Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1-3

<Mở đầu>

Mọi người đều biết, cả con phố Hoan Hỉ này, nhà có tiền nhất không nơi nào khác ngoài Phác phủ, chỉ cần đứng ở cửa lớn đã có thể cảm nhận được sự tráng lệ bên trong rồi.

Mà Biên gia nghèo nhất, lại vừa vặn tọa lạc ở ngay bên cạnh Phác phủ, chỉ là một căn nhà nhỏ thê thảm đến không nhìn nổi, đời đời làm hỏng khí thế của Phác phủ kế bên.

Nghe nói Phác lão gia cũng từng nghĩ tới chuyện mua lại căn nhà này, dỡ bỏ rồi xây một cái sân mới. Nhưng nhà bên này còn sót lại một đứa trẻ thực sự cố chấp quá mức, nói cái gì cũng không chịu bán, hơn nữa cậu ta còn có một tên biểu đệ trời sinh sức mạnh quái vật, mỗi lần Phác gia phái người đi thương lượng đều bị đuổi về.

Vậy đứa nhỏ Biên gia cố chấp kia là người như thế nào?

Cả con phố Hoan Hỉ này có ai mà không biết Biên Quang Quang miệng lưỡi cứng rắn chứ.

<Một>

Một buổi tối trăng thanh gió mát, A Uông gầm nhẹ một tiếng, Biên Quang Quang xài hết cây nến cuối cùng trong nhà.

Trong phút chốc ánh nến kia tắt đi, nội tâm Biên Quang Quang gần như sụp đổ. Y đi vào buồng nhà mình, bắt đầu tính toán xem lần này cần bán cái gì để mua nến, không thể lần nào cũng dựa vào biểu đệ Khánh Tú dùng ngực đập vỡ đá để kiếm tiền được.

A Uông ở bên dưới sủa hai tiếng, đổi lấy ánh mắt khinh bỉ của Biên Quang Quang: “Đừng kêu nữa A Uông, ta chưa nghèo đến nỗi phải bán thịt chó đâu.”

“Ư ử. . .” A Uống nức nở hai tiếng, yên tĩnh trở lại. Biên Quang Quang buồn rầu nhìn Phác phủ cách vách vẫn đèn đuốc sáng trưng, trong lòng đột nhiên nảy ra một kế.

“Bang bang bang”

“Bang bang bang”

Biên Quang Quang cầm dùi đục lên tường hai cái, lập tức có mảnh vữa rơi xuống.

Biên Quang Quang mừng rỡ “Cuối cùng đã biết vì sao cha ta đặt tên ta là Biên Quang Quang rồi, thì ra trời sinh ta chính là để làm việc này đây!”

*(Quang (咣) là từ tượng thanh, mô phỏng âm thanh bang bang của 2 vật cứng va vào nhau; nhưng đặt trong tên người thì sẽ lấy theo Hán Việt là Quang => Biên Quang Quang được sinh ra để làm những việc phát ra âm thanh bang bang =. . =).

A Uông ở bên cạnh ghét bỏ gầm gừ vài tiếng, thật có chí khí mà!

Biên Quang Quang không để ý tới nó, cười tít mắt vén tay áo lên, tăng thêm sức lực đục lên tường. . . .

“Ầm” một tiếng, tường bị đục ra một mảng lớn.

Lúc này Biên Quang Quang trợn tròn mắt, “Trời, đây là Khánh Tú nhập vào ta sao?”

======

Phác Xán Liệt cả đời này cũng không nghĩ tới, có người dám xông vào lúc hắn đang tắm rửa, lại còn dùng phương thức đục tường độc đáo như thế.

Vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy người gây họa đang dùng tay che mắt, miệng không ngừng nói, “Thất lễ rồi. . . thất lễ rồi.”

…..Thật là ngu ngốc.

Phác Xán Liệt bình tĩnh đứng lên, khoác nội sam vào rồi đi tới trước mặt người nọ.

“Mở mắt.”

A?

Nghe thấy tiếng, Biên Quang Quang cẩn thận hé tay ra một chút, thấy người trước mặt đã mặc y phục mới bỏ tay xuống, miệng cười haha:

“Ha ha, huynh đài không nên tức giận không nên tức giận” .

“Biên Quang Quang ta thề, ta tuyệt đối không nhìn lén ngươi tắm rửa đâu. Đây là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn!” Biên Quang Quang ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào đối phương.

“Hả? Ngoài ý muốn?”

Phác Xán Liệt nhíu mày, khóe miệng nở nụ cười trêu tức, “Đã là ngoài ý muốn thì ta đây sẽ không truy cứu nữa.”

Biên Quang Quang thở phào nhẹ nhõm, lại nghe người nọ nói tiếp: “Ngươi chỉ cần bồi thường bức họa bị ngươi làm hỏng là được. Đó là tranh của họa sĩ tiền tiền tiền tiền tiền triều Tề Hắc Thạch, không nhiều lắm, cũng chỉ năm trăm lượng bạc.”

Năm trăm lượng! Ăn cướp à!

Tim Biên Quang Quang chợt lạnh, cứng nhắc cúi đầu, quả nhiên thấy một bức tranh Mỹ nhân bị đục đến chia năm xẻ bảy. Ngẩng đầu lên, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc:

“Ha ha ha ha, huynh đài này ngươi nói cái gì vậy. Nhắc đến tiền bạc là mất lòng lắm, không phải chỉ là một bức tranh Mỹ nhân thôi sao, ta vẽ cho ngươi bức khác!”

“Không cần.” Phác Xán Liệt cứng rắn cự tuyệt.

Biên Quang Quang nhịn xuống, nhắm mắt lại, bất chấp nói: “Không có tiền, liều mạng một lần, ngươi lại đây!”

Phác Xán Liệt không nhịn được bật cười, đây là tên Biên Quang Quang Quang mồm miệng lanh lợi mua cây bắp cải còn muốn người ta tặng kèm thêm cây củ cải trong truyền thuyết đó sao.

“Ta lấy mạng ngươi để làm gì, thế này đi, dù sao ta cũng đang thiếu một thư đồng, kể từ ngày mai, ngươi tới nhà giúp ta đọc sách, thời hạn hai năm.”

Hả, còn có chuyện tốt như vậy sao?

Biên Quang Quang hoài nghi nhìn Phác Xán Liệt, ôm chặt vai: “Ngươi sẽ không có ý đồ đen tối với ta đấy chứ!”

. . . . . . . . . . . . . . .

Phác Xán Liệt không thèm đếm xỉa đến y nữa, xoay người sang chỗ khác mặc y phục.

Biên Quang Quang cẩn thận ngẫm lại, ừm, hình như bản thân cũng chả có cái gì để người ta có ý đồ đen tối, hơn nữa mình cũng đâu tính là thiệt thòi. Vì vậy to gan hơn, đi tới sau lưng Phác Xán Liệt ngượng ngùng nói:

“Đề nghị của ngươi, ta đồng ý, sáng mai ta sẽ tới.”

“Ừ.”

“Vậy. . . vậy còn bức tường?”

“Sáng mai ta sẽ tìm người sửa nó.”

“Được, vậy ta đi đây.”

Biên Quang Quang quay đầu định rời đi, suy nghĩ một chút, lại dừng bước, quay trở lại trước mặt Phác Xán Liệt vái chào một cái.

“Còn chưa biết huynh đài xưng hô thế nào?”

Phác Xán Liệt cười nhạt nói: “Xán Liệt, Phác Xán Liệt.”

Ôi chao, tên cũng rất khí phách. Biên Quang Quang bĩu môi, nhanh chóng nghĩ cho mình một cái tên có đẳng cấp cao hơn thế.

Mắt y cong cong, cười nói: “Bá Hiền, ta là Biên Bá Hiền.”

Phác Xán Liệt nhướn mày: “Không phải ngươi là Biên Quang Quang sao?”

“À. . . Nhũ danh, đó là nhũ danh của ta.” Biên Bá Hiền giải thích.

“Ra vậy, ta biết rồi.” Phác Xán Liệt gật đầu.

============

Về đến nhà, Biên Bá Hiền không ngừng than thở, vốn dĩ muốn bắt chước cổ nhân đục một cái hốc trên tường để đọc sách ké, ai ngờ lại dùng sức quá đà thành ra như vậy.

Suy nghĩ một chút, Biên Bá Hiền liền nhớ lại cảnh tượng Phác Xán Liệt ngâm mình trong nước lúc y đục thủng tường.

Dáng người đó, chậc chậc, thật sự rất ấn tượng.

Biên Bá Hiền lại cẩn thận ngẫm nghĩ, có lẽ đây cũng là một chuyện tốt, làm thư đồng, sau này không cần tự mình mua sách mua nến nữa!

A, đúng rồi! ! ! Quên hỏi hắn chuyện ăn uống ngủ nghỉ thế nào. . .

            <Hai>

Biên Bá Hiền kể hết đầu đuôi câu chuyện tối qua cho biểu đệ Khánh Tú nghe, đối phương không hề nghĩ ngợi liền gật đầu.

“Đúng lúc đệ phải về nhà chăm sóc mẹ vài ngày, huynh cùng Phác thiếu gia thương lượng chuyện bao ăn bao ở đi.”

Biên Bá Hiền kinh hãi, sau đó ôm ngực làm bộ buồn bã: “Ta nói này Khánh Tú, đệ thực sự yên tâm giao ta cho người khác như vậy sao?”

Độ Khánh Tú lại không chút do dự gật đầu.

“Đệ may mắn được gặp Phác thiếu gia vài lần, trực giác cho đệ biết hắn là một người tốt.”

Biên Bá Hiền bĩu môi, sao chỉ có mình y là chưa gặp Phác Xán Liệt bao giờ.

============

Khi Biên Bá Hiền đi theo người hầu vào sân nhà Phác Xán Liệt, hắn đang ngồi dựa vào tàng cây đọc sách. Thấy Biên Bá Hiền đến liền ra hiệu cho y ngồi xuống bên cạnh.

“Đang đọc gì mà chăm chú vậy?”

“《Kim Bình Mai》”

Biên Bá Hiền: “. . . . . .”

“Đùa ngươi thôi.” Phác Xán Liệt cười nhẹ hai tiếng, đột nhiên cả khuôn mặt tiến lại gần Biên Bá Hiền.

Tim Biên Bá Hiền nhất thời ngừng lại một giây.

Phác Xán Liệt mỉm cười nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Biên Bá Hiền, nhẹ giọng nói:

“Trên mắt ngươi có ghèn kìa.”

“. . . . . . . . .”

Thật là đủ rồi. Biên Bá Hiền căm phẫn trừng hắn một cái, hung hăng dụi mắt.

Uổng công y vừa rồi còn cảm thấy Phác Xán Liệt đẹp đến vô thực.

“Ta nói, Biên, Bá Hiền. . .” Phác Xán Liệt đột nhiên mở miệng.

“Hả?”

“Trước kia, ngươi thực sự chưa từng gặp ta sao?”

Biên Bá Hiền cẩn thận suy nghĩ, từ nhà Nhị Cẩu Tử phố Bắc đến nhà Vương Thiết Đản phố Nam, hình như mình thật sự chưa từng nhìn thấy Phác thiếu gia. Dù sao thì Phác Xán Liệt đẹp trai như vậy, nếu đã từng gặp nhất định phải có ấn tượng.

“Ừm. . . . Hình như là chưa từng thấy qua.” Biên Bá Hiền thành thật nói.

Phác Xán Liệt bĩu môi, đáy mắt hiện lên một tia thất vọng không dễ phát hiện.

Thật muốn nói cho ngươi biết, thực ra ta đã gặp ngươi từ rất lâu rất lâu trước đây rồi.

Thời thơ ấu của Phác Xán Liệt có thể nói là trôi qua trong trường tư, mỗi ngày vào lúc sáng sớm, hắn an vị trên chiếc kiệu nhỏ đến trường. Đến khi trời tối, trên đường không còn ai, hắn mới ngồi kiệu trở về nhà.

Cứ như vậy, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.

Chỉ duy nhất có một lần, là năm hắn chín tuổi, chán ghét trường học, sống chết không chịu đi học. Cuối cùng làm loạn đến mức Phác lão gia không thể nhịn được nữa, đánh cho hắn một trận, ném vào trong kiệu.

Khi đó, trời đã sáng rõ.

Phác Xán Liệt nức nở vén một góc mành lên nhìn ra bên ngoài thì thấy ba thiếu niên cùng đi đến trường.

Không biết bọn họ nói gì, người đứng giữa cầm mứt quả cười rất vui vẻ.

Một đôi mắt cụp xuống như cây cầu, ánh sáng trong đáy mắt long lanh rực rỡ. Còn có tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, tất cả đều làm cho Phác Xán Liệt không ngừng hâm mộ.

Một câu “Biên Quang Quang ngày mai ngươi đi sớm hơn đi” truyền vào tai, Phác Xán Liệt thầm nhớ kĩ tên của cậu thiếu niên.

Cái tên này nằm trong tâm trí, suốt mười năm.

“Thiếu gia, Ngô tiểu công tử tới.” Lão quản gia nói.

Phác Xán Liệt gật đầu, tự nhiên cầm tay Biên Bá Hiền cùng đứng dậy.

“Đi, đưa ngươi đi gặp một người bạn.”

“Hả? Ừm.”

Còn chưa bước qua cánh cửa, đã nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng cười sang sảng.

Biên Bá Hiền vừa vào cửa liền gặp phải một đôi mắt cười cong cong như mặt trăng.

“Ô, đây là công tử nhà nào vậy, thật tuấn tú.”

Phác Xán Liệt nhướn mày, cười lạnh nói: “Ngô Thế Huân, nếu ngươi không muốn bá phụ biết chuyện ngươi trốn học thì câm miệng lại.”

Ngô Thế Huân cười mỉa nói: “Được rồi được rồi, ngươi cứ coi như vừa rồi ta thả rắm đi.”

Biên Bá Hiền không nhịn được, khẽ bật cười.

Phác Xán Liệt quay lại vỗ vỗ đầu Biên Bá Hiền: “Ngồi xuống đi.”

Biên Bá Hiền ngước mắt nhìn về phía chàng trai vừa rồi còn cười nói với Ngô Thế Huân, trang phục thư đồng đúng chuẩn, tuy rằng quan hệ với Ngô Thế Huân không tồi, nhưng vẫn cung kính lễ độ đứng bên cạnh Ngô Thế Huân.

Biên Bá Hiền lắc đầu cự tuyệt.

“Ta đứng ở bên cạnh là được rồi.”

Phác Xán Liệt nhíu mày, ngữ khí không hài lòng: “Nói nhảm cái gì vậy. Bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi.”

Dứt lời liền ấn Biên Bá Hiền xuống chiếc ghế bên cạnh.

Ngô Thế Huân cười nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy Biên Bá Hiền rất quen mắt.

Hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi.

“Hai ngày nữa là đến hội chùa Trung Thu rồi, ngươi có đi không?”

“Hội chùa?” Phác Xán Liệt nghiêng đầu qua hỏi Biên Bá Hiền: “Muốn đi không?”

Biên Bá Hiền không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Hội chùa hằng năm ta đều đi.”

“Năm nay còn có thể nhân tiện cầu nhân duyên gì đó.”

Phác Xán Liệt vỗ y một cái.

“Này, ngươi làm gì thế?”

Phác Xán Liệt nhíu mày, nghiêm túc nói: “Trong thời gian ngươi ở nhà ta, chỉ được phép theo ta đọc sách. Cầu nhân duyên cũng không thể ở bên nhau, vậy chẳng phải là làm lỡ dở con gái nhà người ta sao.”

“Cũng đúng. . . .” Biên Bá Hiền vò đầu bứt tai, cảm thấy Phác Xán Liệt nói cũng có lý.

“Cho nên, hội chùa hôm đó ngươi chỉ cần đi theo ta là được.”

“Được.” Biên Bá Hiền gật đầu.

. . . . . . Ngô Thế Huân ở bên cạnh hoàn toàn bị xem nhẹ.

            <Ba>

Có tiền chính là hoang phí.

Đó là cảm giác đầu tiên của Biên Bá Hiền khi vào Phác phủ.

Rửa tay bằng chậu vàng!

Súc miệng bằng sương! !

Lau chân bằng lụa! ! !

Biên Bá Hiền ngồi trên giường cọ qua cọ lại, luôn có cảm giác không được tự nhiên. Chính là cảm giác tùy tiện lấy một cái khăn lau chân ở Phác phủ cũng có thể đổi được rất nhiều ngân lượng.

Biên Bá Hiền đột nhiên hiểu ra tại sao Phác lão gia lại nghĩ đủ mọi cách để dỡ bỏ nhà mình. . .

Nhà nghèo nhất sát vách với nhà giàu nhất, sự so sánh quá tàn nhẫn.

“Cốc cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên, Biên Bá Hiền chạy ra mở cửa, chỉ thấy Phác Xán Liệt lười biếng dựa vào cửa.

“Gì vậy?” Biên Bá Hiền hỏi.

Phác Xán Liệt đưa y phục qua, “Ta quên chuẩn bị nội y cho ngươi, ngươi mặc tạm của ta trước đi, yên tâm, còn mới.”

“À, được.” Biên Bá Hiền nhận lấy, xoay người định đóng cửa, lại phát hiện Phác Xán Liệt không có ý định rời đi.

“Còn việc gì sao?”

“Ngươi đi thay cho ta xem thử.”

“Đùa gì vậy!” Biên Bá Hiền trợn mắt.

“Tên biến thái nhà ngươi muốn nhìn trộm ta chứ gì! Ngay từ đầu ta đã biết đầu óc ngươi đen tối mà! Ai ai ai! Ngộ nhân bất thục, ngộ nhân bất thục! ! ! A!”

*Ngộ nhân bất thục: Tục ngữ chỉ hoàn cảnh người con gái phải gả cho một người chồng có phẩm chất không tốt.

Lại bị vỗ một cái.

“Mỗi ngày trong đầu ngươi đều nghĩ cái gì vậy hả?” Phác Xán Liệt bất đắc dĩ nói.

Biên Bá Hiền: “. . . . . . .”

“Ngươi mau thay đi, ta xem ngươi mặc thế nào để ngày mai đi đặt vài bộ y phục cho ngươi.”

“Thật sao?”

Phác Xán Liệt nhướn mày, “Nếu không thì?”

“. . . . . . Vậy được rồi.”

Biên Bá Hiền cầm lấy y phục đi vào trong buồng, Phác Xán Liệt đi theo sau, đóng chặt cửa lại.

“Xán Liệt.”

“Hả?”

Phác Xán Liệt quay đầu nhìn lại, Biên Bá Hiền mặc y phục rộng thùng thình, hai tay dường như không biết nên để ở đâu, rụt rè níu chặt góc áo.

“Hình như. . . . . . hơi rộng.”

Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn buồn rầu của Biên Bá Hiền, nở một nụ cười yếu ớt. Không chút nghĩ ngợi liền tiến lên phía trước, lại gần Biên Bá Hiền.

“Ngươi ngươi ngươi. . . . . . ngươi định làm gì hả?” Thanh âm của Biên Bá Hiền nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Phác Xán Liệt không trả lời Biên Bá Hiền, bắt đầu chỉnh trang y phục cho y. Bàn tay thon dài trắng nõn không ngừng trượt tới trượt lui trên người Biên Bá Hiền, nói hắn chiếm tiện nghi đi, hắn còn cố tình bày ra vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang làm sự nghiệp gì đó vĩ đại lắm vậy.

Biên Bá Hiền cảm thấy mặt mình muốn bốc cháy.

“Ngươi làm xong chưa?” Thanh âm vốn đã nhỏ nay còn thấp hơn.

“Ha ha.” Phác Xán Liệt cười một tiếng, buông Biên Bá Hiền ra, lui về phía sau một bước, từ trên cao nhìn xuống vỗ vỗ vai Biên Bá Hiền.

“Ta biết kích thước rồi.”

“Kích thước gì?”

Phác Xán Liệt ý vị thâm trường cười cười, xoay người đi ra ngoài. “Buổi tối nhớ đóng kĩ cửa sổ rồi hẵng đi ngủ, đừng để bị lạnh.”

“Ừ ừ.” Biên Bá Hiền đáp lại, tiến lên đóng cửa.

Trở về giường, Biên Bá Hiền sờ tấm chăn mềm mại, cúi đầu cười cười.

Vị Phác thiếu gia này, hình như tính cách cũng không tệ.

=========================

Ngày hôm sau Biên Bá Hiền dậy sớm, vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng “Gâu”, một con chó vàng lớn nhào tới.

“A!” Biên Bá Hiền vỗ đầu một cái, ảo não ngồi xổm xuống, vuốt ve A Uông, “Cư nhiên lại có thể quên mất ngươi, thật là có lỗi. Nhịn đói một ngày rồi đúng không, đi với ca ca, ca dắt ngươi xuống bếp ăn.”

Nói xong, Biên Bá Hiền đứng lên kéo dây xích định rời đi. Còn chưa kịp cất bước đã thấy Phác đại thiếu gia đứng bên ngoài ôm vai run run, trên mặt là ý cười không thể che giấu.

“Thiếu gia buổi sáng tốt lành.” Biên Bá Hiền chào hỏi.

Phác Xán Liệt bỗng chốc thay đổi biểu tình, ngữ khí không hài lòng: “Gọi ta là Xán Liệt được rồi.”

“Ừm, Xán Liệt.”

Phác Xán Liệt hài lòng gật đầu, tiếp tục nói: “Ta vừa cho A Uông ăn rồi.”

“Ngươi? Cho A Uông! Ăn?” Biên Bá Hiền trợn mắt.

“Đúng vậy. Là ta đích thân cho nó ăn.” Phác Xán Liệt tăng thêm khẩu khí nói.

Biên Bá Hiền nhất thời giống như biểu đệ mình, biểu tình hoàn toàn là hoảng sợ.

Liếc mắt nhìn A Uông hưng phấn phe phẩy cái đuôi dưới chân mình, Biên Bá Hiền nghĩ thầm: Con chó này thực ra là Hao Thiên Khuyển đầu thai đi, được đãi ngộ tốt như vậy.

Phác Xán Liệt thu hết phản ứng của Biên Bá Hiền vào trong tầm mắt, khóe mắt lại tràn ngập ý cười.

“Đi ăn cơm thôi, cơm nước xong sẽ dẫn ngươi đến thảo nguyên ở ngoài thành cưỡi ngựa.”

“Cưỡi ngựa? Nhiệm vụ của ta không phải là cùng ngươi đọc sách sao?” Biên Bá Hiền khó hiểu.

“Chờ đến hết hội chùa Trung Thu đi. Dù sao cha ta cũng không ở đây, dẫn ngươi đi chơi.”

Biên Bá Hiền vội vàng khoát tay, “Ta không có tiền, trò chơi của nhà giàu các ngươi ta không chơi nổi.”

“Ngươi nói nhảm cái gì vậy. Yên tâm đi, ta dẫn ngươi đến những chỗ không cần tiền.”

“Thật sao?” Biên Bá Hiền không tin.

“Đương nhiên.” Phác Xán Liệt gật đầu khẳng định.

“Vậy thì được. Nhưng ta không biết cưỡi ngựa.”

“Không sao, đến lúc đó ta dạy ngươi.”

“Được không?”

“Được.” Phác Xán Liệt tự tin cười, thầm nghĩ: Nếu ngươi biết cưỡi ngựa thì ta đã không đưa ngươi đi.

===============

Mặc dù ở trên bàn cơm, Phác Xán Liệt đã truyền thụ cho Biên Bá Hiền không ít kiến thức, nhưng đến khi Biên Bá Hiền thật sự đứng trước mặt con hắc mã, chân y vẫn cứ run lẩy bẩy.

“Xán Liệt, ngươi chắc chắn chưa, sao ta cảm thấy ánh mắt con ngựa này có gì đó không đúng.”

“Có gì mà không đúng. Ngươi cứ yên tâm lên đi, ta ở phía sau đỡ ngươi.”

Nói xong, Phác Xán Liệt liền đẩy Biên Bá Hiền còn đang do dự lên ngựa.

“Cảm giác thế nào?” Phác Xán Liệt cười hỏi.

Biên Bá Hiền nhìn thảo nguyên xung quanh, lại nhìn xuống Phác Xán Liệt, một loại cảm giác trước nay chưa từng có tràn ngập tâm trí.

Phác Xán Liệt này thật đúng là, cái gì cũng không nói cái gì cũng không làm, chỉ cần đứng ở đó, khóe miệng mỉm cười, cũng đủ làm cho người ta say mê.

Nhất là trong đôi mắt đen nhánh kia, phản chiếu chính mình, chỉ có mình.

Biên Bá Hiền không khỏi thất thần, đợi đến khi kịp phản ứng, Phác Xán Liệt đã leo lên ngựa rồi, hai tay vòng qua thắt lưng mình nắm lấy dây cương phía trước. Hơi thở ấm áp của hắn phả lên cổ khiến Biên Bá Hiền ngứa ngáy.

“Ngươi. . . ngươi đừng áp sát ta như vậy.” Biên Bá Hiền đỏ mặt nói.

Phác Xán Liệt nhíu mày, khóe miệng mỉm cười trêu chọc, “Vậy lát nữa ngươi té xuống thì đừng trách ta, con ngựa này chạy rất nhanh.”

“Hay là thôi đi.” Biên Bá Hiền bĩu môi, nhận ra lồng ngực rắn chắc của Phác Xán Liệt dán lên lưng mình, không hiểu sao trong lòng thấy an tâm.

“Đi.”

Phác Xán Liệt hô lớn một tiếng, quất vào mông hắc mã, con ngựa nhận được tín hiệu lập tức giương oai chạy ra ngoài.

Tốc độ của nó rất nhanh, tôi tớ đi theo thấy thân ảnh của bọn họ càng ngày càng xa. Chỉ còn thanh âm hai người cười đùa theo làn gió quanh quẩn bên tai thật lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#yoy