay khắp bốn phương tám hướng, lương cao, chuyên nghiệp, người ngoài nghe vào đều cảm thấy cao quý hãnh diện, nhưng đổi cách nói khác, chẳng qua cũng chỉ là tài xế công cộng.

Nàng ngồi ở trước bàn trang điểm vẽ lông mài, trong gương đường nét gương mặt nhu hòa, trời sinh đôi mắt hoa đào vũ mị câu người, đuôi mắt nhếch lên giống như một con mèo lười.

Cố Trì Khê từ phía sau nhìn nàng.

Trái tim như mặt hồ lăn tăn gợn sóng, vô số cảm xúc đã bị kiềm nén bấy lâu nay chuyển động, sôi trào, tùy ý không ngừng. Ôn Ninh làm xong đứng dậy, nhanh chóng đem phần tâm tình kia điều chỉnh, không để lại nửa phần dấu vết.

"Tôi đi trước, chị cứ tự nhiên". Ôn Ninh không nhìn cô, xách túi rời đi.

.

Tiểu khu cách công ty có chút xa, buổi sáng kẹt xe, Ôn Ninh lái xe gần 40 phút mới đến nơi.

Cao ốc tổng cộng có 28 tầng, bề ngoài trông giống như một cái vỏ sò cực lớn, phía trên bốn chữ Hoàn Á hàng không thập phần bắt mắt, mỗi bên có một tòa kiến trúc màu trắng, xung quanh cây cối xanh tươi, lộng lẫy khí phái.

Tiền thân của Hoàn Á hàng không là một công ty cho thuê máy bay với quy mô nhỏ, ở 15 năm trước bị tập đoàn Hoàn Thế thu mua. Lúc đó trong nước có ba hãng hàng không lớn hình thành thế chân vạc, hàng không tư nhân không có mấy nhà, ý định ban đầu của tập đoàn Hoàn Thế là thử nước, không ngờ ngành này đã phát triển mạnh mẽ hơn chục năm nay, từ một công ty nhỏ nhảy vào một trong năm hãng hàng không nội địa hàng đầu, hùng cứ một phương.

Nhưng cuối năm ngoái, công ty gặp sự cố, nghe nói đứt dây chuyền vốn có thể phá sản vì nợ nần. Khi biết tin, mọi người hoảng loạn.

Quả nhiên, tiền thưởng cuối năm chậm chạp không phát, một mực kéo dài, đến tháng ba năm nay, dứt khoát tiền lương cũng không phát, tổng giám đốc trực tiếp bỏ của chạy lấy người.

Từ trên xuống dưới không ngừng kêu khổ.

Ôn Ninh 22 tuổi vào công ty, đến hiện tại đã là năm thứ 5, năm nay mới lên chức cơ trưởng, tiền đồ bừng sáng. Nàng là người không hy vọng nhất công ty xảy ra chuyện.

Hơn nữa, nàng còn nợ ngân hàng một khoản nợ khổng lồ.

"Tiền lương tháng này mà còn không phát, tôi liền chỉ có thể đi ăn xin".

"Không đến nỗi vậy chứ?"

"Cũng gần vậy rồi, tiền ngân hàng chưa trả, tiền tín dụng chưa trả, máy tính mua trả góp đã đến ngày trả tiền. May mắn tiền thuê nhà tôi đã trả trước một năm, nếu không......"

Vài tiếp viên hàng không mặc đồng phục vừa đi vừa trò chuyện, trước mặt nhìn thấy Ôn Ninh, cười cùng nàng chào hỏi: "Cơ trưởng Ôn, chào buổi sáng".

"Chào buổi sáng". Ôn Ninh cũng cười cười đáp lại.

Phía trước là cửa căn tin, các đồng nghiệp bước ra đều hướng mắt về phía này.

Trong công ty có ít nữ phi công, Ôn Ninh là nữ cơ trưởng duy nhất, trời sinh lạnh lùng mê người, giá trị nhan sắc dù đặt ở khoang mỹ nữ như mây cũng thập phần nổi bật, được lén đặt danh xưng "Tư Hoa".

Khi mới vào công ty, nàng đã được chú ý đặc biệt, bây giờ lại càng được biến đến nhiều hơn, ai dù quen hay không quen cũng đều chào hỏi nàng.

Ôn Ninh cùng các đồng nghiệp gặp thoáng qua, lại nghe một tai chuyện bát quái.

"Nghe nói có người bắc đắc dĩ đều đi bán tất chân".

"Tất chân gì?"

"Tất chân nguyên vị, một đôi từ hai trăm đến một nghìn tệ, bán mấy đôi cũng có thể kiếm lời".

"Thật kinh tởm ––—"

"Vậy cũng không có cách nào, còn hơn là chết đói".

"Không phải nói sếp mới đến sao? Hy vọng sếp mới lên nhận chức, nhanh chóng phát lương......"

Gần đây, hầu như mọi người đều phàn nàn về tiền lương, đặc biệt là nhân viên tuyến đầu, những người kiếm tiền khó khăn, không ai muốn một công ty lớn như vậy nói phá sản liền phá sản. Còn có một bộ phận người muốn đi ăn máng khác, đã tìm được hoặc đang tìm.

Tại thời điểm mấu chốt này, sếp mới nhảy dù xuống, mọi người sắp rơi vào đáy cốc, lại phảng phất có hy vọng. Rắn chết trăm năm vẫn còn độc, càng nhiều người vẫn là giữ thái độ lạc quan.

Ăn xong bữa sáng, Ôn Ninh đi tới trung tâm huấn luyện, gặp một ít giáo viên quen biết, hàn huyên vài câu.

Ba giờ chiều họp nhân viên, tất cả phi hành đoàn không có chuyến bay đều phải tham dự.

Hội trường khổng lồ chật kính chỗ ngồi, Ôn Ninh đi sớm ngồi ở hàng đầu tiên có tầm nhìn bao quát, đối diện chéo với nàng là bục cao nơi lãnh đạo ngồi, cả một dãy ghế đều trống không.

"Này, hình như sếp mới này là nhảy dù xuống, lúc trước luôn ở nước ngoài, đặc biệt thần bí."

"Không lẽ là người nước ngoài?"

"Quản hắn người nước nào, phát tiền lương thì chính là baba."

Đồng nghiệp xung quanh xì xào bàn tán, mọi suy đoán, đàm tiếu bay khắp trời, Ôn Ninh cúi đầu nhìn điện thoại, tựa hồ không có quan tâm, nhưng cũng nghe được rất nhiều.

Một lúc sau, các lãnh đạo lần lượt đến.

Đi đầu là một nữ nhân dáng người cao ráo, nét mặt điềm đạm, tóc dài buông xoã ngang vai, cổ áo sơ mi lụa đen cài chặt, lộ ra nửa chiếc cổ trắng ngần.

Ngay khi cô bước vào, không khí lập tức loãng đi mấy độ.

Đằng sau đi theo mấy vị phó tổng giám đốc, giám đốc các bộ phận khác nhau, mọi người vây quanh cô giống như nữ vương bước đến đài cao, an vị.

Bên trong hội trường một hồi náo động rất nhỏ.

Ôn Ninh cất điện thoại, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt chợt loé mà qua.

Nét mặt của nàng đông cứng lại.

*********************************

Văn mới đến a~

Lần đầu đào hố~

Chào mừng các tiểu khả ái nhảy hố =3=

25/12/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#mrbap2604