Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 87 - End

Charlotte đứng cách đó không xa, khóe miệng của nàng có chút khẽ nhếch, trong mắt lộ ra một chút khó tin. Nàng không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhưng rất nhanh, lại nhớ đến chuyện nửa năm trước, nàng cười một cách đắng chát.

Có phải trần chiến với sát thủ Bạch, nàng chưa hề thắng.

Nghĩ đến, nàng mở laptop mang theo bên người lên, đây chính là tâm đắc gần đây của nàng, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, không lâu sau nàng sẽ cho xuất bản một quyển sách chuyên nghiệp mới. Kéo lên một chút, ánh mắt của Charlotte dừng lại, nhìn tiêu đề [ phương pháp trị liệu bệnh tâm thần ].

Charlotte vuốt ve hàng chữ này, giống như vuốt ve hồi ức của mình, biểu tình bi thương khó mà nói nên lời. Cuối cùng, nàng hít sâu một hơi, đóng laptop lại, trên mặt khôi phục lại biểu tình như trước.

Nét mặt của nàng bình tĩnh mà ôn hòa, người đi ngang qua vẫn luôn lén liếc nhìn, bị nữ nhân xinh đẹp này hấp dẫn. Nàng có đôi mắt rất xinh đẹp, dịu dàng như một hồ nước, chỉ là nếu như không quan sát kỹ, sẽ không phát hiện được ngoài sự dịu dàng thì chứa đầy sự kiên cường.

Nhưng vẻ mặt này cũng không có tiếp tục lâu, khi đến trước cửa của một ngôi nhà, nàng tỉnh táo kiên trì không còn nữa, biến thành bất an như một học sinh vừa thi rớt chờ bị phụ huynh phạt.

Charlotte cố gắng hít sâu, nàng giơ tay gõ gõ cửa, ba tiếng, không ít không nhiều.

Cửa rất nhanh được mở ra, người mở cửa không ai xa lạ chính là mẹ Panh.

"Dì, con tới ăn chực." nàng cẩn thận từng li từng tí, mẹ Pang đối với chuyện mỗi tối thứ sáu nàng đều tới đây ăn cơm đã thành thói quen rồi, cũng tự nhiên nhận lấy đồ trong tay của nàng, ra hiệu cho nàng đi vào.

Mới vừa vào cửa, Charlotte liền ngửi được một mùi thơm rất thoải mái, hôm nay mẹ Pang lại hầm canh gà. Charlotte có chút sợ, vì nàng nhất định phải uống hết canh gà, mẹ Pang mới đồng ý buông tha cho nàng. Bất quá, hôm nay trong nhà có thêm một người khách.

Mới nhìn vào chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi thôi, tóc cắt ngang trán, mắt to, sau này chắc cũng sẽ là một mỹ nữ, nhìn thấy Charlotte, cô bé có chút xấu hổ nhìn nàng cười cười, rất nhanh cầm bài tập của mình tránh ra.

Nàng cũng nhìn cô bé cười cười, ánh mắt liếc nhìn sách vở của cô bé.

Tiểu cô nương này chắc là đang chuẩn bị thi cử, nhìn qua cũng không có gì giống với mẹ Pang, nàng đã từng nghe Engfa nói, cô với mẹ không có thân thích ở đây, như vậy, học sinh cấp ba này từ đâu tới đây?

Charlotte muốn hỏi mẹ Pang, nhưng lại sợ chết, dứt khoát trò chuyện với tiểu cô nương hay hơn.

Thì ra, học sinh cấp ba là con gái của gia đình bà chủ mẹ Pang, tên là Nana.

"Cha mẹ em thường xuyên chơi mạt chược, thực sự quá ồn, em tới nhà của a di học bài." Học sinh cấp ba lên tiếng nói ra nguyên nhân tại sao tới đây, vẫn là có chút xấu hổ cười cười, không biết tại sao, cô bé này lại xấu hổ như vậy.

Thấy dáng vẻ này làm cho Charlotte rất có hảo cảm, nàng có thể nhìn ra được tiểu cô nương này vô cùng cố gắng.

"Em vì cái gì lại cố gắng học tập như vậy, có ước mơ gì sao?" nàng nhìn dáng vẻ của tiểu cô nương này, nàng thấy rất tò mò.

"Em muốn trở thành người lớn." Nana lại xấu hổ cười một lần nữa, cô bé thẹn thùng đến nỗi không dám nhìn thẳng Charlotte.

"Trở thành người lớn?" nàng cũng nhớ tới quá khứ của mình, năm đó nàng, cũng có khát vọng muốn biến thành người lớn, chỉ là, thế giới của người lớn cũng không có tốt đẹp như tưởng tượng của nàng.

"Vì cái gì muốn trở thành người lớn?" Charlotte tiếp tục lên tiếng hỏi, nàng cảm giác hình như hôm nay nàng quá nhiều chuyện rồi.

"Người đó nói, chỉ có khi em trở thành người lớn, thì sẽ đồng ý ở cùng với em." Nana mặt đỏ lên, dù có ngu dốt cũng hiểu được nguyên nhân mà Nana muốn trở thành người lớn.

Chỉ là, mặc kệ là kết quả như thế nào, đây là con đường mà Nana đã chọn.

"Vậy thì cố lên nha, hy vọng em sẽ thực hiện được ước mơ của mình." Charlotte cười cười, nàng vuốt ve đầu của cô bé, đột nhiên cảm thấy không khí lạnh từ phía sau.

Cái cảm giác này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức, nàng không cần quay đầu cũng biết được cảm giác này là ai mang tới. Charlotte rất sợ quay lại sẽ thấy mẹ Pang tay cầm dao phay đứng đó, nàng không biết nên làm gì, thì Nana đã vui vẻ chạy tới.

Nàng quay đầu, vẫn thấy mẹ Pang cầm dao phay đứng đó, nhưng tiểu cô nương này hoàn toàn không quan tâm sự tồn tại của cây dao phay, cô bé nhào vào trong ngực của mẹ Pang, nói cho mẹ Pang đã làm xong bài tập.

Charlotte có chút buồn bực, nàng sờ lên mặt mình, thế nào cũng cảm thấy nàng so với mẹ Pang đằng đằng sát khí kia ôn nhu hơn rất nhiều, tại sao đã nói chuyện với Nana nửa ngày rồi, mà Nana vẫn không có biểu tình như hiện tại.

Mẹ Pang thì ôn nhu rất nhiều, loại ôn nhu này giống y hệt khi đối với Engfa.

"Sông a di, có thể biểu diễn phi đạo cho con xem không? Con muốn xem." Nana thể hiện rõ sự sùng bái của mình, ở trước mặt mẹ Pang, thì Nana chân chính là một đứa trẻ.

Charlotte nhớ tới lần trước mẹ Pang biểu diễn tiểu lý phi đao, cơ hồ đã muốn hù chết cái mạng già này của nàng rồi, bây giờ, Nana vậy mà lại muốn xem thứ này. Nàng càng thấy không tin được, là thấy mẹ Pang cười rất dịu dàng, ánh mắt không giống như một trưởng bối nhìn vãn bối, bầu không khí này giống như giữa nàng và Engfa thường xuyên xảy ra.

"Nhất định là do mình nghĩ nhiều rồi." nàng không nhịn được mà tự mình lẩm bẩm, hai người bây giờ đã về nhà rồi, Engfa đang chăm chú nghiên cứu tài liệu, lại tự nhiên nghe Charlotte nói câu này.

"Charlotte, chị một mình nói cái gì?" cô tháo mắt kính xuống, dụi con mắt một chút, hỏi Charlotte đang ở bên cạnh.

Charlotte miễn cưỡng cười một chút, nàng đương nhiên không thể nói ý nghĩ hoang đường này được, hơn nữa, người này lại là mẹ của Engfa.

"Không có chuyện gì." đáp lại, Engfa lại nghe được câu nói quen thuộc, cô hiểu rõ ' Không có gì ' của Charlotte tức là có chuyện gì, cô đè lên, bất mãn nói: "Charlotte, chị lại như vậy, không thể đem mọi chuyện đều để trong lòng, nói một chút đi, lần này là vụ án gì?"

"Không, chị chỉ nghĩ tới mẹ em thôi."

"Em không tốt sao? Chị vậy mà lại nghĩ tới mẹ em!" Engfa lập tức nổi giận, hai tay bóp cổ nàng, không hề dùng lực, nhưng khí thế thì rất dọa người.

"Không phải, chị chỉ yêu em mà thôi!" Charlotte vội giải thích, nàng thấy nếu không nói rõ, sẽ có chuyện ngay, đành phải nói rõ với cô chuyện hôm nay xảy ra.

"Mặc dù mẹ em cũng xinh đẹp giống như em, nhưng khả năng này cũng rất thấp, chị có phải gần đây qua quá tịch mịch rồi đúng không? Cho nên nhìn ai cũng thấy giống như chị." cô hoàn toàn không tin lý do Charlotte vừa nói, trong mắt của cô, mẫu thân tuyệt đối không có khả năng ở cùng một chỗ với học sinh trung học.

"Không phải a, chị hôm nay còn chứng kiến Nana đã thừa cơ hôn mẹ em a." nàng cảm giác mình so với Đậu Nga còn oan uổng hơn.

"Đó nhất định sẽ là thích bình thường thôi, nhưng cũng không phải loại tình cảm như chị vừa nói đâu, mẹ em là người thuần khiết như vậy! Tuyệt đối sẽ không ra tay với học sinh cấp ba!" Engfa mạnh mẽ tuyên bố, có chết cũng không tin mẫu thân mỹ lệ thành thục của mình lại như vậy.

Charlotte có chút không biết phải làm sao, nàng biết đã nói với người không nên nói, chỉ có thể nói: "Được rồi, ngủ đi." nàng xoay người chuẩn bị trốn tránh đề tài này, nhưng mắt vừa nhắm lại, thì nghe Engfa nói.

"Charlotte, chị có phải thấy tịch mịch không?"

"Không có." nàng có chút buồn ngủ, chỉ theo bản năng mà trả lời với cô thôi.

"Em xin lỗi, em gần đây bận rộn, thi nghiên cứu, không có dành thời gian để nói chuyện với chị." Âm thanh của Engfa vang lên bên tai, cô thấy tràn đầy áy náy, nhẹ nhàng tựa trên người của nàng.

"Không có sao đâu, trước kia chị cũng đã từng để cho em chờ như vậy mà, chị chờ em bao lâu cũng được." nàng ý thức bắt đầu mơ hồ, nàng ngửi được mùi sữa tắm Bạch Trì trên người của Engfa, mùi thơm dẫn dắt nàng.

"Charlotte, em muốn chị." Âm thanh của Engfa trở nên nhẹ nhàng hơn, mang theo một chút gợi cảm, thổi nhẹ vào tai của nàng, nàng không tự chủ được nổi da gà, nàng run lên, mở mắt ra.

Đột nhiên Charlotte mở mắt, dọa cô giật mình, cô thấy tinh thần người yêu đã bình phục rồi, lại có chút dở khóc dở cười.

"Charlotte, chị không phải đang mệt sao?" cô thấy nàng đã hoàn toàn tỉnh táo, quay lại ôm cô.

Ánh mắt của Charlotte thanh tỉnh, nàng như một con sói đã bị bỏ đói rất lâu rồi: "Cũng hơi mệt, nhưng chị tự nhiên thấy tịch mịch quá, muốn ôm ôm em thôi."

"Này, chỗ nào giống như đang ôm, Uy! Charlotte, chị là đồ ngốc!" Thay người yêu đã biến thành đại đội trưởng cưỡng từ đoạt lý, cô than thở, lại không thể nào chống đỡ được sự kích thích, liền thuận theo dục vọng của cơ thể mà hưởng thụ.

Một đêm không mộng, hai người ngủ rất an ổn.

Hai người đã dọn khỏi biệt thự, Charlotte mua một căn nhà. Ba phòng ngủ một phòng khách, hai người mỗi người dùng một thư phòng, một cái phòng ngủ, hưởng thụ không gian riêng tư của hai người. Nhà này hai người không tiếp đón ai hết, không muốn lúc hai người bên nhau lại bị người nào khác quấy rầy.

Hai người cũng sẽ cãi nhau, cũng sẽ giận dỗi, chỉ là rất nhanh sẽ làm lành. Hai người cùng nhau chia sẻ vui, buồn, hạnh phúc, thành công, đôi lúc cũng sẽ giống như hai nữ nhân bình thường, sẽ cùng nhau tám chuyện của người khác, hai người giống như bạn bè thân nhất, cũng là người yêu hoàn mỹ nhất của nhau, dù thời gian có làm tình cảm thay đổi, tình yêu mãnh liệt của lúc đầu biến thành tình thân, nhưng tình yêu dành cho nhau chỉ có tăng chứ không hề giảm.

Tiếp theo, lễ Giáng Sinh năm nay, Engfa đã cầu hôn với Charlotte, hai người đi ra nước ngoài đăng ký kết hôn và hưởng tuần trăng mật. Cho dù hôn nhân của hai người ở Hoa Hạ quốc không được công nhận, nhưng hai người đã được đối phương công nhận.

Trong lúc này, Tam đội trưởng với đồ đệ lại đi cùng nhau, phó đội trưởng đội Nine không biết tại sao lại hợp thành một khối với Nhất đội trưởng, cuộc sống của phó khoa trưởng Heidi vẫn bận rộn như vậy, điều càng làm người khác kinh ngạc hơn là, mẹ Pang có mùa xuân thứ hai.

Đối tượng là học sinh cấp ba mà lần trước Charlotte đã nhắc tới.

Engfa sau khi biết đã bị dọa đến ngất đi, nóng nảy hỏi Charlotte phải xưng hô với đối tượng của mẹ cô như thế nào? Charlotte vì chuyện này không biết đã cười bao lâu.

Mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt, nhưng Charlotte vẫn thực hiện nghĩa vụ vợ trước của Win, nàng mỗi tháng vẫn chu cấp tiền cho phụ thân của Win.

"Nếu như có thể, con hãy đi thăm Win một chút đi, mặc dù đời này hắn đã làm rất nhiều chuyện sai trái."

Charlotte muốn từ chối, Engfa lại vui vẻ đồng ý, cô hình như đã quên những đau khổ mà trước kia Win đã đem lại cho cô. Nàng có chút không hiểu, dò hỏi: "Em không phải rất bài xích Win sao? Hiện tại tới thăm hắn? Không phải muốn phá hư của công đi."

Engfa lại thần bí cười:"Em rất lâu trước đây, có một câu muốn nói với hắn."

Charlotte rất tò mò, nhưng dù nàng năn nỉ thế nào, Engfa vẫn không chịu nói.

Hai người tiếp tục đi tới mộ của Win, phần mộ rất sạch sẽ, hiển nhiên phụ thân của hắn thường xuyên tới dọn dẹp. Hai người ở trước mộ cúi đầu một cái, cho dù còn sống Win là người như thế nào, thì người đã chết cần được tôn trọng.

"Fa, chúng ta về thôi, nếu không trước khi trời tối cũng không về nhà được."

Engfa quay đầu, có chút do dự nhìn nàng, lên tiếng: "Chị ra xe trước đi, em muốn nói mấy câu với Win."

Charlotte có chút bất đắc dĩ, nàng vẫn gật đầu đồng ý với Engfa, làm cho cô rất hài lòng.

Thấy nàng nghe lời như vậy, Engfa cười rất rạng rỡ, cô quay đầu nhìn phần mộ trước mặt từ từ nói: "Sau khi anh bị bắt vào ngục giam, tôi vẫn luôn muốn nói với anh câu này, nhưng vẫn chưa có cơ hội chính miệng nói với anh. Bây giờ, cho dù anh đã xuống suối vàng, tôi cũng muốn nói với anh câu này."

Engfa hít sâu: "Vợ anh rất tuyệt!!!"

"Lần đầu tiên biết Charlottr là vợ của anh, trong đầu tôi đã hiện lên câu này. Nhưng ngại quá, nàng hiện tại là vợ của tôi! Win Metawin ! Anh không có cách nào làm cho Charlotte hạnh phúc, tôi sẽ cho nàng toàn bộ! Nàng sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời! Về phần anh, tôi hy vọng anh có thể sớm đầu thai làm một người tốt! Hy vọng anh sẽ không bắt ca hai tay, không nên đùa giỡn tình cảm của người khác nữa..."

Engfa vốn dĩ muốn thị uy, nhưng với tính cách của cô thì không thể nào làm được. Vừa nghĩ tới Charlotte có thể đã đợi lâu, cô hít sâu, không nói gì thêm, chỉ để lại một câu: "Như vậy đi, vĩnh biệt!"

Sau khi nói xong, cô dứt khoát chạy về phía của Charlotte đang đứng đợi cô.

Tiếng gió thổi qua phần mộ trơ trọi, giống như tiếng rên rỉ của Win.

Đáng tiếc ở chỗ xa, hai người không nghe được, hai người nắm chặt tay nhau, mười ngón đan xen.

Cho dù, hai người không biết tương lai có gì nguy hiểm hay không?

Cho dù, hai người có giới tính giống nhau, sẽ có phiền phức xuất hiện.

Thế nhưng, chỉ cần hai người vẫn nắm chặt tay nhau, đoạn đường này vĩnh viễn sẽ vẫn tiếp tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #englot