Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Các người làm gì vậy? Không biết cản nó lại sao?”

Những tia máu hằn rõ trong đôi mắt hung ác che giấu nỗi sợ sệt của Vivian. Cô ta gấp gáp nhìn quanh, vẫn chưa nhận ra tình trạng hiện tại của bản thân mà lên giọng với những tên tùy tùng cao lớn đứng xung quanh.

Sợi dây thừng cột lỏng lẻo phía sau tay Gulf đã được tháo ra từ lúc nào không biết, lúc này đang nằm dưới chân cậu. Gulf giơ tay ra lấy một mũi tên khác do tên tùy tùng bên cạnh đưa đến, đặt lên cung rồi lại trở về tư thế nhắm bắn.

“Các người…Các người…? Là đồng bọn của nhau?”

Vivian chỉ tay quét một vòng, cuối cùng dừng ở chỗ Sên và Andrew đang ung dung ngồi hút thuốc. Cô ta không thể tưởng tượng nổi nếu mình đối đầu với những tên to xác này thì sẽ có kết cục như thế nào.

Vivian hoảng sợ lùi về phía sau, cứ lùi mãi lùi mãi cho tới lúc tấm lưng chạm vào một đầu nhọn của mũi tên Gulf bắn ra ban nãy mới dừng lại.

Gần như bị dồn vào đường cùng, mà trước mặt thì Gulf vẫn đang giương căng chiếc cung mạ bạc trong tay cậu, không hề chớp mắt nhìn Vivian.

Mũi tên thứ hai lao đi, vừa vặn lôi theo chiếc kẹp tóc duy nhất trên đầu Vivian. Lực tác động khá mạnh khiến cô ta chao đảo trong hoảng sợ, cuối cùng đỏ mắt nhìn một phần tóc của mình cũng bị kéo đi theo chiếc phụ kiện kia, ghim chặt lên tấm gỗ mục sau lưng.

“Có lẽ cô cũng không ngờ, người đáng lẽ nên chết trong vụ tai nạn xe năm đó trước vẫn có thể sống sờ sờ đến tận bây giờ đúng chứ?”

Hơi thở của Vivian trở nên dồn dập.

Làm sao Gulf biết được chuyện này?

Mà sau khi nghe chính miệng cậu nói ra những điều này một cách nhẹ tênh như đang kể chuyện của người khác, ánh mắt của Sên và Andrew dần lộ rõ vẻ giận dữ.

Ả đàn bà này trước đây đã muốn hãm hại Gulf?

Đối diện với đủ loại cảm xúc của mọi người, cậu chỉ đơn giản lấy mũi tên thứ ba, vừa thuần thục lặp lại động tác nãy giờ vừa nói:

“Vivian à Vivian, chuyện đó tôi đã không tính sổ với cô, xem như vì cô quá yêu anh ấy nên dại dột, nhưng không ngờ đến tận ngày hôm nay cô vẫn chẳng thay đổi chút nào. Chỉ là cô cũng không tính trước được chuyện đã đến nước này rồi vẫn thuê trúng một nhóm người là đồng bọn của tôi đúng chứ?”

Cậu buông tay, mũi tên thứ ba này mang đầy sự giáo huấn và cắm hận, thật sự đã lướt qua cánh tay Vivian rồi để lại một vết xướt không nông không sau, đủ để chảy ra dòng máu đỏ sẫm gay mắt.

Vivian thét lên rồi theo bản năng lấy tay che vết thương lại, cơn đau đớn nhói lên khắp toàn thân, nỗi khiếp sợ cũng theo đó mà tăng lên không phanh.

Cô ta vẫn luôn nghĩ Gulf là một cậu nhóc vô hại, chưa từng nghĩ cậu lại còn có bản lĩnh này.

Nhưng nhìn gương mặt sạch sẽ sáng ngời của Gulf, Vivian chó cùng rứt dậu không biết điểm dừng, tiếp tục thách thức cậu:

“Mew có biết con người thật của cậu lại dơ bẩn như thế này không?”

“Dơ bẩn?”

Gulf cười như vừa nghe được một chuyện hài cực kỳ thú vị. Cậu nhìn Vivian đang ngồi sụp ở dưới đất vì cú bắn vào tay ban nãy mà thương hại. Khóe môi Gulf nhếch lên ranh mãnh, không còn là Kanawut thường ngày chẳng màng thế sự, thờ ơ với mọi thứ. Trong mắt cậu ánh lên sự tàn nhẫn và mạnh mẽ hiếm thấy.

“Cô đang tự nói bản thân mình à? Cô lên giường với bao nhiêu người đàn ông rồi, còn cần tôi kể ra sao?”

Vivian đang định nói thêm điều gì đó thì Gulf gật đầu một cái, một tên tùy tùng nhận lệnh tiến đến bóp chặt cằm của cô ta, chặt đến nỗi Vivian cảm thấy xương hàm của mình như đang nứt ra, sự đau đớn khiến cô ta không còn nói được gì nữa.

“Cô từng lừa Mew lên giường nhưng không thành, tưởng tôi không biết à?”

Nước mắt Vivian tuôn ra như mưa, không phải vì những lời nói của Gulf mà là vì cơn đau từ cằm truyền đến. Gã đàn ông này không hề nương tay.

“Vivian, đáng lẽ cô có thể thoát thân an toàn, tôi vốn không buồn tính sổ với cô những chuyện này, nhưng hôm nay, là chính cô lựa chọn tự chui đầu vào lòng bàn tay tôi.”

Tên tùy tùng lấy ra một lọ axit từ trong túi váy của cô ta rồi đưa cho Gulf.

Cậu nhướn mày hứng thú nhận lấy chiếc lọ kia, nở một nụ cười rạng ngời. Đây là nụ cười mà Vivian ghét nhất, nhưng cô ta làm gì được chứ? Ả hoảng sợ nhìn Gulf mở nắp chiếc lọ kia ra, bằng một tay, rồi lại không hề chần chừ hất về phía ả.

Vivian hét lên một tiếng chói tai rồi nhắm chặt mắt lại, nước mắt rơi lã chã.

Một giây, hai giây, ba giây sau, cô ta thấy mặt mình nóng ran nhưng không đau đớn.

Chỉ là nóng vì nước mắt mà thôi.

Vivian chậm rãi mở to mắt ra, thấy Gulf đang cười như giễu cợt mình.

“Nghĩ tôi sẽ dùng cách thấp kém này của cô?”

Cuối cùng cậu vẫn là không thật sự cho Vivian ăn trọn số axit đó. Hủy hoạt dung nhan cô ta là quá nhẹ!

Cô ta đã suýt chút nữa hủy hoạt cuộc đời cậu.

Tuy vụ tai nạn hụt đó không lấy mạng cậu, nhưng đã khiến hai mạch máu trong lòng bàn tay trái của cậu đè lên nhau, đến tận bây giờ vẫn để lại di chứng đau nhức mỗi khi hoạt động quá mạnh.

Đều là do Vivian ban tặng!

“Anh cả, thứ em cần đã có chưa?”

“Có rồi. Dorn, mang ra đi.”

Lời này là Gulf nói với Andrew. Vivian trợn ngược mắt nhìn mấy gã cao to kia đều phục mệnh Gulf, giọng điệu nhẹ nhàng như đang nói chuyện với người nhà.

Rốt cuộc Gulf là ai?

Phía sau cậu là thế lực ghê gớm thế nào mà dám làm càn đến vậy?

Vivian dè chừng nhìn bọn họ mang ra ba chiếc hộp to và dài, nếu không muốn nói là một hòm gỗ có thể chứa được một người trưởng thành.

Gulf tiến đến lần lượt mở nắp kiểm tra rồi lại nhìn về phía Vivian cười thích thú.

“Thích nhé Vivian, cô là người đầu tiên được trải nghiệm dịch vụ miễn phí này đấy!”

Sên bật cười nhìn Gulf, đứa nhóc này đúng là ranh ma. Tra tấn tinh thần mức độ này, e là Vivian sẽ mắc bóng ma tâm lý cả đời cũng không quên được.

“Đúng là người của chúng ta!”

Sên nhả một ngụm khói, nghiêng đầu cảm thán với Andrew. Andrew cũng gật đầu đồng ý:

“Chiêu này ác đấy, không đùa được đâu!”

Nói rồi họ lại nhìn Gulf với ánh mắt đầy tự hào. Người nhà của bang hội Darkote phải như vậy mới đúng, tuyệt đối không phải loại ẻo lả yếu đuối dễ bị bắt nạt!

Gulf khẽ hất mặt về phía chiếc thùng gỗ to đùng thứ nhất. Tên tùy tùng biết ý lập tức nhấc bổng Vivian lên rồi tống cổ cô ta vào đó như một con gà. Nắp thùng đóng lại, bên trên vẫn được đục những lỗ thông khí vừa phải.

Không ngạt chết được.

Chiếc thùng được làm từ gỗ tốt nên khá nặng, tuy nhiên vẫn vì bị Vivian hoảng sợ đấm đạp tứ phía nên rung lắc nhẹ.

Sên đứng dậy quắt mắt về phía Gulf bảo cậu lại chỗ này ngồi, Gulf cũng không chần chừ, chậm rãi tiến đến, ôm Sên một cái thật chặt rồi ngồi xuống.

Tùy tùng đứng thẳng hàng hai bên, đồng loạt dập gậy xuống nền nhà, đồng loạt nói:

“Chào cậu Gulf!”

“Được rồi, bày vẽ quá.”

Cậu vừa nói vừa nhận lấy ly nước Andrew đưa qua, uống một ngụm cạn sạch. Trong không gian bây giờ chỉ còn tiếng la hét của Vivian.

Gulf nhìn đồng hồ, thời gian mười phút trôi qua, tiếng động trong thùng kia cũng ngày càng yếu dần, cậu mới cho người đến mở nắp.

Nắp thùng vừa mở ra, Vivian như thấy được ánh sáng, cô ta vội vã dùng hết sức leo ra ngoài, trên vai và cổ chân vẫn còn bị những con rắn đen quấn chặt.

Những con còn lại cũng lần lượt bò ra, uốn lượn khắp sàn.

Nhìn vẻ mặt trắng bệt không còn giọt máu nào của cô ta cũng đủ biết, mười phút vừa rồi đã tra tấn cô ta kinh khủng đến mức nào.

“Thích không? Tiếp tục nhé!”

Gulf thản nhiên nói, còn Vivian lập tức hoảng sợ, đầu lắc mạnh như trống bỏi, điên dại gào thét:

“Gulf, đừng! Đừng mà Gulf Kanawut? Hãy tha cho tôi! Đừng mà!”

Mặc kệ cô ta có cầu xin cỡ nào, người tùy tùng vẫn lạnh nhạt ném cô ta vào chiếc thùng thứ hai. Nắp thùng vừa mở ra, vô số gián rết đều được dịp bò ra theo. Vivian nhìn như sắp ngất, la hét đến lạc giọng. Cuối cùng, nắp thùng cũng đóng lại. Lần này, tiếng thét chói tai của Vivian vang lên không ngừng, kèm theo những âm thanh nấc nghẹn từ sự gào khóc xin tha của cô ta.

Bỗng từ phía cửa vào có rất nhiều tiếng bước chân, điều này dấy lên hồi chuông cảnh cáo nguy hiểm khiến tất cả bọn họ đều đứng hết dậy, tạo thành một tổ hợp che chắn Gulf đang ngồi uống nước ở ghế phía sau.

Đám người lần lượt tiến vào, tay cầm súng và gậy sắt rất hùng hổ, ai cũng toát ra khí thế đáng sợ.

Có vẻ là hai toán lính khác nhau.

Gulf nhìn qua kẽ hở giữa Andrew và Sên thì thấy vậy. Họ đều mặc đồ đen, nhưng một bên dùng súng loại 3.5, một bên là 3.75.

“Tụi mày là ai? Đến đây làm gì?”

Sên vừa cất chất giọng ồn ồn để nạt nộ đe dọa đối phương lên thì từ phía sau có một lực tác động không nhỏ đẩy anh sang một bên, gã không kịp làm gì, chỉ thấy Gulf từ phía sau lao ra, vút một cái đã chạy về phía cửa.

“Mew!”

Đầu tiên cậu nói một chữ.

“Sao anh tìm được đến đây?”

Sau đó cậu nói sáu chữ. Sên không hiểu ý nghĩa là gì, nhưng đại khái có thể đoán là người quen của Gulf.

Mew lập tức ghì chặt Gulf vào lòng mình, đôi mắt ánh lên sự tàn nhẫn, nét mặt vẫn chưa giãn ra chút nào.

“Em không sao chứ?”

Làm gì vậy?

Sao ôm Gulf của bọn họ?

Sên vừa tính lao lên thì Andrew đã cản lại, kín đáo nhìn hắn rồi lắc đầu.

Tên đần thối này, không nhìn ra họ là mối quan hệ yêu đương à?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top