Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mươi

Đại kết cục (Hạ)

Biên Bá Hiền chậm rãi mở mắt, ý thức có chút mơ hồ.

“Xán Liệt. . .”

Cậu cúi đầu, thấy mình đang ngâm mình trong bồn tắm.

“Là mơ sao. . .”

Biên Bá Hiền vốc nước vỗ lên mặt, lắc đầu, lấy khăn mặt ở bên cạnh lau.

Hơi nghiêng đầu, nhìn thấy chiếc điện thoại di động tốn một tháng tiền lương của mình, nằm an tĩnh trên bồn rửa mặt.

Biên Bá Hiền ngẩn người, cẩn thận cầm điện thoại lên mở màn hình.

11. 30 22:00
Từ lúc cậu bắt đầu tắm, mới qua hai giờ.

Biên Bá Hiền chớp mắt, cố gắng hồi tưởng lại từng chút ký ức của cậu và Phác Xán Liệt.

Nhưng cho dù cậu cố gắng thế nào, toàn bộ ký ức đều mơ hồ. Thậm chí cậu còn không thể nhớ nổi khuôn mặt của Phác Xán Liệt.

Thật sự là mơ sao, Biên Bá Hiền đột nhiên cảm thấy hốc mắt cay cay, cậu đưa tay lau hơi nước trên tấm gương, muốn nhìn rõ bản thân mình hiện tại.

Khoan đã!

Biên Bá Hiền giật mình, nhìn vào gương, cẩn thận gỡ dây chuyền trên cổ xuống. Cắn chặt môi dưới, Biên Bá Hiền cố gắng kiềm chế đôi tay run rẩy của mình, lật mặt dây chuyền lên.

Phía sau mặt dây chuyền.

Có khắc một chữ Xán.

Biên Bá Hiền đột nhiên muốn khóc.

===============

Một tháng sau.

Biên Bá Hiền chính thức trở về cuộc sống bình thường.

Củi gạo dầu muối, tiền điện tiền nước tiền gas.

Những đứa trẻ nghịch ngợm phá phách, giáo sư vì nước vì dân.

Nếu như không có miếng ngọc bội đeo trên cổ, Biên Bá Hiền còn hoài nghi rằng mình đã mơ một giấc mộng đế vương.

“Tiểu Biên à.”

“Dạ? Chủ nhiệm?”

“Gần đây làm sao vậy, nhìn cậu có vẻ phờ phạc.”

“Vậy ạ, chắc là gần đây dậy sớm quá.” Biên Bá Hiền xoa mắt, đứng dậy đi rót nước uống.

“Cũng đúng, dù sao thì dậy trễ sẽ mất một buổi sáng, dậy sớm cho đỡ ngu.”

“Phụt. . .” Biên Bá Hiền sặc nước, vội vàng lấy khăn giấy lau miệng.

“Sao vậy, tiểu Biên.”

“Không, không sao.”

Biên Bá Hiền cười gượng, trở về vị trí tiếp tục soạn giáo án trên máy tính, trong lòng âm thầm chửi, ông mới ngu ấy, cả khu nhà ông đều ngu.

Soạn xong giáo án, Biên Bá Hiền lại kiểm tra bài thi giúp đồng nghiệp.

Ngoại trừ tiểu cô nương có biệt danh Mộng Mộng viết sai tên đề tài thành <Sư tử đầu lâm, sa hòa thượng lỗ trí thâm>, còn lại tất cả đều viết đúng.

Biên Bá Hiền sửa soạn lại một chút, nhìn lại lịch dạy học xác nhận không còn tiết của mình, tan làm sớm trở về nhà.

Lại trở về cuộc sống cô độc một mình.

Biên Bá Hiền nằm trên ghế salon buồn chán lướt weibo, nhìn thấy trên bảng tin đột nhiên xuất hiện bài đăng của một người tên A Tống, nói cái gì mà share bài viết sẽ gặp vận may.

Biên Bá Hiền vốn không tin điều này, nhưng khi phóng to hình ảnh ra lại phát hiện A Tống này nhìn có vẻ đáng yêu, ma xui quỷ khiến thế nào lại share bài viết.

Ọc ọc. . . bụng đột nhiên kêu lên.

Biên Bá Hiền định làm cơm chiên trứng đơn giản, nhưng lại phát hiện ra nhà hết trứng, đành phải thay giày đi xuống lầu mua.

Đang khóa cửa thì cô bé học sinh tên Tiểu Ảnh ở tầng trên đi học về. Cô bé đang nghe điện thoại, nhìn thấy Biên Bá Hiền liền chào một tiếng. Biên Bá Hiền cười gật đầu, đóng cửa lại.

Lúc hai người đi lướt qua nhau, Biên Bá Hiền nghe thấy Tiểu Ảnh lại tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Tớ sắp về đến nhà rồi, ừ, vừa nãy ở dưới lầu tớ gặp một anh đẹp trai mặc đồ cổ trang, ôi dáng vẻ phải gọi là cực phẩm.”

Biên Bá Hiền sửng sốt, vội vàng gọi Tiểu Ảnh lại.

“Chờ chút, Tiểu Ảnh.”

Cô bé giật mình, bỏ điện thoại xuống, nghi hoặc nhìn Biên Bá Hiền.

“Có chuyện gì vậy chú.”

“Có phải cháu vừa nói, ở dưới lầu có một người đàn ông mặc đồ cổ trang?”

“Vâng, dáng vẻ rất ưa nhìn. Mắt to, dáng cao, có lẽ là diễn viên đang quay phim, nhưng mà cháu chưa thấy anh ấy bao giờ, chắc là diễn viên mới.”

Biên Bá Hiền vội vàng nói cảm ơn, rồi lại vội vàng chạy xuống lầu, ra khỏi cửa theo thói quen rẽ sang bên phải, Biên Bá Hiền liền nhìn thấy một đám đông tụ tập phía trước.

Khó nén được kích động, Biên Bá Hiền không chút suy nghĩ chạy tới, miệng hô to: “Làm ơn cho tôi qua, đó là bạn trai tôi.”

Mọi người: (=Д=)(=Д=)(=Д=)

Sau đó đám đông nhanh chóng tách ra, Biên Bá Hiền thuận lợi chạy vào giữa.

Đệt! ! ! ∑(Дノ)ノ Lừa nhà ai bị đâm chết đây.

Biên Bá Hiền xấu hổ cười cười, lùi dần ra ngoài: “Ha ha ha ha ngại quá nhận nhầm người, à nhận nhầm lừa rồi.”

Sau lưng đột nhiên có người nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Đồ ngốc.”

Biên Bá Hiền sửng sốt, chậm rãi xoay người.

Lúc mới gặp, mới quen, mới biết, mới yêu.

Những ký ức trước kia còn mơ hồ khi nhìn thấy người trước mắt lập tức hiện ra rõ ràng.

“Phác Xán Liệt.” Biên Bá Hiền nghẹn ngào nói.

“Ta chờ được ngươi rồi.”

“Ta đến với ngươi đây.”

Biên Bá Hiền nhịn không được chủ động nhào vào lòng người nọ.

Cho nên, mau tới share bài của A Tống đi.

Chỉ cần bạn đủ yêu, người bạn yêu.

Nhất định sẽ xuyên qua thời không, đem hết toàn lực, đi tới bên bạn.

A Tống là tên tác giả =))) Nếu ai share chap này cũng sẽ gặp được vận may =)))

=END=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dgixi