Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 6: Hôn và trả thù vặt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ô ô ô kìa, cô gái nào trong phòng Lãng Giám đốc nhà ta vậy?"

"Hình như là vợ của Lãng Giám đó! Nhìn xem, người ta hiền hậu đến thế đấy, người ta nhu mì làm cơm cho chồng ăn kìa, có thấy không?"

"Ai lấy phải Lãng Giám khổ lắm, tôi cứ lo là bị đè đầu cưỡi cổ, bị bắt nạt nhưng thế này thì tốt quá rồi."

Tịch Mịch lột vỏ tôm nghe được, gật đầu lia lịa, thật sự cái bản mặt thật của Quốc Phong rõ ràng hiện cùng vẻ đẹp trai của anh, ai nhìn vào cũng biết cái người đàn ông này tiếp xúc xong là chắc chắn không cách nào thoát được.

"Tôi làm xong rồi." Tịch Mịch đứng dậy, lấy khăn giấy trên sofa mà lau tay. Cô định đi về thì Quốc Phong đóng tài liệu lại, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, lấy đũa gắp thức ăn. Tịch Mịch mới nhìn nhìn, liền lén lén chạy lại chỗ điện thoại của Quốc Phong - em điện thoại nằm lõa lồ trên bàn, mới mở màn hình lên xem, tấm hình khác đã được thế thân. Vẫn lo anh chưa xóa nó đi, liền trượt màn hình, ai ngờ có mật khẩu mới mở máy được.

Thầm rủa: Họ Lãng, anh cũng bí mật quá nhỉ?

Canh lúc Quốc Phong còn ung dung dùng cơm ngoài sofa, Tịch Mịch vội vội vàng vàng kiếm mọi thứ để mở khóa điện thoại. Cô không hay biết rằng, Quốc Phong có 2 chiếc điện thoại, một cái cho công việc, một cái của riêng tư mà cái nào màu cũng đen sì y như nhau. Chỉ có Quốc Phong anh mới phân biệt được cái nào giả, cái nào thật.

Chỉ là....những tấm hình của cô lưu trong điện thoại riêng của anh. Nhưng anh cố ý để cái công việc ngoài bàn, chỉ để níu cô ở lại thêm chút nữa, còn cơ hội ăn chậm chạp chụp lén dáng vẻ cô đang cố mở khóa điện thoại công việc của mình.

Lưu được 1 lố rồi, Quốc Phong mới nhét di động vào túi áo, bỏ đũa xuống, vờ hắng giọng:

"Mịch, em đang làm gì điện thoại anh đấy!?"

Còn phụ họa đi lại, giựt điện thoại khỏi tay cô, mắng:

"Em không tin anh đã xóa hình sao? Có biết trong này chứa bao nhiêu tài liệu quan trọng không? Em mà lỡ tay để hư hoặc phá hỏng nó thì có biết hơn trăm người ở công ty này mất việc không?"

Hảo, làm cho cô ngốc ấy đờ cả người, còn có vẻ hối lỗi. Anh chỉ là phóng đại lên chút. ai ngờ nói cái gì cô cũng tin liền, bởi thế, mới trêu chọc thêm chút nữa, liền vờ bóp trán thở dài:

"Anh biết là em bán hàng qua mạng, chưa bao giờ làm việc ở công ty nên chưa bao giờ biết được nội quy công ty hà khắc thế nào...Chết tiệt thật, ở đây có camera, những người ở phòng thông tin mà lỡ thấy rồi ghi em vào tội danh "gián điệp" công ty thì anh chết mất. Mịch à, có bằng chứng hẳn hoi, người ta ghép anh vào tội "dẫn gián điệp vào nhà" thì anh sẽ bị đuổi việc đấy."

Tịch Mịch càng nghe càng sợ, cô chỉ tưởng chuyện đó chỉ có trên phim, không ngờ hành động này của cô lại phá hoại tương lai một người đàn ông. Lại nghĩ tới, cưới thì cũng cưới rồi, nếu anh thất nghiệp, chẳng phải cô sẽ phải nuôi anh sao? Thôi đi, thân cô còn hàng ngày ăn mì gói, nuôi thêm anh nữa thì có mà ăn thịt đồng loại.

"Tôi...tôi xin lỗi...tôi không biết rằng nó nghiêm trọng đến thế...tôi xin lỗi, sẽ không có lần sau."

"Thôi được rồi, giờ em về đi, anh sẽ nghĩ cách nói chuyện với họ xem sao."

Bày ra vẻ mặt đau buồn, thấy Tịch Mịch lo lắng cho anh, Quốc Phong rất hài lòng, thật sự rất hài lòng, Tịch Mịch ngoan ngoãn đi ra, mặt bí xị. Quốc Phong thấy cô bước ra khỏi phòng rồi, mới mỉm cười, thật sự anh rất thỏa mãn, nghĩ tới cái mặt buồn thiu thỉu của cô khi về nhà, anh thật chỉ muốn cười phá lên.

Tịch Mịch ăn năn là thật lòng, cô tự trách mình ngốc, nên tin rằng anh đã xóa hình đi không chịu, còn điều tra điện thoại của anh. Làm Quốc Phong phải chịu tội...

Cô thấy mình thật khờ khạo...

Khuôn mặt ủ dột bước ra khỏi phòng lọt vào tầm ngắm của Trác Miễu, thấy Tịch Mịch đi vào rất hùng hổ, đi ra thì buồn thiu thì chỉ có 1 chuyện mới thành như vậy.

Bị bắt nạt rồi.

Cùng là chị em phụ nữ, nhưng tiếc quá, cô không thích xen vào chuyện gia đình người khác.

Tịch Mịch u sầu đi khỏi cổng công ty, chợt trời mưa, mưa ào tới không chút cảnh báo. Khiến Tịch Mịch trở tay không kịp, may mắn thay, một bóng ô che cho cô, giọng một người đàn ông lạ lẫm vang lên:

"Có sao không?"

"Cám ơn rất nhiều...anh là?" Cô nâng tầm chắn của chiếc ô lên, mới nhìn thấy một người đàn ông điển trai với khuôn mặt cười tươi. Lập tức phải xiêu lòng trước vẻ đẹp này, cô cứ nhìn chằm chằm mà không biết ánh mắt sát khí của ai đang phóng vào Tịch Mịch cô.

"Tố, lên xe." Một bóng dù khác che cho Hoàng Tố, Kì Bách nắm tay kéo Hoàng Tố đi, không nói lời nào.

Tịch Mịch vẫn nhìn, nhìn cho tới khi hai người họ lên xe, đóng cửa kính màu đen lại. Một cái gì đó gọi là long lanh, lấp lánh ánh lệ, hào quang bùng cháy, và cô ôm mặt hú hét:

"Ôi mẹ ơi, trai đẹp yêu nhau!!! Thật là tuyệt vời! Cảm thấy dồi dào năng lượng quá đi mất!"

Dù cho hôm nay thật sự có chuyện buồn, nhưng với cô, cái gì quan trọng hơn thì cô phải biết, và đương nhiên Đam mỹ là hơn mọi thứ! Hơn cả ngôn tình! Hơn cả vũ trụ.

Khụ...bình tĩnh...phải bình tĩnh...

Chưa đầy ba giây đã cười hớn ha hớn hở, thậm chí không chút để tâm tới sai lầm của mình, Tịch Mịch đã thành công làm Quốc Phong đang cầm ô - vì nghĩ cô không có ô để về thì kiểu gì mẹ Át cũng trách anh - khiến anh chàng hiểu lầm rằng:

Cô, đang phải lòng, Hoàng Tố!!!

Là vợ của CHỦ TỊCH!!!

Nếu không phải vợ của Chủ tịch thì anh cũng chẳng cho phép! Vì cô là vợ anh mà!!

Là vợ anh đấy!!! Sao lại có thể uốn éo chỉ vì một thằng đàn ông đang làm vợ của thằng đàn ông khác được chứ?

Quốc Phong mở ô, hùng hổ đi ra, Tịch Mịch vẫn không hay biết rằng có Quốc Phong phía sau nên cứ cười hề hề như con dở. Chiếc dù xanh lam của Hoàng Tố bị ném xuống đất không thương tiếc, thay vào đó là chiếc ô màu đen, Tịch Mịch giật cả mình, chợt anh vừa cầm ô, vừa ôm cô, thì thầm:

"Hay nhỉ? Có anh ở đây mà còn thế đấy. Có nên nói mẹ không nhỉ?"

Tịch Mịch giật mình, lắc đầu lia lịa, chợt Quốc Phong cười:

"Được, thế thì hôn anh một cái, anh sẽ không mách mẹ chuyện em phá sắp hư công việc của anh."

"Anh nói cái gì cơ?" Tịch Mịch gần như hét lên, cô cố đẩy anh ra nhưng vô dụng, lỗi cũng do cô, quá thiếu phòng bị và sự nhanh nhạy.

"Em có biết là anh phải giải thích với họ cực nhọc thế nào mới xong không? Haizz, em đúng là lấy oán báo ân mà, anh phải mách mẹ mới được." Giả vờ làm vẻ mặt mệt mỏi, lo lắng, thành công làm con tim thiếu nữ Tịch Mịch sợ hãi.

"Tôi làm! Tôi làm là được chứ gì!!?" Tịch Mịch đỏ bừng, gật đầu liên hồi, Quốc Phong mỉm cười, hỏi:

"Anh cho em chọn chỗ để hôn, chỗ nào đây?" Quốc Phong cười cười nham nhở, đưa mặt áp mặt, đến mũi đã chạm nhau, khiến Tịch Mịch run cả lên.

"Tôi..." Tịch Mịch đỏ mặt: "....Trán!"

Nói rồi, không để Quốc Phong từ chối, vội vã túm cà vạt anh kéo, còn nhón chân lên hôn. Khổ nỗi, cô có một mẩu, không sánh kịp chiều cao của anh, chỉ hôn lên sống mũi được. Hôn xong, giựt dù bỏ chạy.

Anh thấy hạnh phúc làm sao ấy, rất ấm áp.

Nhưng mà...

...Quốc Phong ướt nhẹp...

Cái này có tính là trả thù vặt không nhỉ?


P/s: Cuốn này thật sự rất thiên vị nam chính, vì nam chính không có thật ngoài đời, đơn giản và dễ hiểu thế thôi. Hơ hơ hơ ._.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top