Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Nghiêm Lão Đại Học Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Nghiêm Lão Đại Học Yêu

Trời sắp vào xuân rồi, nắng ấm bắt đầu xuất hiện, cây cối bắt đầu đơm hoa. Chẳng mấy chốc liền sang một năm mới.
Thời điểm này trong năm luôn có nhiều cặp đôi chọn tổ chức lễ cưới, tiệm áo cưới Di Di cũng bận rộn hơn. Loạt váy cưới mới nhập về hôm trước bán rất chạy, Nhạc Di bận đến mức ngay cả thời gian ăn cơm còn không có.
Thế mà có người dường như lại rất thảnh thơi, mỗi ngày đều chạy tới đây làm phiền cô.
Nhạc Di nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt, cô chỉ cảm thấy đau đầu.
"Nghiêm Tước, anh rốt cuộc có ý gì?"
"Ý gì, là ý gì?"
Nhìn bộ dạng cười cười vô tội kia, Nhạc Di chỉ muốn đấm cho anh một cái.
Bây giờ cô thực sự thấy hối hận rồi, tại sao hôm đó chạy lên xe anh rồi bị anh kéo lên giường, tại sao hôm đó chơi dại chọc phải người đàn ông kì quái như anh, để anh ta cứ như âm hồn bất tán dính lấy cô.
Hại cô bây giờ từng giây từng phút đều sống không được yên ổn.
Trái lại, Nghiêm Tước cảm thấy rất thoải mái, anh dựa trên sofa, tay lật xem album ảnh cưới, liên tục bình luận.
"Cô gái này quá béo! Cô này thì quá gầy! Ai đây? Cười lên trông thật gượng gạo, rốt cuộc là có muốn lấy chồng không vậy?"
Lật đến bức ảnh của Nhạc Di, đôi tay anh dừng lại, cười rộ lên.
"Nhạc Di, em đây sao? Thật không nhìn ra em làm cô dâu lại xinh đẹp như vậy, khiến tôi cũng có cảm giác muốn làm chú rể."
Nhạc Di đưa tay đỡ trán, cô có còn lời nào để nói không?
Trước giờ không nghĩ làm lão đại lại nhàn rỗi đến vậy. Cả ngày hết ăn rồi ngủ, hết ngủ lại ăn, sau đó lấy việc quấy rối cô làm thú vui.
"Nghiêm lão đại, anh thất nghiệp rồi sao? Không phải làm lão đại là nên đi đánh đánh giết giết ư, tại sao còn thừa thời gian lởn vởn ở quanh tôi vậy?"
Nghiêm Tước nhướng mày nhìn về phía cô.
"Đánh đánh giết giết cái gì? Tôi là lão đại, cũng không phải tên đòi nợ thuê. Còn nữa, em cứ làm việc của em đi, tôi cũng không có làm phiền em."
Nhạc Di tức giận hai má đỏ bừng.
"Không làm phiền? Anh không biết như thế khiến người khác khó chịu sao?"
Nghiêm Tước gấp cuốn album lại, nghĩ một lúc mới lên tiếng.
"Tôi khiến em rất khó chịu sao?"
"Đúng thế."
"Tôi chỉ là muốn ở bên cạnh em, muốn em, làm bạn gái tôi."
Nghiêm Tước không biết diễn tả cảm xúc này như thế nào, cũng không biết tại sao bỗng nhiên lại muốn như vậy.
Anh chỉ biết, đây là anh thật lòng.
Nhạc Di lại cảm thấy hai từ "bạn gái" này, anh nói ra miệng quá dễ dàng, cô nhếch miệng.
"Bạn gái? Bạn gái gì chứ. Ngài Nghiêm, anh thậm chí còn không hiểu yêu là cái gì!!"
Nghiêm Tước nghe cô nói vậy trong lòng vô cùng khó chịu. Tại sao cô cũng nói anh như vậy, A Vũ A Lục cũng nói như thế, nói anh không hiểu chuyện tình yêu.
Đột nhiên, anh đứng lên, cái gì cũng không nói, cứ thế bước ra ngoài.
Nhạc Di nhìn bóng lưng anh, đây là giận dỗi bỏ đi sao, hình như cô nói có hơi nặng lời rồi?
A Vũ đang vui vẻ nói chuyện với Tiểu Thanh, thấy lão đại nhà mình từ trong đi ra bước thẳng tới cửa chính, sắc mặt không mấy vui vẻ, hắn lo lắng đuổi theo.
Xe chạy về tới Kim Thành, suốt một đường Nghiêm lão đại đều mang vẻ mặt trầm ngâm sầu não, không nói một câu nào.
A Vũ lén nhìn vào gương chiếu hậu, hắn chưa từng thấy qua bộ dạng này của Nghiêm lão đại. Hàng ngày không phải là mặt lạnh như đá, thì cũng là lớn tiếng tức giận. Ngây ngốc ngơ ngẩn như lúc này, quả thực không phải Nghiêm Tước lão đại mà hắn quen đâu.
Nghiêm Tước xuống xe, đi thẳng vào trong nhà, anh cởi áo choàng, vung tay ném bừa lên thành ghế.
A Lục đúng lúc vừa về tới nơi, đem việc Nghiêm lão đại phân phó báo cáo với anh, nhưng hiển nhiên là một câu Nghiêm Tước cũng không nghe lọt.
A Lục không khỏi cảm thấy kì quái. "Vũ, lão đại hôm nay làm sao vậy?"
A Vũ nhún vai, ý là hắn cũng không biết. "Từ lúc trở về đều như vậy."
Lão đại không bảo gì, hai người đương nhiên cũng không dám rời đi.
Đột nhiên Nghiêm Tước ngẩng đầu lên, đầu lông mày hiện rõ nét suy tư.
"Hai người có hiểu yêu là gì không?"
A Vũ A Lục ngẩn người nhìn nhau, hóa ra chuyện khiến Nghiêm lão đại buồn bã như vậy là cái này sao?
"Lão... lão đại, tại sao, tại sao đột nhiên hỏi như vậy?"
Trước đây Nghiêm Tước một chút cũng không quan tâm tới mấy vấn đề này, anh cho là ấu trĩ, không cần thiết.
Nhưng bây giờ lại vì một cô gái không biết từ đâu xuất hiện mà chạy đi chạy lại, tâm tình không yên, vui buồn thất thường.
"Lão đại, anh không phải là yêu Nhạc tiểu thư kia rồi chứ?"
Nghiêm Tước gật đầu, rồi lại lắc đầu. Chưa yêu bao giờ, anh căn bản không biết khi yêu có cảm giác như thế nào.
"Không biết. Chỉ là gặp một lần, sau đó lúc nào cũng nhớ đến, muốn gặp cô ấy, rời ra một phút liền thấy khó chịu. Nhưng cô ấy lại chê tôi phiền."
A Vũ A Lục nhìn biểu cảm của Nghiêm Tước có chút đáng thương, không dám tin vào mắt mình.
Thật sự muốn thông cáo thiên hạ, Nghiêm lão đại nhà bọn họ biết yêu rồi, không những thế còn là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
"Anh làm cái gì mà bị người ta chê phiền?"
"Đương nhiên là nói muốn cô ấy làm bạn gái."
A Vũ trợn tròn mắt. "Lão đại, anh quả thực một chút lãng mạn cũng không có."
Nghiêm Tước lườm cậu ta một cái, không cảm thấy hành động của mình có gì sai.
A Lục ho nhẹ. "Lão đại, chuyện đấy, chuyện yêu đương không giống như chuyện làm ăn, không thể dùng phương thức trực tiếp như vậy để giải quyết."
"Đúng đúng đúng." A Vũ bên cạnh nói chen vào. "Anh với Nhạc tiểu thư mới gặp mặt được mấy lần chứ? Đã đưa ra yêu cầu như vậy, người ta sẽ cảm thấy anh không có thành ý."
Nghiêm Tước ngẫm nghĩ cũng cảm thấy có lí, anh chống cằm.
"Thành ý? Làm thế nào để thể hiện thành ý?"
Hiếm khi Nghiêm Tước bày ra bộ dáng rửa tai lắng nghe, chuyên chú tiếp thu như vậy.
A Vũ A Lục thực sự cảm thấy kì diệu, là cô gái như thế nào lại có khả năng thay đổi được tính nết khó ở của Nghiêm lão đại thành ra thế này?
------
"Nghiêm thiếu!"
Tiểu Thanh thấy Nghiêm Tước bước vào, vội vàng lên tiếng chào.
Người đàn ông bước qua cô, gật nhẹ đầu coi như đáp lại.
Tiểu Thanh nhìn theo, trong mắt vô cùng ngưỡng mộ, có một người đàn ông nguyện ý đem đồ ăn sáng tới cho cô mỗi ngày, cô sẽ lập tức gả cho anh ta.
A Vũ đập vai cô. "Nhìn cái gì mà nhìn, có phải cảm thấy lão đại nhà tôi là rồng trong biển người, cực phẩm nam nhân vạn người thèm muốn không? Cô gái bình thường như Nhạc Di tiểu thư kiếp trước chắc đã giải cứu cả thế giới, kiếp này mới may mắn được lão đại để ý tới."
Tiểu Thanh lườm hắn một cái. "Anh có khoa trương quá không? Cái gì mà cực phẩm nam nhân vạn người thèm muốn, chẳng phải cô gái bình thường như chị Nhạc Di cũng không thèm đó sao?"
Nhạc Di nghe tiếng gõ cửa, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên vẫn là hình ảnh trăm lần như một.
"Anh lại đến nữa sao?"
Lần đó bị cô đuổi đi, người này không những không giận, thậm chí còn nhiệt tình lạ thường. Mỗi lần đến hai tay đều không rảnh rỗi, hôm thì mang cho cô đồ ăn sáng, hôm là một bọc đồ ăn vặt, có hôm là hai cốc trà sữa.
Nghiêm Tước đóng cửa, thấy Nhạc Di đang nhìn anh chằm chằm.
"Nhìn anh làm gì, lại quên ăn sáng phải không?"
Nhạc Di liếc xuống tay anh, thấy anh xách hai túi lớn để lên bàn. Mở ra, mùi cháo thịt tỏa ra trêu chọc dạ dày cô.
Nhạc Di nhếch môi cười với anh, từ dưới gầm bàn lấy ra một chiếc túi. "Nghiêm lão đại, làm phiền anh rồi. Nhưng hôm nay tôi có mang theo đồ ăn sáng, cho nên, anh về được rồi."
Nghiêm Tước buồn cười nhìn cô. Giỏi lắm, còn chơi chiêu với anh.
Anh ngồi xuống chiếc ghế gần đó. "Không phiền, hôm nay cũng không bận gì, anh không ngại ở đây chơi với em một chút."
Nghiêm lão đại à, có hôm nào anh bận bịu gì đâu chứ?
Nhạc Di rất phiền lòng, cô đuổi khéo thế nào tên kia cũng không chịu đi, cô đi ăn trưa anh cũng đòi bám theo cô.
"Nghiêm Tước." Cô tức tối gọi thẳng tên anh.
Người đàn ông đang đi phía trước bỗng nhiên quay đầu lại, bóng anh cao lớn trùm qua đỉnh đầu cô.
"Ơi?"
Giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc, cũng không vì bị người khác gọi thẳng tên mà khó chịu.
"Đi ăn cũng theo đi, anh không thể tha cho tôi một phút sao?"
Nghiêm Tước hơi thả chậm bước chân để đi ngang với cô.
"Con mắt nào của em thấy tôi đi theo em? Tôi chỉ là đi cùng đường, chẳng lẽ tôi đi ăn em cũng muốn cấm tôi?"
"Anh. . ."
Thật không thể nói lý với người đàn ông này mà.
Nghiêm Tước bật cười nhìn cô trợn tròn hai mắt lườm anh, anh đặc biệt thích trêu chọc cô như vậy.
A Vũ A Lục nói với anh, muốn theo đuổi nữ nhân, ngoại trừ biết quan tâm chăm sóc, thỉnh thoảng hài hước, lãng mạn, thì chính là phải mặt dày đeo bám. Quan trọng chính là da mặt đủ dày!!

Đầu giờ chiều, Nghiêm Tước nói có việc gấp cần xử lí, vội vàng rời đi.
Nhạc Di buông chuột máy tính, xoa xoa mắt, cuối cùng cũng được yên tĩnh một lát.
Cô vô thức nhìn về chiếc ghế trống anh vừa ngồi.
Thực ra, người kia cũng không tính là làm phiền cô. Anh khá yên tĩnh, thường sẽ ngồi làm việc của anh, chán thì quay ra ngắm cô.
Thỉnh thoảng anh sẽ hỏi cô có mệt không, có muốn uống nước không, muốn ăn cái gì không, sau đó sẽ bắt cô nghỉ ngơi chợp mắt một lúc, không được làm việc quá sức. Anh không quên nhắc cô tới giờ ăn rồi, làm việc vất vả đến mấy cũng tuyệt không được bỏ bữa.
Người đàn ông như vậy, chẳng có chỗ nào đáng chê cả, thật may mắn cho cô gái nào tương lai trở thành vợ anh.
Chỉ là, anh khác xa với trong tưởng tượng của Nhạc Di, khiến cô bối rối.
Nghiêm Tước lão đại cô thấy bằng da bằng thịt, không quá lạnh lẽo, tuyệt tình tàn khốc như những lời đồn.
Anh thậm chí có chút ấm áp, chu đáo, tuy còn vụng về nhưng khiến cô dần dần không còn cảm giác sợ anh nữa, vì cô biết, anh sẽ không vô cớ làm tổn thương người khác.

Mãi đến tối Nhạc Di mới xong việc, Tiểu Thanh đã về từ sớm, cô cũng nên về rồi.
Vừa ra cửa, trời chợt đổ mưa, cơn mưa nặng nề như cuốn trôi tất cả.
Nhạc Di đứng nép vào mái hiên, đợi mãi vẫn không có dấu hiệu ngớt, càng lúc càng nặng hạt.
Nhạc Di sốt ruột, hai tay đưa lên che đầu bước vào làn mưa. Chân còn chưa hạ xuống, tay đột nhiên bị kéo mạnh về phía sau, giọng nói trầm khàn xen lẫn tức giận truyền đến.
"Mưa to như vậy, em định cứ như thế mà đi sao?"
Cô loạng choạng, phải dựa vào người anh mới đứng vững được. Ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt chạm đến giọt nước mưa trượt trên sườn mặt cương nghị của Nghiêm Tước, rơi vào chiếc ô màu đen trên đầu anh.
Nhạc Di bất ngờ, không nghĩ tới đã muộn thế này anh còn quay lại, một dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy vào tim cô.
Nghiêm Tước quay người cô lại, cơn giận còn chưa tan hết.
"Em bị ngốc à? Tôi mà không tới, có phải em còn định đội mưa về?"
Nhạc Di cụp mắt xuống. "Tôi. . . không có ô."
Nghiêm Tước từ trên nhìn xuống, thấy cô đáng thương như con mèo nhỏ, anh hạ giọng. "Không có ô, cũng không biết gọi điện cho tôi sao?"
Nhạc Di bĩu môi, không nói gì.
Anh đưa tay lau sạch nước mưa trên mặt cô, đột nhiên véo má cô một cái. "Bướng bỉnh."
Anh kéo tay cô đi. "Đi, đi ăn cơm, anh đói rồi."
"Không, tôi muốn về nhà."
A Lục mở cửa xe, Nghiêm Tước cưỡng chế đẩy cô vào, sau đó chính mình cũng ngồi vào, không ai thèm nghe lời kháng nghị của cô.
A Vũ lái xe, khởi động hệ thống sưởi, xua tan lạnh giá.
Nhạc Di biết có cãi nữa cũng không ích gì, ngoan ngoãn ngồi im.
Nghiêm Tước đột ngột vươn tay ra. "Đưa điện thoại em đây."
"Làm gì?" Nhạc Di nhìn xuống lòng bàn tay to lớn của người đàn ông.
"Đưa đây."
Cô khó hiểu mở túi xách, đưa điện thoại cho anh.
Nghiêm Tước nhận lấy, ngón tay thon dài trượt trên màn hình. "Lưu số anh vào, có việc nhớ gọi anh đầu tiên."
"Không cần đâu."
"Cần." Anh trả lại điện thoại cho cô. "Không ai biết số điện thoại riêng của anh, em là người đầu tiên đấy, em nên cảm thấy vinh dự."
Nhạc Di nhận lấy điện thoại, thấy trên màn hình hiển thị hai chữ "Nghiêm Tước" cùng một dãy số, cô bật cười. "Tự luyến!!"
Nghiêm Tước liếc ra ngoài cửa sổ, tùy tiện chọn một nhà hàng.
A Lục nhanh chóng xuống xe, mở sẵn ô cung kính đứng chờ.
Nhạc Di bị gió lạnh bên ngoài đột ngột ùa đến làm cho hốt hoảng một phen, cô kéo cao cổ áo. Đột nhiên thấy vai nặng xuống, Nghiêm Tước cởi áo choàng của anh mặc cho cô, cả người bé nhỏ lọt thỏm vào trong, anh nắm lấy vai cô kéo vào lòng mình, tránh để cô bị dính mưa.
Người đàn ông ôm cô xuyên qua làn mưa bước đi mạnh mẽ, giúp cô che mưa chắn gió.
Hình ảnh này cứ như vậy lặng lẽ ghim vào lòng cô, muốn dứt ra cũng không được.
A Vũ A Lục nhìn theo đều không khỏi cảm thán, lão đại hóa ra cũng có lúc dịu dàng đến như vậy.
Nghiêm Tước bận rộn xử lí công việc cả buổi chiều, nhưng vẫn nhất định muốn quay về đón cô, không quản gió mưa.
Anh không phải là không biết yêu, không biết quan tâm, chỉ là chưa gặp được người khiến anh muốn bất chấp tất cả để bảo vệ mà thôi.
Nhưng bây giờ cô ấy xuất hiện rồi, Nghiêm Tước chỉ hận không thể mỗi giây mỗi phút đều yêu thương cưng chiều cô, biến cô trở thành người phụ nữ của riêng anh.
Cho dù hiện tại cô chưa chấp nhận anh, cũng không sao.
A Vũ A Lục nói, chuyện yêu đương không thể nóng vội, mà anh, không thiếu nhất chính là thời gian.

Nghiêm Tước đưa thực đơn cho Nhạc Di, cô tùy tiện chọn vài món rồi đưa lại cho anh.
Nghiêm Tước cũng gọi mấy món.
"Cho cô ấy một ly nước ấm."
Nhạc Di nhìn anh, trong lòng ấm áp. "Cảm ơn anh."
Nghiêm Tước vươn tay cầm lấy hai tay cô đặt vào tay mình, nhẹ nhàng xoa xoa. "Đỡ lạnh hơn chút nào không?"
Nhạc Di hơi run lên, cứ tiếp tục như vậy, cô sợ mình không chống đỡ nổi mà yêu người đàn ông này mất.
Cô luôn tránh né anh, luôn cảm thấy người đàn ông như anh tâm tư quá sâu kín, sợ anh tiếp cận mình là có mục đích khác. Cô sợ một khi để bản thân mình lún sâu vào sẽ không có cách nào thoát ra.
Thức ăn đúng lúc được đưa lên, Nhạc Di không dấu vết rút tay về.
"Nghiêm lão đại, hôm nay thật sự cảm ơn anh vì tôi mà làm nhiều chuyện như vậy."
Nghiêm Tước không vui nhíu mày.
"Không cho phép em gọi như vậy nữa. Với cả, về sau, em ít nói cảm ơn anh thôi. Nhạc Di, anh làm gì cho em, đều là anh cam tâm tình nguyện."
Một câu "cam tâm tình nguyện" này của anh, khiến Nhạc Di buông bỏ mọi phòng bị trong lòng.
"Tại sao... lại đối với tôi tốt như vậy?"
Nghiêm Tước không nghĩ ngợi gì nói luôn, giọng nói đặc biệt nghiêm túc.
"Không nhìn ra sao? Là vì anh quan tâm em."
Quan tâm cô.
Quan tâm cô. . .
Nhạc Di đột nhiên không biết nên nói gì, chân thành như thế, bảo cô không rung động sao được?
Cô cúi đầu cầm đũa, đưa vào miệng thứ gì cũng không biết, vị ngọt từ đầu lưỡi lan tràn, chạm vào tận trái tim.
Nhạc Di ngẩng đầu lên muốn nói gì đấy, nhưng ánh mắt lướt qua sau lưng Nghiêm Tước lại bắt gặp một hình dáng quen thuộc.
Động tác của cô hơi dừng lại, ánh mắt đuổi theo.
"Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?"
Nghiêm Tước cảm thấy cô hơi kì lạ, nhìn theo ánh mắt cô.
Đúng lúc người kia quay mặt lại, Nhạc Di nhìn rõ anh, anh cũng đang nhìn sang bên này.
Là Cố Tư Vũ, cô gái bên cạnh chẳng phải Giang tiểu thư, vị hôn phu của anh sao?
Thật khéo! Hẹn thì không gặp được, không hẹn thì lại gặp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top