Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Về nhà với tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão đại, hôm nay chúng tôi phát hiện ra cô gái này rất giống với người ngài cần tìm, nhưng cô ấy không chịu để chúng tay xác nhận vân tay."

Thẩm Thước vừa báo cáo vừa liếc nhìn Lục Thiên Mặc đang ngồi trên sofa. Anh ngả đầu ra phía sau,  hai tay giang rộng trên thành ghế, thoát ra một khí chất lưu manh của quý tộc. Lục Thiên Mặc vẫn ngắm mắt như không nghe thấy gì, sau đó mới miễn cưỡng mở miệng:

"Vậy đưa đến đây tôi xem trước!"

Anh dứt lời, Thẩm Thước đưa mắt ra hiệu cho người đưa cô gái ấy lên.

Diệp Hiểu đang rúc trong góc tường, cơ thể sợ hãi đến co vào, móng tay cô bấm sâu vào da thịt đến bị chảy máu. Cả người Diệp Hiểu đầy rẫy vết thương, cô lều mình vùng vẫy khỏi những người muốn đưa cô đi.

Đám đàn em của Thẩm Thước thấy Diệp Hiểu cứng đầu như vậy thì lập tức cưỡng chế đưa cô đi.

"Buông tôi ra... Xin các anh... xin các anh thả tôi đi... xin các anh đừng giết tôi..."

Diệp Hiểu được đưa đến trước mặt Lục Thiên Mặc, dáng vẻ ngạo nghễ khiến cô nhận ra ngay anh là đại ca. Diệp Hiểu vội vàng cúi đầu xuống chân anh không ngừng cầu xin, cô sợ tay mình sẽ làm bẩn quần áo Lục Thiên Mặc nên còn không dám chạm anh.

Lục Thiên Mặc cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, bàn tay nhẹ nhàng gạt lấy mái tóc đang che đi khuôn mặt cô. Anh đi chuyển xuống cổ Diệp Hiểu, cầm lấy chiếc mặt dây chuyền của cô, Lục Thiên Mặc khẽ mỉm cười, cúi người nhỏ giọng gọi:

"Diệp Hiểu!"

Diệp Hiểu theo bản năng hơi ngẩng đầu lên, giọng nói lí nhí vẫn hơi run rẩy:

 "Dạ"

Lục Thiên Mặc có chút hài lòng, lấy một tấm nhựa mica trong suốt đến trước mặt cô, âm thanh đầy dịu dàng:

"Em đặt hai tay lên đây!"

Diệp Hiểu ngoan ngoãn nghe lời mà làm theo, cô đặt lòng bàn của lên tấm mica, sau vài giây Lục Thiên Mặc liền đưa nó cho Thẩm Thước:

"Dám định vân tay đi"

"Dạ!"

Khoảng một lúc sau, Thẩm Thước quay trở lại:

"Lão đại, kết quả trùng khớp"

Lục Thiên Mặc nhếch môi cười một cách nhẹ nhõm, anh cúi người bế Diệp Hiểu lên rồi đi ra ngoài, cô gái ngơ ngác nằm yên trong lòng anh. Thẩm Thước khom người mở cửa sau của chiếc Bugatti Veyron màu đen rồi di chuyển về ghế lái.

Ngồi trong xe, Lục Thiên Mặc dịu dàng nhìn cô gái trong lòng mình, tay anh khẽ vuốt ve khuôn mặt lấm lem của Diệp Hiểu, cúi đầu thì thầm:

"Xin lỗi em, sau này tôi sẽ không để ai đánh em nữa. Đau lắm phải không?"

Diệp Hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt ươn ướt cùng vẻ mặt mềm mại làm lòng Lục Thiên Mặc như muốn tan chảy. Anh mỉm cười khẽ hôn lên trán cô, rồi di chuyển đến vành tai và thì thầm:

"Về nhà với tôi nhé?"

Diệp Hiểu vô thức gật đầu sau lời nói của anh, cô từ từ cảm nhận vòng ôm dịu dàng rồi ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, cô tỉnh lại trên chiếc giường lớn, một dì giúp việc gần 50 tuổi tiến về phía cô:

"Diệp tiểu thư, tôi giúp cô tắm rửa một chút."

Diệp Hiểu đang có chút phòng bị với dì giúp việc, theo bản năng muốn chạy trốn thì đã nghe bà bồi thêm một câu:

"Ngài Lục bảo tôi tới đây giúp tiểu thư, ngài Lục là người vừa đưa cô về đấy, ngài ấy đang ở dưới nhà, lát nữa cô tắm xong ngài ấy sẽ làm đồ ăn cho cô."

Diệp Hiểu nghe vậy thì bình tĩnh hơn, cô ngoan ngoãn ngồi yên để dì giúp việc gội đầu cho, còn cô thì tự tắm.

Phải hơn một tiếng sau, cô được giúp việc đưa đến phòng bếp, cơ thể cô trắng trẻo mịn màng, tỏa ra hương thơm sữa tắm càng làm cho các vết thương trở nên bắt mắt. Vừa lúc cô xuống, Lục Thiên Mặc đang lấy bánh bao ra khỏi nồi, mùi hương từ những món ăn như cuốn lấy Diệp Hiểu, cả đời cô chưa từng nhìn thấy một bàn ăn thịnh soạn như vậy.

"Lại đây, hôm nay các món trên bàn đều là của em hết."

Anh kéo cô ngồi xuống ghế, lấy đũa đưa cho cô. Diệp Hiểu nhìn chiếc bánh tròn trắng phồng lên trước mặt, cô vươn tay muốn lấy ăn nhưng bỗng lại khựng lại, ánh mắt dè chừng nhìn Lục Thiên Mặc.

Anh thấy cô vẫn sợ thì chỉ cười, lấy chiếc bánh bao đó đặt lên tay Diệp Hiểu rồi xoa đầu nhìn cô:

"Ngoan, ăn đi, ăn bao nhiêu cũng được!"

Cô dè dặt cắn lấy chiếc bánh, mùi vị thơm ngon của vỏ bánh và thịt bò tiến vào cả thế giới của cô, lần đầu tiên Diệp Hiểu được ăn món gì ngon như vậy. Cô tròn xoe đôi mắt nhóm Lục Thiên Mặc, biểu cảm đầy sự bất ngờ:

"Là anh tự làm sao?"

Lục Thiên Mặc cười một cách tự mãn, vẻ mặt đầy kiêu ngạo mà trả lời cô:

"Ngon quá phải không, trên đời này không ai làm bánh bao cho em ngon hơn tôi đâu."

Anh gắp cho Diệp Hiểu tất cả các món ăn trên bàn, bởi vì đói cộng thêm với sự nhiệt tình của Lục Thiên Mặc nên cô đã gần như chén sạch đồ ăn. Bát của cô vẫn còn cơm và một ít thức ăn, nhưng lúc này cô no lắm rồi, ăn không nổi nữa.

[ Đồ ăn tham! ] Anh khẽ nói thầm trong đầu rồi ăn hết chỗ cơm trong bát. Diệp Hiểu sững sờ nhìn anh một lúc lâu, Lục Thiên Mặc cười một cách đắc ý:

"Sao vậy, đẹp trai quá à?"

Anh xoa xoa cái má phúng phính của cô, thầm nghĩ trong lòng: 12 năm yêu thầm, 12 năm tìm kiếm cô trong vô vọng... kết thúc rồi! Sau này, Lục Thiên Mặc sẽ không để ai bắt nạt Diệp Hiểu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top