Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Em còn có tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm dần khuya, mặt trăng bị mây đen che phủ, chân trời vang lên từng trận sấm rền, liên tiếp vài đạo tia chớp xẹt qua, bên ngoài đùng đùng nổi lên mưa to.

Ôn Ninh khoanh chân ngồi trên sofa trong phòng khách, hai tay ôm đầu gối, yên lặng nhìn chằm chằm chiếc xe màu bạc ngoài sân. Nó không nhúc nhích, tựa hồ không có ý định lái đi.

Những giọt nước to bằng hạt đậu đập vào cửa sổ, kính thủy tinh bị phủ một tầng sương mỏng, dần dần thấy không rõ tình hình bên ngoài.

-- Bệnh thần kinh.

Ôn Ninh nhìn phương hướng xe, trong lòng thầm mắng.

Nó không đi, nàng cũng liền ngồi tiếp.

Mùa hè mưa tới nhanh đi cũng nhanh, bất tri bất giác, mưa nhỏ dần, tiếng sấm cũng nhỏ hơn, cuối cùng tạnh hẳn, chỉ còn tiếng những giọt nước theo gió thổi qua kẽ lá, rung rinh rơi xuống đất.

Xe vẫn đậu ở đó.

Ôn Ninh: "......"

Nghĩ đến ngày mai còn phải bay ca sáng, không thể tiếp tục dông dài, nàng bất đắc dĩ thỏa hiệp, treo khăn mặt trở lại phòng tắm, tắt đèn, lên lầu đi về phòng.

Sắp mười giờ rồi.

Ôn Ninh không mở đèn, trực tiếp nằm chết dí trên giường, tóc còn có chút ướt, cũng không quan tâm nhiều. Nàng cầm lấy điện thoại bên cạnh định đặt đồng hồ báo thức, mở khoá lại phát hiện có một tin nhắn chưa đọc.

Lại là cái số lạ kia.

[Sáng mai lái xe tôi đến công ty, có thể đậu xe ở bể bơi đối diện chéo với cổng. Chìa khóa đặt ở trên cửa trước, sáng mai tôi đi công tác, thứ sáu về.]

Thời gian gửi là hai giờ trước, Cố Trì Khê lúc ấy đã rời khỏi.

Ôn Ninh sững sờ nửa ngày, đứng dậy, đi đến trên ban công nhìn xuống, chiếc xe thể thao màu bạc lặng lẽ dừng lại bên đường, dính đầy những giọt nước óng ánh, toả ra ánh sáng lạnh lẽo.

Nàng đã hiểu lầm Cố Trì Khê.

Tưởng rằng người kia chưa đi, vẫn luôn ngồi ở trên xe thầm xem nàng.

Trời đêm mưa lạnh, Ôn Ninh đứng ở trên ban công một hồi, trở về phòng, bật đèn, chán nản ngồi ở bên giường.

Không khí âm u từ ngoài cửa sổ tràn vào, quấn lấy nàng, siết chặt, biến dạng, nàng phản phất như bị bóp nghẹt cổ họng, cảm giác hít thở không thông, phải há miệng thở dốc.

Sau đó, Ôn Ninh cầm lấy điện thoại soạn tin nhắn, chậm rãi gõ vài chữ: Không cần, cảm ơn.

Bên kia không có nhắn lại.

Nàng chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, đặt đồng hồ báo thức cho sáng mai, tắt đèn, đi ngủ.

Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Ôn Ninh thu thập thỏa đáng ra cửa, trực tiếp bắt taxi đến công ty.

Nàng mang theo chìa khóa xe của Cố Trì Khê lên máy bay, bận rộn một ngày, buổi chiều khi trở về, nàng đi thang máy lên tầng cao nhất, đem chìa khoá đưa cho tiểu trợ lý ở khu vực lễ tân, nói là nhặt được chìa khóa xe của Cố tổng.

"Nhưng...... Làm sao cô chắc đây là của Cố tổng?" Tiểu trợ lý nghi ngờ nhìn nàng.

Trong công ty có nhiều người lái xe cùng nhãn hiệu, hình dáng chìa khoá gần giống nhau.

Ôn Ninh đã đoán được nàng sẽ hỏi, lật chìa khóa ra, chỉ vào nói: "Đây, ở đây có chữ 'R', lúc trước có nhìn qua, nhận ra."

Cô nàng bán tín bán nghi, tạm thời cầm lấy.

......

Lúc tiểu học năm thứ ba, Ôn Ninh có mâu thuẫn với một cô bé trong lớp.

Cô bé đó gọi Hứa Văn Văn, là một học sinh chuyển trường, bối cảnh phú tam đại (con cháu nhà giàu đời thứ ba), tính tình kiêu căng ương ngạnh, có chút bệnh công chúa, nghe nói là họ hàng của hiệu trưởng. Nàng chuyển đến không lâu, nhanh chóng dùng ưu thế thân phận hoà nhập với các bạn cùng lớp, thành lập một nhóm nhỏ giữa các cô bé.

Hứa Văn Văn rất hưởng thụ tư vị được phủng trên tay, cho rằng là lẽ hiển nhiên, lâu dần, thành thói quen, trở nên thù địch với các bạn trong lớp ngoài nhóm.

Chẳng hạn như Ôn Ninh.

Lúc ấy, Ôn Ninh rất thích quấn quýt lấy Cố Trì Khê, không muốn để ý người khác, thêm vào đó hài tử được cha mẹ sủng ái, tính nết kiêu căng, căn bản khinh thường chơi cùng với nhóm Hứa Văn Văn.

Sau một ngày học hoạt động ngoài trời, Hứa Văn Văn mời cả lớp đi ăn kem.

Mọi người tự mình chọn khẩu vị, nhưng khi hỏi đến Ôn Ninh, tiểu cô nương nhìn cũng không thèm nhìn, nói thẳng không ăn, quay đầu liền hướng toà lầu lớp sáu đi vào.

"Đứng lại!"

"?"

Hứa Văn Văn nâng cằm, tư thái như tiểu công chúa đi đến trước mặt Ôn Ninh, ngăn nàng lại, "Mọi người đều ăn, cậu tại sao không ăn?"

"Không tại sao," Ôn Ninh vội vàng đi tìm Cố Trì Khê, không kiên nhẫn được nữa, "Cậu tránh ra."

"Cậu có phải đang xem thường tôi?"

Hứa Văn Văn bị không để ý tới càng thêm tức giận, tiếng nói càng thêm sắc nhọn, nắm lấy ống tay áo nàng không cho đi.

Ôn Ninh đẩy cô một cái: "Cậu có bệnh à!"

Tiểu hài tử nóng vội, trên tay không nhẹ không nặng, Hứa Văn Văn bị đẩy một cái lảo đảo, đặt mông té ngã trên đất, lập tức gào khóc.

Các học sinh khác chết lặng.

Lão sư nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy tới trấn an Hứa Văn Văn, biết rõ tiền căn hậu quả, cũng không dám trách móc Hứa Văn Văn nửa lời, chỉ không đến nơi đến chốn mà phê bình Ôn Ninh vài câu.

Ôn Ninh khuôn mặt bướng bỉnh, một câu chưa nói.

Từ đó về sau, hai tiểu cô nương liền kết thù.

Hứa Văn Văn ngoài sáng không làm gì, trong tối lén lút làm loạn, khoảng thời gian đó, Ôn Ninh luôn mất đồ không giải thích được.

Sách, vở, bút, cốc nước......

Cuối cùng tất cả đều được tìm thấy trong thùng rác.

Có bạn học nhìn không được nữa, lặng lẽ nói cho Ôn Ninh là ai làm, tiểu cô nương cũng không ngốc, trong lòng sớm có nghi ngờ, cho nên ở một ngày nào đó sau khi bắt gặp được Hứa Văn Văn, cùng nàng đánh một trận.

Ôn Ninh so bạn cùng lứa cao hơn một chút, lại thích điên cuồng hoang dã, sức mạnh không thua gì nam hài tử.

Hứa Văn Văn bị đánh rất thảm, mặt mũi bầm dập kêu cha gọi mẹ, tuyên bố phải gọi anh ruột lớp sáu đến đánh nàng.

"Cậu đợi đó cho tôi!"

"Phốc~"

Tiểu cô nương giả làm mặt quỷ, tỏ vẻ thờ ơ, nhưng thật ra trong lòng lại có chút sợ hãi. Nàng trước tiên nghĩ đến Cố Trì Khê, chạy đến toà lầu lớp sáu, ở bên ngoài phòng học bồi hồi.

Cố Trì Khê cùng bạn học từ trong lớp đi ra, nhìn thấy Ôn Ninh, mặt mày đạm mạc có chút chấn động, cô hỏi: "Làm sao vậy?"

Ôn Ninh phồng má, nghiêng mắt nhìn bạn học bên cạnh, muốn nói lại thôi.

Bị người khác nghe được rất mất mặt.

"Nha, tiểu muội muội lại đến tìm Khê Khê tỷ tỷ sao?" Nữ đồng học trêu ghẹo nói.

Ôn Ninh cắn môi, gật gật đầu.

Cố Trì Khê phát giác nàng có chuyện muốn nói, quay sang bạn cùng lớp của mình: "Cậu đi phòng thay đồ trước đi, tớ đến muộn chút."

"Được rồi."

Ánh trời chiều kéo dài bóng hai người, Ôn Ninh gục đầu xuống, bàn tay không ngừng vặn góc áo, giống như làm sai chuyện, thấp giọng hô: "Tỷ tỷ......"

"Ân."

"Em --" tiểu cô nương ngẩng đầu, vẻ mặt thẹn thùng.

Cố Trì Khê biểu lộ nhàn nhạt, trong mắt lại tràn ngập ánh sáng dịu dàng, cô đưa tay lên sờ tóc Ôn Ninh, "Xảy ra chuyện gì sao?"

Ôn Ninh dựa vào người cô, nhăn nhó một hồi, mới rầm rì nói chuyện đã xảy ra.

Đánh nhau với bạn cùng lớp cũng không có gì to tát, nhưng là ngoài miệng nói không sợ, quay đầu tìm viện binh, này liền rất mất mặt. Nàng rất sĩ diện, bất quá, Cố Trì Khê đã biết không sao.

Cái miệng nhỏ chúm chím, hai má hơi phồng lên, rất đáng yêu.

Cố Trì Khê nghe xong ngẩn người, trên mặt như cũ không biểu lộ gì, khoé miệng chỉ hơi ngoắt một cái, nói: "Nàng doạ em thôi."

"Nhưng Hứa Văn Văn thật sự có ca ca......" Ôn Ninh lẩm bẩm, rất không phục mà hừ một tiếng.

"Em có tỷ tỷ."

"Hả?"

Tiểu cô nương ánh mắt loé sáng, Cố Trì Khê dắt tay nàng, "Đi thôi, tôi đưa em về lớp."

Nói là đưa, thực ra là theo tâm ý Ôn Ninh, đi qua theo để người ta lớn gan hơn chút, hài tử tầm đó cãi nhau ầm ĩ là chuyện rất bình thường, điều cần thiết hơn là an ủi tâm lý.

Khiến người không nghĩ tới chính là, ca ca của Hứa Văn Văn chính là bạn học cùng lớp của Cố Trì Khê.

Giữa hai hài tử lớn không có mâu thuẫn, gặp mặt ngược lại là hoà hoà khí khí, Cố Trì Khê trưởng thành sớm, học theo bộ dáng người lớn, nói chuyện vài câu liền không sao nữa, tự mình trở về giáo huấn muội muội.

Về sau Hứa Văn Văn không dám lại nhằm vào Ôn Ninh, bởi vì đánh không lại.

Nhiều năm về sau, quá khứ mơ hồ, Ôn Ninh vẫn như cũ nhớ rõ ngày đó hoàng hôn có màu của lòng đỏ trứng muối, nhớ rõ Cố Trì Khê dùng giọng nói chắc chắn mà lại ôn nhu nói với nàng: Em có tỷ tỷ.

.

Thứ sáu đổ xuống một trận mưa lớn.

Cố Trì Khê đi công tác trở về, ngồi trên phi cơ công vụ giống những chiếc máy bay khác, ở trên bầu trời Lạc thành bay lượn một lúc lâu mới hạ xuống. Về đến công ty mở một cuộc họp, bận rộn suốt buổi chiều.

"Cố tổng......"

Thấy cửa cảm biến tự động mở ra, Cố Trì Khê từ ngoài đi vào, tiểu trợ lý vội vàng nghênh đón, "Có vị cơ trưởng họ Ôn nói nhặt được chìa khóa xe của ngài."

Trong tay cô nàng cầm một vật dẹp đen hình chữ nhật.

Đàm Giai ở bên cạnh nén cười.

Cố Trì Khê im lặng vài giây, nhận chìa khóa xe đi đến văn phòng.

"Đàm tỷ, miệng chị sao lại nhếch?" Cô nàng ân cần mà nhìn Đàm Giai.

"Khục," Đàm Giai khôi phục sắc mặt, "Không gì."

Cuối hành lang vốn là có ba chỗ công tác trống, hai chỗ đã có người ngồi, các nàng là thư ký mới đến, một người họ Cao, một người họ Trần, vẫn còn thử việc, bình thường làm những việc nhận phát tài liệu, viết hoá đơn phong thư các loại.

"Cố tổng, Đàm tỷ."

Đàm Giai đi theo vào văn phòng, thu liễm thần sắc vui đùa, nghiêm túc nói: "Cố tổng, ngài thứ tư tới đi Giang thành, lịch trình đã......"

"Đổi thành hạng thương gia DC5091." Cố Trì Khê nhẹ giọng cắt ngang, ngồi vào ghế sofa.

"......"

DC là số hiệu của Hoàn Á hàng không.

Đàm Giai sửng sốt một chút, lập tức dùng điện thoại tra thông tin về chuyến bay, lộ ra vẻ lúng túng: "Thời gian cất cánh là 10h50 tối thứ ba, hơn nửa đêm, ngài nghỉ ngơi không tốt, ảnh hưởng trạng thái làm việc hai ngày sau."

"Ôn Ninh đảm nhận bay."

Cố Trì Khê hai mắt nhắm nghiền, ngón tay cái chậm rãi vuốt chìa khóa xe. Bên mặt cô hình dáng tinh xảo, làn da trắng bệch gần như ốm yếu, mặt mày thủy chung nhàn nhạt, bất cứ chuyện gì cũng không thể nhấc lên một tia gợn sóng.

Ngoại trừ về Ôn Ninh.

Đàm Giai khoé miệng lại nhếch lên.

Còn may, lão tổng từ từ nhắm mắt lại, không nhìn thấy nét mặt của cô. Ha ha ha ha--

"Vâng."

"Đợi đã," Cố Trì Khê lại mở miệng, mắt vẫn nhắm, "Đi tiểu khu Thiên Hoà Loan toà nhà N102 lái xe của tôi đến tầng hầm công ty, sau đó cô tan làm."

Đàm Giai miệng đã nhếch đến vặn vẹo, từ tay cô lấy chìa khóa xe, nén cười rời khỏi.

Một khoảng dài yên lặng.

Điện thoại bỗng nhiên chấn động, Cố Trì Khê mở mắt.

Hiển thị gọi đến Dương Nghi.

Sắc mặt cô trầm xuống, đầu ngón tay lướt nhẹ qua màn hình, bật chế độ rảnh tay.

"Khê Khê à, đang ở đâu vậy?" Đầu kia truyền đến tiếng nói lanh lảnh của nữ nhân, nghe có chút già vặn.

"Công ty."

"Một cái công ty hàng không rách nát đáng để con xem trọng như vậy? Sản nghiệp Cố gia nhiều như thế, cũng không thấy con để tâm đi tranh giành, sớm muộn cũng bị con mẹ sói Vương Lệ Nhã kia bóp chết."

"Cả ngày không về nhà, mẹ có thể ăn con sao? Thật là cùng một loại, giống đức hạnh của ba con......"

Đối phương mặc kệ cô có nghe hay không, tiếp tục lải nhải.

"Được rồi," Cố Trì Khê không kiên nhẫn nữa cắt ngang, đáy lòng dâng lên cảm giác bực bội, "Buổi tối con về."

Nói xong trực tiếp tắt máy.

Cô xoa xoa lông mày, yên lặng ngồi một lúc, mở ra danh bạ điện thoại, tìm thấy dãy số ghi 'Ninh Ninh' do dự trong chốc lát, bấm gọi qua.

Vang lên rất lâu bên kia mới bắt máy.

"Alo?"

"Là tôi."

"Biết. Có chuyện gì không?" Ôn Ninh ngữ khí lãnh đạm, lộ ra xa cách.

Cố Trì Khê cụp mắt xuống, hồi lâu mới nói: "Không có gì, muốn nghe giọng em."

************************************

Cố tổng: Muốn nghe giọng em

Ôn cơ trưởng: Loại nào?

Cố tổng: Ở trên giường

31/12/2021

Năm mới vui vẻ!! Chúc mọi người sự nghiệp thành công, học hành đỗ đạt, tiền bạc đầy nhà, sớm đẩy ngã crush!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#mrbap2604