Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tám

Ta là người làm đại sự.

Hôm nay thiết triều Biên Bá Hiền không tới muộn, người tới muộn là Ngô Thế Huân.

Có thể tưởng tượng một chút hình ảnh lúc đó không.

Tiểu trạng nguyên của chúng ta vội vội vàng vàng chạy vào đại điện dập đầu nói một đống nguyên nhân đi muộn, kết quả vừa ngẩng đầu lên phát hiện ra người ngồi trên ngai vàng chính là người hôm qua. . . mình. . . muốn. . . kết. . . bạn.

Ngô Thế Huân cảm thấy cả người không tốt, nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền không kịp phản ứng.

“Ái khanh, bình thân.”

“Ái khanh?”

Ngô Thế Huân lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt tươi cười của Biên Bá Hiền, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn cho rằng mình đã kết bạn được với y, mấy chục bàn đồ ăn hôm qua chỉ là trò đùa nho nhỏ mà thôi.

Nhưng hắn không biết rằng y chính là hoàng thượng hô phong hoán vũ ở trên triều, bây giờ ngẫm lại, hành động của mình ngày hôm qua có vẻ quá ngây thơ.

“Tạ ơn hoàng thượng.”

Ngô Thế Huân đứng dậy trở về vị trí của mình, toàn bộ quá trình không nhìn Biên Bá Hiền nữa.

Biên Bá Hiền lần này tương đối đứng đắn, không làm ra những chuyện. . . ừm. . . khiến người ta lúng túng nữa.

Sau khi bãi triều, Biên Bá Hiền là người đầu tiên rời đi, Phác Xán Liệt đi theo phía sau.

Hai người một trước một sau cứ đi như vậy, Biên Bá Hiền không nhịn được, quay đầu lại trừng mắt nhìn Phác Xán Liệt.

“Ngươi đi theo ta làm gì.”

“Hả?”

Phác Xán Liệt tiến lên vài bước, hơi khom người, xoa đầu Biên Bá Hiền, cười nói: “Tại sao không để ý tới ta.”

“Ta không có.”

“Thật sao?”

“Ừ.”

“Vậy hôm qua có thích không?”

. . .

Biên Bá Hiền đột nhiên cảm thấy, bàn về lưu manh thì không ai thắng được Phác Xán Liệt. Đại ca ban ngày ban mặt ngươi có thể đừng nghĩ đến chuyện. . . gì kia được không!

“Khụ khụ, chuyện này, có thể đừng hỏi bây giờ được không.”

“Ừ. . . cũng đúng. Vậy tối ta đến tìm ngươi?”

Biên Bá Hiền: . . .

“Phác Xán Liệt, trẫm nghe nói, ngươi là một thiên tài. Ngươi nên làm đại sự mới đúng.”

“Ngươi là đại sự.”

Phác Xán Liệt nhếch miệng cười, trầm giọng nói: “Ở trong lòng ta, ngươi chính là đại sự.”

Biên Bá Hiền sửng sốt.

“Ta là người làm đại sự.”

. . .

Biên Bá Hiền: Ha ha ha ha tại hạ thua rồi OTL

Phác Xán Liệt nhìn vẻ mặt như cún con của Biên Bá Hiền, rốt cục cũng bớt phóng túng lại, nghĩ thầm vẫn không nên ép Biên Bá Hiền quá.

“Đi thôi, ta đưa ngươi về, không làm gì khác.”

Vì vậy hai người im lặng trở về tẩm cung. Lúc Biên Bá Hiền định đi vào thì Phác Xán Liệt đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhíu mày, kéo Biên Bá Hiền lại.

Biên Bá Hiền: “Σ(°Д°; Đại ca ngươi ngươi ngươi đã nói là sẽ không làm gì khác.”

Phác Xán Liệt bất đắc dĩ cười, thấp giọng hỏi: “Ngươi biết Ngô Thế Huân?”

Biên Bá Hiền sửng sốt, sau đó lập tức lắc đầu nguầy nguậy. ĐM, y không muốn Phác Xán Liệt biết y muốn liên minh với Ngô Thế Huân.

“Không, hôm nay là lần đầu tiên ta thấy hắn.”

“Vậy tại sao hắn cứ liên tục nhìn ngươi?”

Biên Bá Hiền suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, nói:

“Ừm, có thể là vì ta quá đẹp trai.”

“. . .”

“Ngươi biết đấy, những người đẹp trai được như ta không có nhiều. Ngô Thế Huân luôn được người khác khen đẹp trai, nhưng hôm nay nhìn thấy ta, phát hiện ra ta mới là người đẹp trai nhất, cho nên hắn bối rối thôi.”

. . .

_(:з” ∠)_ Rõ ràng là đang nói hươu nói vượn.

Phác Xán Liệt vẫn bán tín bán nghi buông Biên Bá Hiền ra, nói một câu “Đừng tiếp xúc với hắn” rồi xoay người rời đi.

Biên Bá Hiền lén ôm ngực, phát hiện tim mình đập rất nhanh.

Loại cảm giác coi cóp trong phòng thi suýt bị giám thị phát hiện này là như nào (〃’▽’〃)

=================

Biên Bá Hiền phái tiểu Lý tử đi giao cho Ngô Thế Huân một phong thư, báo cho hắn biết nửa đêm hẹn ở ngự hoa viên, nói là có việc muốn bàn bạc với hắn, Ngô Thế Huân hồi âm nói không thành vấn đề.

Vì vậy nửa đêm canh ba, Biên Bá Hiền dùng ý thức tỉnh dậy, đạp tiểu Lý tử một cái để gọi hắn, hai người lén lút đi tới ngự hoa viên, sau khi nhìn thấy Ngô Thế Huân, cả người đều không tốt.

(#`皿′)< ĐM đại ca ngươi có thể chuyên nghiệp một chút không, chúng ta bây giờ đang bàn bạc ở ‘trong tối’, ngươi mặc y phục màu trắng là sợ người khác không thấy sao!!!

Biên Bá Hiền đột nhiên có một loại cảm giác Ngô Thế Huân có thể sẽ trở thành đồng đội heo số 2.

Nhưng trên thực tế, đồng chí tiểu Ngô của chúng ta vô cùng thông minh, sau khi nghe xong ý đồ của Biên Bá Hiền, lập tức biểu lộ lập trường.

“Có thể cự tuyệt không.”

. . .

“Không thể!”

Biên Bá Hiền lấy nửa miếng ngọc bội Ngô Thế Huân cho y ra, uy hiếp: “Ngươi đã tới đây thì không còn đường lui nữa. Bây giờ ta chỉ cần hô có thích khách là ngươi đừng hòng thoát!”

Ngô Thế Huân: OTL. . .

Biên Bá Hiền nhìn vẻ mặt mờ mịt của hắn, hồi tưởng lại lời của mình. Có gì không đúng sao, ác nữ trên TV khi muốn hại nữ chính đều nói như vậy mà (′? ? ? ')

“. . . Được, thần đồng ý.”

“Tốt, ngươi về đi. Yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi theo trẫm, chẳng bao lâu nữa sẽ được sống sung sướng!”

Ngô Thế Huân: . . .

Sau khi từ biệt Ngô Thế Huân, Biên Bá Hiền và tiểu Lý tử đi quang minh chính đại hơn.

Vừa nghĩ tới mình từ một tướng không binh ban đầu, bây giờ đã có một trạng nguyên một thái y một thị vệ một đầu bếp một cung nữ một thái giám làm đồng minh, rất có cảm giác thành tựu.

Tiểu Lý tử thấy Biên Bá Hiền tâm tình không tệ, cười lấy lòng: “Hoàng thượng ngài cứ yên tâm, ngôi vị hoàng đế này, cuối cùng sẽ là của ngài.”

Nếu như nói Biên Bá Hiền có khuyết điểm gì, có lẽ chính là chưa được khen bao giờ. Tiểu Lý tử vừa nói vậy, y càng đắc ý hơn, dừng dưới một thân cây, vỗ vai tiểu Lý tử, trịnh trọng nói: “Nhìn đây, lớp học của tiểu cúc hoa. . . không đúng, là tiểu Hổ ca oppa sắp khai giảng rồi!”

“1.2.3”

“Cái feel này vô cùng thoải mái vô cùng thoải mái!

Cái feel này vô cùng thoải mái vô cùng thoải mái!

Thoải mái thoải mái thoải mái thoải mái!

Bầu trời rộng rãi sáng sủa hơn

Tình là rạo rực mà lại phóng túng

Bài hát du dương mà cũng điên cuồng như vậy

Nhìn cái gì cũng thấy vui hôm nay ta rất thoải mái”

Biên Bá Hiền còn chưa kịp hát xong, chợt nghe thấy “Bịch” một cái, Biên Bá Hiền lập tức nhắm mắt lại theo phản xạ, cùng lúc đó có thứ gì đó rơi từ trên cây xuống. . . đập trúng y.

. . .

Biên Bá Hiền mở mắt nhưng lại thấy tối om.

(=°Д°=) ĐM ta ta ta ta mù rồi?

Biên Bá Hiền lập tức sờ soạng xung quanh.

“Tử Vi, Tử Vi, ngươi đang ở đâu Tử Vi.”

Sau đó “Soạt” một tiếng, Biên Bá Hiền lại khôi phục ánh sáng.

Một người đàn ông ngồi xổm bên cạnh nhìn y, buồn bực nói: “Tử Vi cái gì, miệng của ngươi không phải vẫn còn trên mặt sao.”

. . .

Biên Bá Hiền lập tức ngồi dậy, dựa vào ánh trăng, y và người đàn ông nhìn rõ dung mạo của đối phương.

Biên Bá Hiền chỉ vào lúm đồng tiền trên má hắn, còn hắn chỉ vào nốt ruồi trên khóe miệng Biên Bá Hiền.

Hai người đồng thanh hô: “Ngươi ngươi ngươi đúng đúng đúng chính là ngươi chính là cái đó hôm đó. . .”

“Áo choàng huynh!”

“Tiểu học sinh!”

Σ( ° △ °|||)︴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dgixi