Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Last time with them


Short story: Last time with them

Hello, mọi người. Đây sẽ là câu chuyện cuối cùng của dự án "With" của tôi. Và yên tâm, nếu như còn ý tưởng và được sự ủng hộ của mọi người thì tôi sẽ bắt đầu dự án thứ 2 nhé. Và dự án này nó sẽ đặc biệt hơn 1 chút, vì câu chuyện này sẽ là về ngày cuối cùng tôi được ở bên những người bạn hồi cấp 2, những người đồng đội mà tôi chân quý nhất.

Ngày 16/06/2022,

Buổi sáng hôm đó, tôi vẫn đi đến trường như bình thường. Hôm đó, nó ko phải là 1 buổi sáng bình thường và càng ko phải là 1 buổi sáng đến trường để chuẩn bị đi chơi mà đó là 1 buổi sáng cuối cùng tôi được cắp sách đến trường với tư cách là học sinh của trường THCS Mai Dịch. Sáng hôm đó, tôi đơn giản vẫn đến trường rồi cố gắng cày nát cái đề toán trước khi đi thi. Rồi chuông reo, thì tôi có gặp lại Khải. Lúc đó tôi, Trí và Hữu Tuấn vui như được mùa rồi ra gặp lại thằng cu vì chúng tôi còn chưa gặp nó mấy tuần trước đó rồi. Hôm đó có 2 tiết toán và tiết anh thì 2 tiết đấy, cũng chỉ là việc các cô nhắc lại kiến thức cho cả lớp tôi và dặn chúng tôi 1 số kỹ năng trước khi đi thi. Rồi giờ ra chơi, lớp chúng tôi có dành thời gian cho nhau trước khi tiệc chia tay đến. Tôi nhớ lúc đó Nghĩa, Huy, Minh Anh, Trần Thuỷ, Bảo Ngân, Khánh Linh, Yến, Ngọc Minh, Phương Trâm, Thanh Hà, Minh Hà có chụp cho nhau 1 bức ảnh. Và rồi cái hoạt động thường niên mà đứa học sinh nào cũng làm trước khi chuyển cấp đó chính là lưu bút.

Lưu bút là hoạt động mà học sinh thường viết vào vở nhau những lời yêu thương nhất, những suy nghĩ của họ về người bạn của mình cũng như là lời tạm biệt và chúc người bạn đó có thể đỗ vào 1 trường mà họ mong muốn. Trước đó, tôi được Nam tặng cho 1 cuốn vở để lưu bút những bức thư từ mấy người bạn mà cậu ấy đặt tên tôi là "Momo's greatest simper" vì hồi đó tôi bias Hirai Momo của Twice. Tôi có nhờ Nam, Quyên, Trí, Khoa, Lâm Châu và Bảo Ngọc ký lưu bút giúp tôi và tôi cũng ký lưu bút vào cuốn sổ của họ trong đó có cả Chi. Và đây là 1 trong những điều mà tôi nuối tiếc nhất trong cuộc đời khi nghĩ lại, đó là việc lưu bút mà mấy người bạn tôi kể trên viết dài, hay và ý nghĩa bao nhiêu thì tôi lại viết ngắn, dở và cảm giác sượng bấy nhiêu. Lúc họ viết cho tôi, họ viết cho tôi những bức thư, những tình cảm chân thành mà họ dành cho tôi. Còn tôi thì viết ngắn và chỉ toàn viết như kiểu cảm giác cho có thôi. Lí do thì lúc đó tôi ko phải 1 thằng học giỏi văn khi cao lắm là 1 lần được 5 còn lại toàn là 3 và tôi còn ko phải là người giỏi trong việc bày tỏ cảm xúc thật của bản thân nên tôi mới viết như thế. Lúc đó, tôi còn sợ họ đọc thư của tôi, họ sẽ có những ấn tượng ko tốt về tôi và tôi còn sợ là họ sẽ ghét tôi như hồi lớp 6 sau khi chia tay nhưng may mà chuyện đấy ko xảy ra chứ ko thì tôi cảm thấy có lỗi lắm.Về cuốn sổ của tôi, tôi vẫn còn giữ nó và mỗi khi mở ra đọc lại lời viết của Nam,Khoa,Ngọc,Lâm Châu, Quyên, Trí và Ngọc thì tôi vẫn cảm thấy bồi hồi và xúc động vì những gì họ nghĩ về tôi, những lời động viên và những lời chúc tôi có 1 tương lai tốt đẹp thực sự khiến tôi luôn cảm thấy hạnh phúc vì điều đó, trừ Trí thì Trí viết lưu bút cho tôi khá ngắn, tôi thông cảm vì điều đó vì tôi biết thời điểm đó cả 2 thằng chúng tôi đều dốt văn. Ngược lại, những gì tôi viết cho họ chỉ là kiểu: "Cảm ơn cậu vì đã là bạn của tớ" rồi "Chúc cậu có thể đỗ vào 1 trường mà mình mong muốn nhé". Thực sự lúc đó tôi cảm thấy xấu hổ vì những người bạn của mình đã dành cho mình những tình cảm trân trọng nhất còn mình chỉ dành cho họ những lời nói qua loa và cho có, thậm chí tôi còn nhớ lưu bút tôi viết cho Nam, tuy nó dài mà lúc tôi đọc nó cảm giác nó rất sượng trân, nó càng khiến tôi cảm thấy hối hận khi Nam là người anh em chí cốt của tôi suốt cả 4 năm cấp 2 mà rồi thứ duy nhất mà tôi dành cho cậu ấy như quà tri ân chỉ là 1 lưu bút đọc chán kinh khủng.

Ok, bỏ qua chuyện lưu bút được rồi và chuyển qua tiết học Văn của cô Luyến và tiệc chia tay thôi nào. Vào tiết học cô Luyến, cô cũng chỉ dặn qua chúng tôi 1 số kiến thức và kĩ năng trước khi thi. Lúc đó, Khải và Trí có nói chuyện riêng xong rồi bị cô nhắc. Và rồi bắt đầu giây phút quan trọng nhất, cảm động nhất và ý nghĩa nhất trong ký ức của tôi cũng như với tất cả mọi người trong lớp 9A1 và đó là lúc tiệc chia tay diễn ra và là lúc chúng tôi sắp phải rời xa nhau. Dự tiệc chia tay ko chỉ có các bác phụ huynh, các cô giáo mà còn có sự xuất hiện đặc biệt của anh trai Khánh Linh.Tôi còn nhớ Trí và Khải còn cãi nhau chỉ vì Khải bị nghe nhầm tưởng có ông nào tên là Khánh Linh. Tôi còn nhớ hôm đó các cô, mẹ của Tú (trưởng ban phụ huynh lớp tôi) lên phát biểu và lúc đó cô Luyến cũng có khóc cơ. Khi nghe những lời phát biểu của họ và nhìn thấy cô Luyến xúc động cũng khiến tôi rưng rưng nước mắt vì thực sự tôi ko nghĩ mối quan hệ chúng tôi đã tiến xa đến như này. Hồi lớp 6, lớp chúng tôi mới chỉ là những người xa lạ,có 1 chút mâu thuẫn và hiểu lầm, rồi mối quan hệ của chúng ta phát triển dần từ lớp 7 và lớp 8 rồi đến lớp 9 và đến tiệc chia tay đó, tôi mới nhận ra là lớp chúng tôi giờ đã trở thành 1 gia đình, với cô Luyến là người mẹ, còn bạn bè trong lớp là những người anh em thân thiết và mối quan hệ của chúng tôi sẽ gần như ko thể bị chia cắt. Khi cô Luyến phát biểu xong, thì tôi có lên gửi cô 1 món quà mà thực ra là lời cảm ơn của mẹ tôi dành cho cô. Tôi đến và gửi lời cảm ơn cũng như món quà của mẹ tôi cho cô. Cô lúc đó có bảo rằng: "Cô cảm ơn con, có lẽ giây phút này ko thể dùng ngôn từ nào để diễn tả nữa rồi".Và thực sự,cô nói đúng vì giây phút đó thực sự sẽ là phần kết cho 1 cuốn sách mang tên "9A1", 1 cuốn sách về hành trình đầy thăng trầm nhưng hạnh phúc của lớp tôi, cuốn sách đó có những giây phút vui lẫn buồn nhưng đó vẫn là cuốn sách chứa những kỷ niệm đáng nhớ mà tôi và mọi người của gia đình 9A1 sẽ ko bao giờ quên dù ngày mai có thể mỗi người trong lớp sẽ phải đi trên những con đường,định hướng khác nhau. Đưa món quà đó xong,tôi xuống chỗ ngồi của tôi và tiệc ăn mừng chính thức bắt đầu. Cô Luyến thay vì để cho mấy ông con trai phát đồ ăn đồ uống, cô để cho các bạn nữ làm, cô cũng bảo rằng là mấy đứa con trai đã làm điều này nhiều rồi, lần này để cho các bạn nữ làm cho. Rồi các bạn nữ phát đồ ăn cho chúng tôi,tôi nhớ lúc đó là Giang là người phát đồ ăn cho bàn của tôi. Xong rồi,chúng tôi ăn uống thôi.Lúc đó,tôi có cạn ly với cả Nam cùng với Khải,Trí và Hữu Tuấn lần cuối vì ko biết chúng tôi có còn gặp lại nhau nữa ko. Tôi cũng có lời phát biểu và cảm ơn Trí, Khải và Hữu Tuấn vì đã là những ông bạn đã ở bên tôi suốt học kì 2 này. Chúng tôi hồi đó là những ông học dốt trong lớp, rồi chúng tôi cùng cố gắng, cùng giúp đỡ nhau trong học tập, cùng trưởng thành, tạo nên 1 băng nhóm ko thể tách rời và chúng tôi cũng mong hồi đó có thể đỗ vào 1 trường mà mình mong muốn. Chúng tôi cùng ăn, cùng vui và cùng tận hưởng giây phút cuối cùng ở bên nhau vì lỡ sau này chúng tôi ko thể gặp lại nhau. Sau đó,t ôi nhớ có 3 cuốn sổ lưu bút của cả 3 cô. Rồi lớp chúng tôi cũng có viết những lời chúc cũng như cảm ơn các cô. Tôi còn nhớ tôi có lần ký nhầm lưu bút vào sổ của cô Luyến tận 2 lần vì tôi tưởng đó là sổ của cô Huyền.

Sau đó,tiệc đã tan và mọi người cũng bắt đầu đi về sau khi ký lưu bút đúng sổ của cô Huyền, lúc đó tôi gặp Ngọc Mai và Quang. Mai có hỏi tôi để ôm nhau 1 lần cuối thì tôi bảo có và cả 3 đứa cùng ôm nhau. Sau cái ôm đó, tôi cũng quyết định ra ôm Nam và cả 2 thằng ra ôm nhau và nói lời tạm biệt cũng như chúc có thể chiến thắng cuộc chiến quan trọng nhất đời mình.Rồi cả 2 thằng cùng ra về.

Lúc bước ra cửa lớp, trong đầu tôi chỉ lưu luyến 2 chữ: "Cảm ơn". Tôi cảm ơn cô Luyến, cô Huyền, cô Phương Anh và các thầy cô khác đã từng dạy ở lớp tôi vì đã luôn ân cần dẫn dắt chúng tôi, luôn chỉ dạy chúng tôi những điều đúng đắn, những kiến thức bổ ích và đã dạy chúng tôi nên người. Tôi cảm ơn những người bạn ở lớp 9A1, những người đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong việc làm 1 người bình thường, đã chấp nhận tôi dù tôi còn nhiều khuyết điểm và đã cùng tôi tạo nên những kỷ niệm đẹp trong suốt 4 năm cấp 2 của tôi. Và tôi cũng cảm ơn trường THCS Mai Dịch vì đã là 1 ngôi nhà thứ 2 của tôi, 1 ngôi nhà thứ 2 mà đã để lại cho tôi rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ cho đến bây giờ. Tôi thầm chúc những người bạn đó sẽ có thể chiến thắng cuộc thi quan trọng nhất để có tấm vé vào ngôi trường cấp 3 mà mình mong muốn, sau đó có 1 kỳ nghỉ hè thật hạnh phúc sau cuộc chiến khốc liệt kia và khi lên cấp 3 thì họ vẫn sẽ sống thật tốt và học thêm nhiều điều mới ở mái trường cấp 3 mà họ học còn về các thầy cô đã dạy ở lớp tôi, tôi xin chúc họ vẫn sẽ tiếp tục thành công, vẫn còn tâm huyết để cống hiến cho mái trường Mai Dịch này, vẫn sống khoẻ và vẫn còn đủ sức để các em khoá sau khi lên lớp 9 có thể viết nên những câu chuyện cấp 2 đáng nhớ mà lớp chúng tôi đã để lại.

Tôi hy vọng rằng dù đã rời xa nhau, chúng tôi vẫn sẽ giữ liên lạc với nhau và nếu như cả lớp có ý định gặp lại nhau và nếu tôi rảnh thì tôi vẫn sẽ về thăm họ vì đối với tôi, gia đình lớp 9A1 và cô Luyến ko chỉ là những người bạn, những người xa lạ mà tôi hay gặp mỗi ngày hay 1 cô giáo ngày ngày đến lớp để dạy học nữa mà họ còn là những người thân, người mẹ thứ 2 mà tôi yêu quý nhất trong gia đình thứ 2 này, dưới mái nhà mang tên trường THCS Mai Dịch.

Ok và đấy là câu chuyện về ngày cuối cùng tôi còn học ở trường THCS Mai Dịch. Có thể nói, ngày hôm đó quả là 1 ngày đáng nhớ vì có lẽ bản thân tôi chưa bao giờ thấy bản thân mình cảm thấy xúc động để viết ra 1 câu chuyện này, 1 câu chuyện về ngày cuối cùng của tôi với những người bạn, với thầy cô mà tôi cảm thấy chân quý trong cuộc đời này, về cái ngày mà chúng tôi cùng nhau khép lại 1 cuốn sách thanh xuân cấp 2 đầy đáng nhớ này. 

Và tôi cũng xin cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cùng tôi trong hành trình viết truyện đầu tiên của tôi dù có thể đối với mọi người truyện của tôi khá nhạt. Và hẹn gặp laị trong những dự án sắp tới của tôi nhé, Peace!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top