Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một

Cái này con mẹ nó là xuyên không?

Biên Bá Hiền ngồi xổm ở một góc tường tối đen.

Bốn phía đều là những người mặc quần áo cổ trang, để tóc dài, tay cầm theo ngọn đèn, dáng vẻ vội vã, giống như đang tìm người.

Rón rén bò tới phía sau một hòn non bộ cách đó không xa, Biên Bá Hiền dỏng tai lên nghe, ồ, hóa ra là đang tìm hoàng thượng.

Biên Bá Hiền thò đầu ra ngoài dò xét, không thấy một cái máy quay nào. Đầu óc hỗn loạn, không thể không suy nghĩ theo hướng:

Mình xuyên không rồi.

OMG, lần đầu nghe nói đi tắm mà cũng có thể xuyên không.

Từ lúc nhìn thấy vẻ mặt gian xảo của lão bán bồn tắm là đã thấy không yên lòng rồi màaaaaa!

Biên Bá Hiền oán giận, trượt chân ngồi bệt xuống đất, phát ra tiếng động không nhỏ.

Người ở bên ngoài hòn non bộ lập tức phát hiện ra, ồn ào đi tới.

Biên Bá Hiền nghĩ thầm, hỏng bét, nếu bị phát hiện sẽ không bị nhầm là thích khách chứ, cậu mới 25 tuổi còn chưa lấy vợ, thanh niên trai tráng mà chết yểu như vậy thì không đáng QAQ

Biên Bá Hiền còn chưa nghĩ xong kế sách vẹn toàn, một tiểu thái giám cầm theo đèn lồng đã tìm thấy cậu, tiếng thét chói tai rạch ngang bầu trời.

“A ~~~~~ Hoàng thượng, ngài làm chúng nô tài tìm mãi!”

Sau đó đám người bên ngoài liền nhốn nháo, chen nhau chạy tới vây quanh Biên Bá Hiền.

Lúc này Biên Bá Hiền mới nương nhờ ánh sáng của ngọn đèn cúi xuống nhìn quần áo của mình. . . Ừm, đúng là long bào.

Nhưng không phải là màu vàng quý phái hay màu đỏ thời thượng sao QAQ đứa nào biến nó thành màu cầu vồng thế này, mau ra đây, ta đảm bảo sẽ không đánh chết ngươi!

“Hoàng thượng, hoàng thượng?”

Biên Bá Hiền phục hồi tinh thần, nhìn một đám thái giám thất kinh hồn vía ở xung quanh, không nhịn được bày ra vẻ mặt kiêu ngạo.

Cũng tốt, nếu đã xuyên không thành hoàng thượng, vậy chẳng phải muốn làm gì thì làm sao?!

Biên Bá Hiền đã nhìn thấy viễn cảnh mình ngồi trên ngai vàng điều hành đất nước.

======

“Hoàng thượng”

“Hả?”

“Ngày không còn sớm nữa. Ngài xem, đêm nay, tới cung nào?”

“Duang. . .”

Biên Bá Hiền nhìn quả táo mới cắn được một miếng rơi trên mặt đất, thở dài lắc đầu, đi tới trước mặt tiểu thái giám.

“Ngươi, tên là gì ấy nhỉ?”

“Bẩm hoàng thượng, nô tài là Tiểu Lý tử.”

“À Tiểu Lý tử, vậy ngươi nói xem, hiện tại trẫm có bao nhiêu phi tử.”

“Dạ?” Tiểu Lý tử sửng sốt.

“Không biết sao?”

“Dạ không phải vậy. . . hậu cung của ngài, chỉ có một mình hoàng hậu nương nương.”

………………….

Vậy ngươi còn hỏi làm cái *beep* gì.

Nói nửa ngày chỉ có một người! Hậu cung ba ngàn mỹ nhân đâu! Hả? ! Người đâu!

Biên Bá Hiền bình tâm lại, nhỏ giọng nói: “Quả nhiên hậu cung ba ngàn mỹ nhân gì đó đều là gạt người.”

Tiểu thái giám nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, là thật.”

Biên Bá Hiền: ………

Tiểu thái giám: “Ngài quên rồi sao, khuê danh của hoàng hậu nương nương chính là Tam Thiên!” (Tam Thiên = ba ngàn)

Biên Bá Hiền: ………

Thật ra ngươi là Tôn Ngộ Không được phái tới để trêu chọc ta đúng không.

“Được rồi, tối nay không đi.”

Biên Bá Hiền vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên ghế, lại cầm lấy một quả táo ăn.

Quả nhiên chỉ có táo mới là chân ái, tinh khiết tự nhiên không hóa chất, cái này mang đến thời hiện đại bán phải được mấy đồng một cân đây.

Gặm gặm, Biên Bá Hiền mới phát hiện ra tiểu thái giám vẫn đứng ở đó. Không tình nguyện đặt quả táo xuống, lau miệng, hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

Tiểu thái giám do dự một chút, lặng lẽ lùi lại hai bước, nói: “Hôm nay ngài. . . còn chưa đi gặp nhiếp chính vương. . .”

Biên Bá Hiền phun ra một ngụm máu. . .

Tại sao không theo như kịch bản tại sao why!

Tại sao đã có hoàng thượng rồi lại còn lòi ra một nhiếp chính vương?!

Rốt cuộc là cái quỷ gì! Không phải là vua ra lệnh cho các chư hầu sao. . .

Biên Bá Hiền cảm thấy cả người không được tốt, cậu thật sự không phải đang nằm mơ chứ, cậu chỉ đi tắm thôi mà tại sao lại xuyên không thành một hoàng thượng bù nhìn thế này ╭(°A°')╮

Biên Bá Hiền: “Có nhất định. . . phải đi không.”

Tiểu Lý tử: “Dạ. . . Dù sao thì cho đến tận hôm qua ngày nào ngài cũng đi.”

Biên Bá Hiền: “. . .”

“Vậy thì đi thôi.”

Nửa canh giờ sau. . .

Biên Bá Hiền đang trên đường đến phủ nhiếp chính vương.

Biên Bá Hiền lệ rơi đầy mặt đang trên đường đến phủ nhiếp chính vương.

Căn cứ vào kinh nghiệm xem phim cổ trang nhiều năm qua, Biên Bá Hiền tuyệt đối không thể sống yên ổn.

Có thể sẽ bị giam lỏng, có thể sẽ bị hạ độc, mặc kệ là loại nào cũng không phải điều cậu muốn. Cho nên, chỉ có thể liều mạng.

“Hoàng thượng, tới rồi.”

“Hả? Gần vậy sao?”

“Bẩm hoàng thượng, phủ nhiếp chính vương, ở ngay bên phải của điện Kiền Minh. . .”

“. . .”

Biên Bá Hiền lặng lẽ thắp một ngọn nến trong lòng cho vị hoàng thượng này, có lẽ đây là nhiếp chính vương đầu tiên đặt phủ ở trong cung, lại còn ở ngay bên cạnh, cuộc sống của vị hoàng thượng này hẳn là rất thê thảm, so sad (′? ω? ')

“Ừm, Tiểu Lý tử.”

“Có nô tài.”

“Nhiếp chính vương, tính tình như thế nào.”

Tiểu thái giám biểu cảm cứng nhắc, hơi do dự.

“Cái này, nô tài không dám nói.”

Vậy nhất định là rất nóng nảy khó ưa rồi, trong đầu Biên Bá Hiền tự động xuất hiện hình ảnh một ông chú bụng phệ mặt đằng đằng sát khí.

Bình tĩnh, Biên Bá Hiền, mày phải bình tĩnh, mày là một giáo sư nhân dân vĩ đại. Mày là người làm vườn chăm chỉ, là ngọn nến vô tư.

Quan trọng nhất là, mày chính là người có thể cùng hiệu trưởng đầu hói đại chiến nước miếng ba trăm hiệp!

Biên Bá Hiền tự động viên bản thân, đứng trước phủ nhiếp chính vương, nhắm mắt lại đẩy cửa.

. . .

Nhưng cánh cửa không mở.

Biên Bá Hiền: . . . Xấu hổ quá

Làm lại, Biên Bá Hiền hô to một tiếng, “A~” rồi lại đẩy cửa.

. . . Nhưng cánh cửa vẫn không mở.

Biên Bá Hiền: ╭(°A°')╮

Tiểu thái giám đứng bên cạnh không nhìn nổi, nhỏ giọng nói: “Hoàng. . . Hoàng thượng, cánh cửa này, cánh cửa này là kéo ra bên ngoài. . .”

Nội tâm của Biên Bá Hiền có một vạn con thảo nê mã chạy qua. . .

Đã chuẩn bị khí thế hiên ngang để đẩy cửa ra rồi mà! Còn nữa, ngươi nói xem có phim cổ trang nào trên TV mà cửa lại kéo ra bên ngoài không?!

Biên Bá Hiền cảm thấy cả người đều không tốt.

“Bá Hiền?” Phía sau đột nhiên có người gọi tên cậu.

“Hả!” Biên Bá Hiền phản xạ tương đối nhanh, đáp lại.

Không đúng, cậu không phải là hoàng thượng sao, ai dám cả gan gọi thẳng tên cậu?

Biên Bá Hiền xoay người, đối diện với tầm mắt của người nọ.

Người nọ đưa lưng về phía ánh trăng, ánh trăng bao phủ trên người hắn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Con ngươi đen, tóc đen, y phục đen.

Giọng nói trầm thấp, khóe miệng nở một nụ cười như có như không.

Biên Bá Hiền tinh tế quan sát hắn, híp mắt, nói: “(#‵′) Đệt, ngươi là ai.”

Tiểu thái giám phía sau “bịch” một cái quỳ xuống đất, run run nói: “Vương. . . Vương gia.”

Biên Bá Hiền: “(oДo*)

Rồi xong, cậu lại một lần nữa bị kịch bản bán đứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dgixi