Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Dung Túng Cô Đánh Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Dung Túng Cô Đánh Người

Cố Tư Vũ quay đầu lại, Nhạc Di vội vàng rời tầm mắt sang chỗ khác, tay nắm chặt đôi đũa.
"Anh Tư Vũ. Anh Tư Vũ..."
Giang Mẫn Mẫn đứng bên cạnh gọi anh mấy lần đều bị làm lơ.
Thấy Cố Tư Vũ nhìn chăm chăm một hướng, hai mắt cô ta nhìn sang phía này lập tức hóa thành hình viên đạn.
Giang Mẫn Mẫn đi vài bước đã tới, Cố Tư Vũ không kịp ngăn cản đành phải đi theo.
"Nhạc Di sao, thật trùng hợp, cô cũng tới đây dùng bữa à? Không ngại để bọn tôi ngồi cùng chứ?"
Nói xong đã tự động kéo ghế ra. "Tư Vũ, bên này."
Nhạc Di khẽ nhíu mày, cô buông đũa xuống, uống một ngụm nước cam mới lên tiếng.
"Có đấy, tôi thấy phiền."
Giang Mẫn Mẫn khựng lại, cô ta có hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn là đặt mông ngồi xuống. "Dù gì cũng từng quen biết, gặp nhau không hỏi thăm cũng nên ăn nói lịch sự một chút."
Nghiêm Tước cảm thấy tâm trạng tốt đẹp bị phá vỡ, anh khó chịu giơ chân đạp mạnh vào chiếc ghế cô ta đang ngồi, quát. "Đứng lên."
"Á. . ." Giang Mẫn Mẫn bất ngờ, suýt nữa thì ngã dúi dụi, may mà cô ta bám vào cánh tay Cố Tư Vũ mới đứng lên được. Cái ghế cô ta vừa ngồi mất cân bằng đổ rầm xuống đất, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Giang Mẫn Mẫn đã bao giờ bị ai bắt nạt như vậy, cô ta tức giận hét lên.
"Anh là ai mà dám? Nghiêm... Nghiêm lão đại?"
Nhìn rõ người trước mắt, cô ta kinh hãi che miệng lại, lập tức đổi giọng.
"Anh Nghiêm, lâu rồi không gặp, ba em vẫn luôn nhắc tới anh, hỏi sao dạo này không thấy anh tới nhà em chơi."
Giang gia và Nghiêm gia không phải là quan hệ quá thân thiết, nhưng thỉnh thoảng có qua lại, cũng tính là quen biết. Lúc nãy không để ý tới có một nhân vật quan trọng như vậy ngồi đây, thiếu chút nữa đã đắc tội anh.
Giang Mẫn Mẫn kéo một cái ghế khác ngồi xuống, đang định mở miệng nịnh nọt mấy câu.
Sắc mặt Nghiêm Tước dần dần lạnh đi, anh cáu kỉnh mắng thẳng vào mặt Giang Mẫn Mẫn.
"Ai cho cô ngồi, tôi bảo cô đứng lên. Điếc à?"
"Anh Nghiêm." Giang Mẫn Mẫn há hốc mồm, không nghĩ tới anh một chút cũng không nể mặt.
Nhạc Di nhìn sắc mặt cô ta nhăn nhó vặn vẹo, không nhịn được bật cười. Cô đã cảnh cáo trước, ai bảo cô ta không nghe.
Giang Mẫn Mẫn bị người ta cười thẳng vào mặt như vậy, làm sao mà chịu nổi. Cô ta vươn tay chỉ vào Nhạc Di, móng tay sắc dài được sơn tỉ mỉ.
"Nghiêm gia cũng để anh giao du với loại người này sao?"
Nghiêm Tước ngước mắt lên, đáy mắt ẩn chứa lửa giận. "Nhắc lại lần nữa, loại người này là thế nào?"
"Loại người thấp hèn như cô ta. . ."
Cô ta còn chưa dứt lời đã nghe thấy Nghiêm Tước đập bàn hét lên.
"A Vũ, chặt tay cô ta."
"A? Anh Nghiêm. . ." Giang Mẫn Mẫn lập tức rụt tay lại, sợ hãi trốn sau người Cố Tư Vũ.
A Vũ đứng cách đó không xa, lập tức bước đến. "Lão đại, chặt tay trái hay tay phải?"
"Tay nào của cô ta dám chỉ vào Nhạc Di, chặt."
Nhạc Di sợ anh sẽ thực sự làm như vậy, cô hơi đứng lên. "Nghiêm Tước, bỏ đi, không nên làm lớn chuyện."
Cô quay sang nói với Giang Mẫn Mẫn. "Cô mau đi đi."
Giang Mẫn Mẫn tức tối trừng mắt nhìn Nhạc Di. "Cô... cô chờ đấy!!"
Nghiêm Tước cảm thấy mất kiên nhẫn, hung dữ nhìn cô ta. "Còn không cút đi?"
Cố Tư Vũ nhìn Giang Mẫn Mẫn thoáng qua một tia chán ghét, anh kéo tay cô ta sang bàn khác.
"Đi thôi. Em còn sợ chưa đủ mất mặt sao?"
Lúc bước qua Nhạc Di, anh nhìn nửa khuôn mặt lạnh lùng của cô, ánh mắt chất chứa nhiều điều khó nói.

Không khí trở lại bình thường, Nhạc Di cũng ngồi xuống.
Cô nghe thấy Nghiêm Tước khó chịu lẩm bẩm. "Ngứa mắt."
"Nghiêm lão đại, anh cũng thật đanh đá nha."
"Em còn dám cười anh?" Đầu mày Nghiêm Tước khẽ nhăn lại.
"Lần sau cô ta còn bắt nạt em, em cứ đánh cho anh. Gặp một lần, đánh một lần, đánh tới khi nào cô ta nhìn thấy em phải tự động tránh xa ba thước."
Nhạc Di cười cười. "Xin anh, người ta là Giang tiểu thư đấy, lá gan của tôi còn chưa to đến mức đó."
Nghiêm Tước gắp thức ăn cho cô, thản nhiên nói. "Sợ gì. Anh cho em lá gan đấy còn không đủ sao? Giang đại tiểu thư thì tính là cái gì, sau lưng em có Nghiêm lão đại anh."
Nhạc Di đưa mắt nhìn anh, bật cười thành tiếng.
Suốt bữa ăn cô luôn cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng nhìn mình chằm chằm, không cần quay đầu cũng biết là ai.
Nhạc Di cảm thấy không thoải mái, thức ăn đưa tới miệng cũng chẳng còn mùi vị gì. Cô đẩy ghế ra đứng dậy.
"Tôi đi vệ sinh một lát."
Nhạc Di vốc nước lên mặt, cô nhìn mình trong gương, không biết diễn tả tâm trạng mình như thế nào.
Cuối cùng cũng gặp lại anh, không có xúc động, không có vui mừng, chỉ như hai người xa lạ vô tình bước ngang nhau.
Ngược lại cô cảm thấy như thế cũng rất tốt, không phải khó xử suy nghĩ xem phải đối mặt với anh như nào.
Đằng sau vang lên tiếng giày cao gót va chạm với sàn nhà, Giang Mẫn Mẫn không đi vào ngay mà dựa người ở cửa.
Nhạc Di liếc cô ta một cái, soi gương đánh lại son rồi mới bước ra ngoài.
"Nhạc Di." Giang Mẫn Mẫn chắn đường cô. "Cảm giác bị bỏ rơi thế nào hả?"
Nhạc Di lạnh nhạt nhìn khuôn mặt trang điểm kĩ càng của cô ta. "Câu này tôi còn phải hỏi cô, Giang đại tiểu thư, dùng đồ người khác bỏ lại có phải rất vui không?"
"Cô!! Khẩu khí cũng lớn thật! Cô tưởng mình vẫn là con gái của Nhạc Tường lão đại sao? Ông ta hết thời rồi, cô cũng nên cụp đuôi lại đi thôi."
Nhạc Di cười. "Đúng vậy nha. Tôi cũng đâu thể giống cô, ỷ vào việc mình là tiểu thư Giang gia, liền chạy lung tung khắp nơi cắn người sao?"
"Cô bảo ai cắn người?!"
"Nếu không còn gì nữa, phiền cô tránh đường."
Nhạc Di vươn tay đẩy cô ta, tự mình bước qua.
"Đứng lại!" Giang Mẫn Mẫn gọi cô lại.
"Nhạc Di, tôi cảnh cáo cô. Bây giờ Cố Tư Vũ là vị hôn phu của Giang Mẫn Mẫn tôi. Cô đừng hòng giở trò gì để níu kéo anh ấy, nếu không đừng trách tôi ác độc."
Nhạc Di quay người lại, khóe môi giương cao châm chọc.
"Giang tiểu thư nói đùa, chân là ở trên người anh ấy, đi hay ở tôi cũng không ép nha."
"Nhạc Di! Cô đừng có quá đáng!!"
Đột nhiên Giang Mẫn Mẫn nổi điên giơ tay muốn tát cô.
Nhạc Di bắt được tay cô ta, bẻ ngược về phía sau, Giang Mẫn Mẫn đau đớn hét lên. "Thả tôi ra. . ."
Nhạc Di gia tăng sức lực, Giang Mẫn Mẫn không ngừng kêu đau. Cô từ trên nhìn xuống dáng vẻ chật vật khó chịu của cô ta, khóe miệng nâng lên nhưng không hề có ý cười.
"Vị hôn phu của cô, cô quản không được cũng đừng có tìm tôi ăn vạ. Giang Mẫn Mẫn, muốn cướp người, thì phải có bản lĩnh giữ người."
Giọng nói lạnh lùng, không giận mà uy, Giang Mẫn Mẫn tức đến nỗi trợn trừng hai mắt.
Nhạc Di nói xong liền đẩy cô ta ra, thẳng lưng bước đi.
Giang Mẫn Mẫn đứng không vững, cứ thế ngã bộp xuống đất, cánh tay đau nhức cử động không nổi, cô ta nghiến răng nhìn bóng lưng Nhạc Di. Ánh mắt hơi lóe lên, Giang Mẫn Mẫn cắn môi do dự, cuối cùng tự giơ tay tát vào mặt mình hai cái, đau đến chảy nước mắt.

Ra ngoài đã thấy Nghiêm Tước đang đứng đợi cô, anh giúp cô mặc áo khoác. "Đi lâu vậy, có chuyện gì à?"
Cô hơi liếc nhìn về phía Cố Tư Vũ.
"Không có gì, về thôi."
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng nói đầy ấm ức của Giang Mẫn Mẫn, cô ta ôm cánh tay loạng choạng đi tới, đầu tóc rối bời, hai má sưng đỏ.
"Anh Tư Vũ, em đau quá. . ."
Cố Tư Vũ thấy vậy vội vàng đứng lên. "Làm sao vậy?"
Giang Mẫn Mẫn chui vào lòng anh tủi thân rơi nước mắt, một tay chỉ về phía Nhạc Di.
"Cô ta, là cô ta đánh em."
Cố Tư Vũ ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Di. "Tại sao em lại làm vậy?"
Nghiêm Tước cùng Nhạc Di vốn đã định rời đi, không nghĩ tới còn một màn kịch này, không thể không dừng bước.
Nhạc Di nhìn Cố Tư Vũ.
Lần đầu gặp lại sau ba năm, câu đầu tiên của anh lại là vì một người phụ nữ khác mà chất vấn cô.
Cô âm thầm quan sát vết thương trên mặt Giang Mẫn Mẫn, tự xuống tay với bản thân cũng không nhẹ.
"Giang tiểu thư, cô nói cái gì vậy? Tôi đâu có đánh cô?"
Giang Mẫn Mẫn kéo áo Cố Tư Vũ, ôm má. "Cô ta đánh em đấy, anh xem này, cô ta tát em."
Nhạc Di nghe vậy sợ hãi rơi nước mắt, giọng nói run rẩy tràn đầy oan uổng.
"Tôi không có. . ." Cô lắc đầu, bám chặt cánh tay Nghiêm Tước. "Nghiêm Tước, em không có đánh cô ấy, thật sự không phải em mà."
Nghiêm Tước nhìn cô, khóe miệng giật giật, không nghĩ tới cô còn có thể diễn kịch giỏi như vậy.
Giang Mẫn Mẫn thấy vậy liền quát lên.
"Nhạc Di, cô đừng có giả vờ!!"
Nhạc Di bị tiếng hét của cô ta dọa cho giật thót mình, nước mắt càng rơi dữ dội, cô vội vàng kéo tay Giang Mẫn Mẫn ra sức thanh minh.
"Giang tiểu thư, cô đừng nói vậy, không phải tôi. . . Aaa!"
"Đừng có giả điên với tôi!" Giang Mẫn Mẫn hất mạnh tay, Nhạc Di ngã ra sau, Nghiêm Tước kịp thời đỡ lấy thắt lưng cô.
Cô Tư Vũ nhìn không nổi cảnh này, anh đẩy cô ta ra.
"Đủ rồi! Giang Mẫn Mẫn, tôi thấy cô mới bị điên đấy."
Anh áy náy nhìn Nhạc Di.
"Nhạc Di, anh. . . xin lỗi!"
Cô sụt sịt cái mũi nhỏ, im lặng nép trong ngực Nghiêm Tước không nói lời nào, cũng không nhìn anh ta.
Nghiêm Tước nhìn đến đau lòng, cẩn thận giúp cô lau nước mắt.
"Cố thiếu, đến người phụ nữ của mình cũng quản không xong, thì xin lỗi có ích gì?"
"A Vũ."
"Vâng?"
Anh đưa ngón tay chỉ vào Giang Mẫn Mẫn.
"Người phụ nữ này có bệnh, có nên bảo Giang gia nhốt cô ta lại không nhỉ?"
"Lão đại, nên. Tránh để cô ta lại há mồm cắn người."
Nghiêm Tước gật đầu. "Làm
đi."
Sau đó ôm lấy Nhạc Di bỏ đi.
Giang Mẫn Mẫn trợn tròn hai mắt, không nói nên lời. "Các người, các người. . ."
Mọi người xung quanh chứng kiến từ đầu đến cuối nhỏ giọng bàn tán xôn xao.
"Trông bộ dáng cũng thật xinh đẹp, không nghĩ tâm địa lại quá đen tối a."
"Nhà họ Giang có đứa con gái như cô ta thật là xấu mặt đủ đường."
"Các người câm mồm hết đi." Giang Mẫn Mẫn hét lên.
"Đúng là người đàn bà điên, mau mau nhốt cô ta lại đi."
". . ."
". . ."
---
Nghiêm Tước nghiêng đầu nhìn Nhạc Di.
"Em đánh cô ta à?"
"Đúng vậy." Nhạc Di thản nhiên gật đầu.
A Vũ ngồi phía trên quay đầu lại nhìn cô đầy sùng bái. "Nhạc tiểu thư, cô thật lợi hại! Giang tiểu thư kia không những không hại được cô, còn tự cắn ngược mình một cái thê thảm. Đáng đời."
Nhạc Di đang tự đưa tay lau hết nước mắt trên mặt, cô nhìn A Vũ. "Thế nào, tôi diễn kịch có hay không?"
A Vũ vỗ đùi, khoa trương giơ ngón cái trước mặt cô.
Nghiêm Tước bật cười sảng khoái.
"Nhạc Di, đánh hay lắm, thật biết nghe lời. Lần sau cứ thế, gặp là đánh, đánh mạnh vào cho anh."
Nhạc Di phì cười.
"Tôi cũng không phải xã hội đen, anh lại còn xui tôi đi đánh người."
"Lo cái gì, em cứ đánh sướng tay, còn lại đã có anh thu dọn cho em."
"Nghiêm Tước, tôi không để ai bắt nạt mình, không có nghĩa là tôi sẽ tùy tiện đánh người."
"Anh biết." Nghiêm Tước đưa tay nghịch nghịch lọn tóc của cô, nở nụ cười.
Anh đột nhiên dí sát vào mặt cô. "Anh chính là thích em như vậy."
Nhạc Di cắn môi quay mặt đi.
Người đàn ông này bị cái gì. . . Liên tục nói mấy câu như vậy, làm sao người ta chịu được.
Nghiêm Tước càng sấn vào gần hơn, anh nắm cằm cô kéo tới, càng nghĩ càng thấy cô đáng yêu không chịu được.
Cúi người định hôn môi cô, một bàn tay bé nhỏ bỗng nhiên đẩy mặt anh ra xa. Nhạc Di ngượng đỏ cả mặt, cô hạ giọng nói với anh.
"Anh làm cái gì vậy, ở đây còn có người đấy."
Nghiêm Tước bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lần nữa đưa mặt tới muốn hôn.
"Em nói gì cơ? Hả? Em nói cái gì, anh nghe không rõ?"
A Vũ A Lục phía trước tự động làm như ngoảnh mặt làm ngơ.
"Hai người cứ tự nhiên, chúng cái gì cũng không nhìn thấy."
Nhạc Di nhìn khuôn mặt hoàn mĩ của người đàn ông, cô lại đưa tay đẩy ra. "Nào, anh đừng có làm loạn."
Không nghĩ tới Nghiêm Tước kêu lên. "A, đau, đau anh."
Nhạc Di vội vàng thu tay về. "Sao. . . làm sao vậy??"
"Em lại cào anh, móng vuốt em sắc như vậy, sao cứ nhắm vào mặt anh thế hả?"
Nhạc Di cúi đầu nhìn tay mình, lại ngẩng lên hỏi anh. "Đau lắm sao?"
Nghiêm Tước sờ sờ má, đáng thương nhìn cô. "Đau."
A Vũ đang uống nước, nghe thế thiếu chút nữa phun sạch ra ngoài.
Lão đại, vừa phải thôi!
Nhạc Di kéo tay anh ra, thấy trên má anh có hai vệt nhỏ xíu hồng hồng.
Người đàn ông lại bảo cô. "Thổi cho anh."
A Vũ sặc nước ho khụ khụ.
Nhạc Di buồn cười nhìn Nghiêm Tước, cô đưa tay bẹo bẹo má anh. "Đau hả? Nghiêm lão đại, anh thích làm trò không?"
Nghiêm Tước đột nhiên nhấc bổng cả người cô lên, đặt cô ngồi trên đùi mình. Nhạc Di giật mình thét lên, cô vùng vẫy muốn thoát ra.
Nghiêm Tước giơ tay tét vào mông cô một cái. "Ngồi im, đừng ngọ nguậy."
"Nghiêm Tước!!" Nhạc Di vừa thẹn vừa giận, cô nghiến răng. "Anh lại định giở trò biến thái!!"
Nghiêm Tước ghìm chặt hai tay cô.
Nhạc Di không ngừng giãy giụa kêu lên. "Biến thái, biến thái, đại biến thái. Mau buông tôi ra. . ."
Nghiêm Tước càng siết chặt tay, ép lưng cô dán vào người anh. Anh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Nhạc Di, đột nhiên cầm cái bấm móng tay, nhẹ nhàng mà chuyên chú cắt móng tay cho cô.
Cằm anh đặt trên vai cô, thấy Nhạc Di đang ngẩn người nhìn bàn tay mình, Nghiêm Tước cười xấu xa. "Sao hả? Em đang mong chờ anh giở trò biến thái với em à?"
"Đừng bấm nữa đừng bấm nữa, ngắn thế đủ rồi. Khôngg!"
"Không được, anh phải cắt sạch móng vuốt của em."
Từng ngón từng ngón một, cho tới khi cả bàn tay đều được anh tỉa tót gọn gàng mới chịu buông cô ra.
Nhạc Di xòe tay ngắm nghía mười đầu ngón tay cụt lủn, cô dẩu môi giận dỗi. "Tôi ghét anh."
Nghiêm Tước giúp cô chải lại tóc. "Không nên để móng tay dài, không để ý có thể tự làm thương bản thân."
Nhạc Di khẽ cắn môi, trong lòng ấm áp.
Tình tiết như vậy vốn tưởng chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình lại đang diễn ra trước mắt cô. Nam chính đẹp trai giàu có, cam tâm tình nguyện vì nữ chính rũ bỏ vẻ lạnh lùng bên ngoài.
Nghiêm Tước luồn tay qua eo cô, anh gọi.
"Nhạc Di."
"Ừ?"
Cô tưởng anh lại định nói gì đấy khiến cô cảm động, nhưng không, anh bảo.
"Hình như, em béo lên này."
Nhạc Di thẹn quá, vỗ bốp lên tay anh.
"Anh có bệnh!! Buông ra."
Nghiêm Tước không bỏ ra, càng ôm chặt hơn. "Không sao, có da có thịt một chút ôm mới thích. Anh thích!"
Nhạc Di đẩy thế nào cũng không đẩy được anh ra, chỉ đành ngồi im cho anh ôm. Hai người cứ như vậy dán sát vào nhau, hầu như không có một chút kẽ hở nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top