Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHÀNG TRAI XINH ĐẸP À, SỐNG CÙNG TÔI NHÉ~~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



   Mùa thu, bầu trời trong xanh, cao vời vợi, từng đám mây trắng bồng bềnh trôi trên nền trời xanh thẳm. 

    Vương Tuấn Khải vội vàng thay bộ đồ được coi là "đầy khoa trương", rực rỡ từ trên trở xuống. Bộ váy    gothic lolita này có màu hồng sặc sỡ, kết hợp với gam màu đen trắng khiến cả bộ váy lộ rõ màu sắc trang nhã. Anh nhanh chóng đội mái tóc giả "thục nữ" lên, đeo dây nơ, đi tất, rồi trang điểm nhẹ nhàng. Cả người anh lúc này phải dùng một từ để hình dung "đẹp".

   Nhìn bản thân trong gương, anh không khỏi tự hận bản thân, đang yên lành, vậy mà vì cái tên Dịch Dương Thiên Tỉ xúi đi tới hội "biến thái" đó để tìm bạn gái cơ chứ? 

   Anh cũng trở thành biến thái rồi hay sao?

  Chẳng lẽ suốt ngày phải ăn mặc "khoa trương" như  thế này?

  Nghĩ đến đó, cả sống lưng anh lạnh một hồi.

   Anh nhanh chóng lấy di động, gọi cho Dịch Dương Thiên Tỉ. Sau cả một hồi chuông dài, đầu dây bên kia mới trả lời bằng cái giọng ngái ngủ:"Alo"

   "Thiên Tỉ, cậu cái đồ khốn nạn này. Cậu nghĩ một cảnh sát như tôi có thể ăn không ngồi dồi tới cái nơi "biến thái" này để chơi hay sao?"

  "Không phải cậu nói muốn tìm bạn gái hay sao, tôi thấy phụ nữ ở đó đều rất hợp với khẩu vị của cậu đó nha!"- đầu dây bên kia tỉnh bơ trả lời, đã vậy còn cười trộm.

  Vương Tuấn Khải nghiến răng kèn kẹt, đáp lại bằng một câu:"Hợp cái em gái cậu. Biến thái!"

  "ồ... Quen nhau lâu như vậy mà giờ cậu mới biết tôi bị biến thái sao?"

  không thèm trả lời, anh dập máy ngay lập tức, để lại cho tên kia một trận cười vỡ bụng. 

  Vương Tuấn Khải, ai kêu cậu ngu mới tin lời nói của tôi!

  Đúng 8 giờ, có người tới gõ phòng anh. Anh cố chỉnh lại biểu hiện của gương mặt sao cho thật thoải mái nhất có thể. Dù gì khi tới đây, anh cũng phải "hốt" được một cô gái đáng yêu về làm vợ!

  Người gõ cửa là một cô gái vô cùng khả ái, đôi mắt to tròn đen láy, long lanh mà linh hoạt, sống mũi cao, đôi môi hồng mọng nước khẽ chu ra. mái tóc tết hai bên, mặc một chiếc váy kiểu gothic lolita đen. Đằng sau cầm một chiếc ô đen có ren cùng một chiếc quạt nhỏ, bên cạnh là vali màu hồng phấn.

  "Xin hỏi đây có phải phòng của Vương tỉ tỉ không ạ?"- cô gái đáng yêu đó lên tiếng.

  Vương Tuấn Khải vô thức gật đầu. Cô gái đáng yêu đó tiếp tục nói:

 " Vậy thì may quá, Vương tỉ tỉ muội là Vương Tiểu Nguyên, được xếp ở chung phòng với tỉ a~~"

   Vương Tuấn Khải tiếp tục vô thức mỉm cười. Vương Nguyên nhìn chằm chằm "chị gái" trước mặt. Chẳng lẽ bị lộ rồi sao?

   Lẽ nào chị ta phát hiện ra được cậu là nam nhân rồi? Nhưng mà sao có thể được, cậu hóa trang kĩ như vậy, luyện giọng vô cùng chuẩn cơ mà~~

  Mặc dù rất sợ bị phát hiện nhưng mà, vì tiền, cậu cố chịu!

  "Tỉ tỉ, chúng ta đi được chưa?"

  "A... được, chúng ta đi thôi."- Vương Tuấn Khải toát mồ hôi lạnh, suýt nữa thì bại lộ a.

    Hai người nhanh chóng tới khu vực ăn uống của khách sạn. Mọi người trong hội đều đã tụ tập đầy đủ, đang cùng nhau nói chuyện rôm rả, bàn tán không  ngừng về chủ đề trang phục của bọn họ. Vương Tuấn Khải không chút hứng thú, ngồi yên ở một góc chơi điện thoại. Còn Vương Nguyên sau khi tới, nhìn thấy đồ ăn thì đem tới chỗ Vương Tuấn Khải cả một đống.

    Vương Tuấn Khải sững sờ nhìn "cô gái" trước mặt, gầy như vậy có ăn hết nổi không?

   Hay chẳng lẽ "cô gái" này mang đồ ăn tới cho cả anh nữa?

  Anh ngại ngùng hỏi: "Tiểu Nguyên Nguyên à, một mình em ăn hết đống này sao?"

  Vương Nguyên nghe thấy liền nhét thêm miếng bánh mì vào miệng đã đầy thức ăn, nhai một cách khó khăn, rồi liên tục gật đầu.

  Vương Tuấn Khải thấy vậy liền bị dọa tới chết đi sống lại luôn rồi.

   Một cô gái thanh mảnh như vậy, mà tướng ăn lại vi diệu đến mức đó luôn sao?

   "Cô gái'' trước mặt không hề để tâm đến anh, trực tiếp dùng tay cầm thức ăn, ăn như chưa bao giờ được ăn vậy.

  Vương Tuấn Khải nhìn "cô gái" trước mặt không khỏi mỉm cười trong lòng, có lẽ nên gọi cô bằng cái tên "cô gái đến từ sao hỏa"

  Lúc này cậu mới ý thức được có người trước mặt, vội vàng nuốt đống thức ăn trong miệng xuống, khách sáo nói:"Tỉ tỉ à, muội quen như vậy rồi, mong tỉ bỏ qua a."

  Anh nghe vậy liền mỉm cười. cậu thấy vậy ngỡ rằng anh đang cười nhạo mình, vội vàng đinh ninh : 

"Vương tỉ tỉ, muội không có a~ Tỉ đang giảm cân nên không biết đó thôi, sống mà không ăn thì thật vô bổ!"

  Anh nghe thấy vậy thì liền mỉm cười:"Tại sao muội lại nghĩ tỉ đang giảm cân?"

  Vương Nguyên nghe vậy liền ngơ luôn. Nếu không phải giảm cân thì sao không ăn. Có phải người này bị khùng rồi không? 

  Nhìn người phía trước trên mặt đầy thắc mắc thì anh không khỏi cảm thấy thú vị.

  Buổi tối, tại phòng ngủ.

  Vương Tuấn Khải sau khi tắm xong chỉ quấn chiếc khăn tắm hời hợt quanh hông, cả  người toát ra sự mệt mỏi. Hiện tại anh không hề nhớ rằng, căn phòng của mình còn có một người nữa. Uể oải nằm xuống giường, chẳng mấy chốc liền ngủ. 

  Còn Vương Nguyên sau một ngày dài mệt mỏi, liền trực tiếp tới bar giải sầu. Đi cạnh cậu là đứa em gái "trời đánh" dùng tiền để mua chuộc cậu giả gái. 

  Cậu liên tục nhìn chằm chằm vào nó, khắp người đằng đằng sát khí. Không nói một lời, ngồi uống rượu một mình.

"Đại ca à, em bảo này, tửu lượng của anh không tốt đến mức một hớp rượu là đủ say. Vậy mà anh dám uống cái loại rượu uống mãi không thể say như vậy sao?"-Vương Tiểu Nguyên nhìn cậu như vậy không khỏi khinh bỉ.

""chị gái" à, tôi đúng là không uống được rượu đấy, chị có thắc mắc sao?"-Vương Nguyên tỉnh bơ trả lời.

"Yếu đuối"

"con nhỏ lắm điều"-Vương Nguyên mắng thầm.

"Phục vụ, lấy cho tôi rượu trắng."- Vương Tiểu Nguyên gọi to.

"thô tục"-Vương Nguyên nghe vậy không khỏi coi khinh.

"Đại ca à, rượu trắng mới mạnh a."

  Sau khi phục vụ đem rượu lên, cậu liền trực tiếp cầm lấy, tu một hơi dài. Cả đời cậu có lẽ chết trong  sự độc đoán của đứa em gái này mất.

  Chất cồn của rượu như thiêu đốt cả dạ dày của cậu. Cậu khẽ rủa một tiếng.

  Sau khi uống say, Vương Nguyên lảo đảo bước về khách sạn. Cậu cũng quên mất là bản thân mình đang ăn mặc đồ con trai, trực tiếp trở về phòng.

  Cậu lảo đảo bước lên trên giường, bỗng nhiên thấy có gì đó sai sai. Tại sao lại có đàn ông đẹp trai trong phòng của cậu? Lại còn lõa thể? Thoáng chốc mặt cậu đỏ bừng cả lên, tim đập liên hồi. 

(Bạn Nguyên Nguyên cần đi cấp cứu a~~~~~~ Bệnh viện!)

   Cậu khẽ lại gần, dùng tay sờ sờ vào các cơ bụng của Vương Tuấn Khải. Thực sự rất thích a!

  Gương mặt cậu áp sát vào mặt anh, đôi môi phiếm hồng khẽ mở: "Chàng trai xinh đẹp à, sống cùng với tôi nhé ~~~~~~"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Phần 1 tới đây là hết~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ #ps lời của tác giả: chap sau cẩn thận H :v, mong mọi người ủng hộ mị nha~~~~~~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#báo