Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 8: Dị ứng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới tối, vì chăn gối đều ướt, Tịch Mịch buộc phải nằm ngủ dưới sàn mà không ngừng đay nghiến Quốc Phong. Cô ngủ rất lạnh, nằm co rúc như con tôm. Tưởng rằng sẽ không ngủ được vì cái lạnh, không ngờ cô chìm vào giấc mộng rất dễ dàng.

Quốc Phong ôm laptop làm việc ngoài phòng khách, chỉ vang lên tiếng của bàn phím, và ánh đèn ngoài phòng không thể tác động tới giấc ngủ của Tịch Mịch. Anh đeo kính, tay lướt trên bàn phím, thỉnh thoảng cầm xấp tài liệu nhìn thật lâu.

Kéo dài suốt nửa tiếng, anh cảm thấy đầu óc ong ong, nên đi uống nước dưới bếp, vô tình đi ngang phòng của cô, liền mở cửa phòng nhìn vào. Thấy thân thể ốm tong của cô nằm co quắp, anh buồn cười. Tự nghĩ: Sao cô ấy không vào phòng ngủ của mẹ Át mà nằm ở đây?

Quốc Phong đi lại, nhẹ nhàng bế cô lên, người cô khá nhẹ, di chuyển không gặp khó khăn, lại còn ngủ say như chết, chắc anh làm gì cô cũng không biết. Tịch Mịch được anh bế tới giường ngủ của cha mẹ, liền đặt cô xuống, bật quạt, đắp chăn cho ngủ.

"Ngủ ngon."

Anh cười, khẽ lên tiếng rồi hôn lên tay cô. Lúc này mới ra khỏi phòng.

Sáng hôm sau...

Quốc Phong tỉnh giấc trên sofa, anh ngồi dậy thì thấy cái chăn hello kitty rơi xuống sàn, mỉm cười. Anh nghe dưới bếp có tiếng động thì thức tỉnh, sau đó là mùi thơm bay tới, tự mình thân chinh xem có cái gì mà quyến rũ khứu giác đến thế.

Chợt thấy Tịch Mịch búi tóc, mặc tạp dề, tự mình đang thưởng thức súp. Anh cười, đứng dựa vào tường nhìn. Cô vẫn làm mà không hay biết rằng anh đang ngắm cô.

"Như vậy là được rồi, để gọi anh ta dậy là xong!"

Cô vừa quay sang thì thấy anh, Quốc Phong vẫy tay cười toe toét:

"Chào buổi sáng!"

"Anh dậy lúc nào thế?" Cô hoảng cả người, rồi mới kịp định thần nhìn đầu tóc anh bù xù trông như tổ quạ, chắc cũng là mới dậy: "Đi đánh răng rồi ăn sáng thôi. Sắp tới giờ anh đi làm rồi nhỉ?"

"Ừm." anh không đùa nữa, thật sự là sắp tới giờ làm. Liền đi ngay vào nhà tắm. Tịch Mịch cô dọn đồ ăn ra bàn. Khoảng 5 phút sau, Quốc Phong đi ra. Cùng cô dùng bữa sáng mà không lời trêu chọc khiến Tịch Mịch cảm thấy rất lạ lùng:

"Anh sao vậy?"

"Hửm?"

"Trông anh cứ khác khác, có bệnh không?"

"Không."

Quốc Phong bị dị ứng với hải sản, cứ ăn vào là y rằng nổi mẩn đỏ ngứa khắp tay, nhưng sáng này Tịch Mịch lại làm súp cua. Anh nhìn cái miếng thịt cua to tổ bố trong súp mà lo lắng, nhưng vì thấy cô cứ nhìn anh. Anh không thể để cô thất vọng, thế là há miệng ăn như rất ngon. Tịch Mịch thấy anh ăn ngon lành như vậy, cảm thấy rất thành tựu:

"Thấy sao? Ngon không?"

"Rất được." Quốc Phong đưa thêm 1 muỗng vào miệng, Tịch Mịch nhìn anh ăn mà nụ cười rộng tới mang tai, thế này thì làm sao anh dám ngừng ăn đây?

Tự mình ăn hết cả ba chén súp rồi thay đồ đi làm. Tịch Mịch vui vẻ nhìn chén súp sạch bóng, cũng tự cho mình nấu ngon, thế là hí hửng. Quốc Phong ăn chưa bao lâu thì đã thấy tay ngứa, bắt đầu nổi mụn mủ, phải uống thuốc. Mà lại phát hiện không mang thuốc theo người nên đành chịu đựng mặc dù rất muốn gãi mà lo nó lan đầy ra tay.

"Mịch, thắt giúp anh cái cà vạt." Quốc Phong thấy Tịch Mịch cứ lảng vảng gần chỗ mình, sợ cô phát hiện ra, nên không dám đưa tay thắt cà vạt.

"Tại sao tôi phải giúp anh thắt cà vạt chứ!?" Tịch Mịch rống lên. Quốc Phong ngứa đến cười méo cả hàm:

"Anh gọi mẹ nhé?"

"Chỉ tôi cách thắt!" Tịch Mịch vừa nghe xong là chạy lại giúp Quốc Phong thắt cà vạt, khiến anh rất vui vẻ.

Tịch Mịch cũng không phải cô ngốc, liền đó Quốc Phong hướng dẫn bằng lời đã thắt xong, chỉ là hơi xấu. Quốc Phong không nhanh không chậm vội vàng đi ngay. Còn giấu hai tay trong túi quần. Tịch Mịch nhăn nhó lầm bầm mắng Quốc Phong.

Vừa vào xe, anh đã mở ngay lọ thuốc nốc ừng ực, còn kèm thêm mấy viên thuốc theo cùng. Còn ngứa rất dữ dội. Cái này anh bị từ nhỏ, một lần ăn cá ngừ, thế là nổi mẩn, nổi mủ cả tay cả chân, phải đưa đi cấp cứu. Sau bác sĩ cho thuốc và chích mủ đi thì mới bớt. Anh cũng không đụng vào cá nhiều, chỉ ăn khi cần thiết, còn lại toàn ăn thịt với rau. Lần này đánh liều những ba chén súp cua, đố sao không bị đến mức này?

Anh chịu không nổi những nốt đỏ trên tay, rút bao tay đeo vào rồi lái xe đi.

Trác Miễu buổi sáng đến gặp Giám đốc thì thấy anh đeo bao tay, mới thở dài:

"Giám đốc, đây là hợp đồng của Chủ tịch giao cho ngài."

"Ừ." Quốc Phong ngứa đến tay không thể yên mà đánh máy, mồ hôi anh đã chảy ròng ròng, mà nhất quyết không động vào những mụn đỏ kia.

"Tôi gọi bác sĩ đến cho ngài nhé?"

"Không cần, cô đi ra đi."

"Vâng."

Quốc Phong chịu đựng đến mức khó chịu, thả lỏng người thì nó bớt ngứa phần nào, mà thả lỏng người thì anh không thể tập trung làm việc.

"Thư ký Trác, gọi bác sĩ." Cuối cùng chịu không nổi nữa nên gọi bác sĩ, anh ngứa sắp điên rồi.

Về phần Tịch Mịch, cô dọn dẹp lại nhà. Chợt thấy trên bàn có chiếc điện thoại, màu đen, mới chợt nhớ hình như anh nói đây là điện thoại chứa tài liệu.

"Không phải chứ? Anh ta hớ hênh như vậy có sao không đây?"

Tịch Mịch nhăn nhó một lúc thật lâu, cuối cùng cũng đem điện thoại đưa cho Quốc Phong. Cô nghĩ tới việc anh phải cám ơn cô lúc nhận được chiếc điện thoại này, thật hả hê.

Nhưng khi tới công ty Thanh Thần, cái đầu tiên cô nhận được là:

"Xin lỗi cô, ở đây không có Lãng Giám đốc, chỉ có Đại Giám đốc."

"Nhưng hôm trước tôi tới thì anh ta có ở đây mà."

"Là do cuộc họp hàng tháng thôi ạ, ngài ấy đã trở về chi nhánh phụ rồi chăng?"

Tịch Mịch cô cảm thấy mình thật ngu. Thế là định gọi cho Quốc Phong, nhưng điện thoại của anh, cô giữ, bằng cách nào gọi được đây?

Tịch Mịch thở dài. Chợt có một người đàn ông bước lại, lên tiếng:

"Phu nhân Lãng Giám đốc, cô làm gì ở đây?"

"Ơ, anh là..." Nhận ra khuôn mặt với sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, Tịch Mịch bất giác xúc động.

"Tôi là Hoàng Tố." Hoàng Tố nhà ta mỉm cười tươi rói, hôm nay anh được nhận lương nên vui vẻ chẳng khác gì một nhân viên bình thường. Chuyện Lãng Quốc Phong chứng minh có Phu nhân đã lan truyền khắp công ty, anh làm ở công ty này, không biết mới lạ. "Phu nhân Lãng Giám đốc có chuyện gì đại giá quang lâm Thanh Thần?"

Cô đỏ mặt, lúng túng lắc đầu:

"Không có, không có. Tôi tên là Át Tịch Mịch, tôi tới đây đưa điện thoại cho Quốc Phong...nhưng mà...tôi không biết chi nhánh anh ta điều hành."

"À, Phu nhân cứ giao lại cho tôi, tôi sẽ đưa tận tay Lãng Giám đốc. Cứ an tâm, đây là điện thoại chứa một phần tài liệu của công ty, tôi không dám phá hỏng." Hoàng Tố mỉm cười, Tịch Mịch tin tưởng giao cho Hoàng Tố, anh nhận lấy rồi bỏ vào túi. Chợt có mấy nhân viên nữ đi ngang, có vẻ đang giao sổ sách từ chi nhánh này sang chi nhánh khác, bàn tán xì xào lúc đi vào cổng:

"Sáng nay tôi thấy Lãng Giám đốc bị nổi mẩn ngứa, không biết có nặng không nữa?"

"Gọi cả bác sĩ tới mà còn hỏi nặng với chả không! Cô ngộ!"

"Hình như Giám đốc Lãng không ăn được hải sản hay sao ấy?"

"Sao cô biết?"

"Thì nghe lén bác sĩ nói vậy đó! Phòng làm việc của Giám đốc đâu có cách âm!"

Thấy Hoàng Tố đứng ở cửa, các cô lập tức hoảng hồn, ăn vận chỉnh chu lại, cúi đầu chào Hoàng Tố một cái mới dám vào. Còn có mấy người đi xa xa thì thầm:

"Đẹp quá nhỉ?"

"Ừ, cứ như mỹ nhân."

Hoàng Tố cười khổ một cái rồi thở dài:

"Lãng Giám đốc đúng là sơ suất quá. Phu nhân đừng lo, có bác sĩ chắc là giờ đã ổn rồi."

Nhưng an ủi chưa hết thì Tịch Mịch đã cúi đầu chào, rồi xoay lưng bỏ đi. Hoàng Tố cũng không giữ lại làm gì, anh đã bị Kì Chủ tịch hầm hầm kéo vào phòng làm việc rồi nhốt hẳn trong đấy, không cho bước chân ra ngoài nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top