Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, mới bốn giờ Gulf đã thức dậy, kéo theo Mew, cả hai lái xe ra đến bờ biển là năm giờ ba mươi phút, vẫn kịp lúc ngắm bình minh.

Mew ngồi trong xe bật cười, nghĩ rằng nơi mà Gulf bí mật muốn dẫn anh đi chỉ đơn giản là đi xem mặt trời mọc mà thôi.

Hai người mở cửa, ra ngoài đứng tựa lên mui trước của xe, đưa mắt ra phía xa xa nhìn những tia nắng đầu ngày đang bắt đầu len lỏi qua vách núi, chiếu xuống mặt biển dập dìu sóng khiến bọt sóng lấp lánh lên như một lớp kim cương vụn.

Không ai nói gì, vì thú thực Mew còn hơi buồn ngủ, mà Gulf thì đang rất hồi hộp. Sắp tới đây, cậu sẽ một lần nữa đối diện với quá khứ của mình, trước mặt anh, cùng với anh. Cậu quay sang nhìn sườn mặt hoàn hảo của Mew, chỉ mong rằng sau hôm sau, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như thế, không thay đổi hay sứt mẻ chỗ nào.

Xa xa có một chiếc tàu nhỏ lao đến nhanh vun vút rồi dừng khi gần chạm vào bờ cát. Mew không để ý mấy, anh nghĩ đó có thể là tàu của người dân ở đây. Ai ngờ Gulf kéo tay anh, bảo:

“Mình đi thôi anh.”

Mew ngạc nhiên đi theo cậu lên tàu. Đứng trên mạn là Sên cao to cường tráng, gương mặt bặm trợn rất dọa người. Andrew là người cầm lái, gã gật đầu với Gulf rồi bắt đầu cho tàu chạy ra giữa biển.

Vùng biển này không lớn lắm, băng từ đầu bên này sang đầu bên kia chỉ mất nhiều nhất hai ngày mà thôi.

Thuyền dừng lại tại một hòn đảo tư nhân xinh đẹp, chưa dược khai phá và rất yên tĩnh.

Sên lấy ra hai bộ đồ lặn cùng thùng oxi, im lặng ngậm ngùi trang bị cho Gulf và Mew.

Đến đây thì anh đã biết là Gulf muốn cùng anh đi lặn, nhưng cậu vẫn chưa kể cho anh nghe về những người bạn này của mình.

Cậu đọc được sự tò mò đó trong mắt anh, thầm nhủ trong lòng rằng anh hãy đợi thêm chút nữa thôi, đợi sau khi lặn xuống thì anh muốn biết gì cậu cũng sẽ cho anh biết.

Gulf nắm tay anh, cả hai người cùng lặn xuống làn nước trong veo êm ả. Điều anh bất ngờ là vùng biển này không có cá, cũng không có san hô, chung quy lại lại lặn xuống cũng không có gì để ngắm cả.

Nhưng Gulf cứ kéo anh xuống sâu hơn, rồi sâu hơn nữa. Anh có thể cảm nhận cậu nắm tay anh càng ngày càng chặt. Nhận ra sự lo lắng của Gulf, anh ra hiệu bảo rằng nếu không ổn thì bây giờ họ có thể lên bờ ngay lập tức. Mew đã để tay sẵn ở dây thừng, chuẩn bị giật xuống cho người bên trên kéo họ lên, nhưng Gulf lắc đầu, cậu tiếp tục lặn xuống.

Vùng biển này không quá sâu, mới đó đã có thể thấy đáy, mà trước mắt Mew là một cảnh tượng vô cùng lạ lẫm.

Đó dường như là một chiếc thuyền to đã trải qua một đợt hỏa hoạn.

Bên hông con tàu đã gỉ sét, phần trên bị cháy đến không còn hình dạng, chỉ có thể biết rằng nó khá lớn.

Gulf kéo anh bơi vòng quanh, rồi chỉ vào một khoang ở dưới tầng hầm của con tàu. Anh nhìn vào, bên trong hoang tàn sau trận hỏa hoạn. Anh nhìn kỹ những nơi Gulf chỉ, cuối cùng bơi đủ vài vòng cậu mới chịu lên bờ.

“Em có sao không?”

Mew lập tức hỏi sau khi họ đỡ gỡ bỏ mặt nạ dưỡng khí và bình oxi xuống. Gulf lắc đầu vuốt vuốt tóc, hỏi lại:

“Anh đã nhìn kỹ chưa?”

“Anh đã nhìn kỹ rồi.”

“Vậy chúng ta đi thay đồ, em dẫn anh đến nơi này.”

Mew không vội hỏi ý đồ của Gulf là gì. Anh càng ngày càng cảm nhận rõ sự thâm trầm trong mắt cậu, dường như cậu đang nhớ về những gì tối tăm nhất. Nếu có thể, anh không mong nhìn thấy Gulf như hiện tại chút nào cả.

Andrew và Sên hiểu ý ở lại thuyền chờ họ, còn Gulf cầm theo một bó hoa trắng kéo anh đi vào sâu bên trong đảo, đi qua những con đường đầy cỏ dại và cây rêu, cuối cùng mới đến một cái gồ cao nhất.

Không có bia đá, chỉ đơn giản có những cây nhang cắm ở đó cùng những bó hoa chất đầy xung quanh. Vừa nhìn đã biết có lẽ là mộ của một người nào đó.

Gulf hít thở một hơi, đặt bó hoa xuống rồi lên tiếng:

“Chị, hôm nay em dẫn anh ấy đến, chị đừng thấy phiền nhé.”

Sau đó cậu quay sang nhìn anh, giới thiệu:

“Chị ấy là chị của em, đã mất từ tám năm trước.”

Mew siết chặt tay Gulf lại như một lời an ủi. Anh cũng cúi đầu chào người kia giống những gì Gulf đã làm, không biết phải nói gì.

“Thật ra chị ấy không nằm ở đây, chị ấy đang ở đâu đó dưới biển kia kìa.”

Nói rồi Gulf lại hít thở sâu, ngước đầu lên nhìn bầu trời xanh rồi lại nhìn anh.

“Vì em, chị ấy mới mắc kẹt lại đây mãi mãi.”

Nghe lời thú nhận này, Mew có chút đau lòng. Anh có thể cảm nhận được bao nhiêu nỗi đau cùng dằn vặt trong lời nói đó của cậu. Gulf vỗ vỗ tay anh bảo rằng mình không sao. Cậu kể tiếp:

“Năm đó, khi vừa mới sang đây du học, em đã bị bắt cóc vào một tổ chức sử dụng sức lao động trẻ. Thanh thiếu niên từ khoảng mười lăm tuổi đều bị bắt đi. Lúc đó, họ đã giam bọn em ở quặng than, mỗi ngày đều bị bắt làm việc tối mặt tối mày, chỉ cần lơ là liền sẽ bị roi đánh. Con trai thì lao động, con gái thì làm trò tiêu khiển của bọn nó, vô cùng ghê tởm.”

Vết sẹo trên lưng Gulf mà anh thường hỏi em bị từ bao giờ, chính là vì từng bị đánh ở quặng than năm đó.

Sắc mặt Mew tối đi, hai đầu mày chau lại, không thể tin được trước đây cậu đã trải qua những chuyện đáng sợ đó.

Nhưng Gulf chưa dừng lại, cậu vẫn bình thản, dùng giọng nói ổn định nhất để tiếp tục đóng vai một người dẫn chuyện:

“Sau hai tuần làm việc ở quặng than đó, chúng đã lên kế hoạch đưa người sang bên kia đại dương để xóa dấu vết, chia nhỏ lực lượng và tìm một đám trẻ con khác đến lao động. Chiếc thuyền em vừa đưa anh đi xem, chính là chiếc thuyền đã được dùng vào lúc đó. Khoang phòng em chỉ anh xem, cũng là nơi em đã ở vào lúc đó.”

Thời điểm bị bắt cóc, Gulf cũng không còn quá nhỏ. Cậu biết tự vệ, biết mình phải trốn thoát và biết phải cứu những người có cùng cảnh ngộ với mình. Suốt những ngày cậu bị đày đọa ở quặng than, là người chị này đã luôn trộm đồ ăn đến cho cậu ăn, lén lút xử lý vết thương cho cậu, có thể nói chị là người cưu mang Gulf suốt khoảng thời gian tăm tối nhất cuộc đời cậu.

Nhưng những đêm chị lẻn đến, họ đều không có dư dả thời gian để trò chuyện, Gulf còn chưa kịp hỏi chị tên gì thì bi kịch hôm đó đã xảy ra.

Chị ấy ở bên cạnh đám người này đã lâu, cũng quen với cấu trúc con tàu. Chị muốn làm một vụ nổ để tẩu thoát, và chị đã lên kế hoạch cùng với Gulf.

Sau khi lên thuyền, họ chỉ có đúng một ngày để chuẩn bị và sắp đặt tất cả.

Sáng sớm ngày thứ hai ở trên tàu, ngay khi ra giữa biển, chị đã trộm được chìa khóa và lùa hết những người bị hại nhảy ra khỏi tàu, tẩu thoát bằng những chiếc phao hoặc bơi vào đảo rồi trốn ở đó nhân lúc bọn họ còn đang say ngủ, lơ là cảnh giác.

Tiếc là kế hoạch đang tiến hành giữa chừng thì đã bị phát hiện, chị đành đánh liều lập tức phóng hỏa rồi kích nổ, lấy bản thân mình chắn đường cho Gulf và những người khác tiếp tục tẩu thoát.

Lửa lan ra rất nhanh, mà cậu thì không muốn bỏ lại chị. Nhưng nếu chị không giữ cửa, bọn người đó sẽ ập vào, vì vậy bất đắc dĩ, chị đã đẩy Gulf để cậu rơi xuống biển qua đường cửa sổ, rồi tự mình ở lại chịu cháy, giải thoát cho tất cả mọi người.

Trong giây phút đó, chị đã nói, chị không còn trong sạch, cuộc đời chị là một đống tồi tàn, chị có mắc kẹt lại đây cũng được. Nhưng cậu có tương lai, cậu phải cố gắng bơi đến bờ và sống sót, thay chị sống tiếp thật huy hoàng.

Ngay khi Gulf nhảy xuống, toàn bộ con thuyền đồng thời vừa phát nổ vừa cháy rực lên như ngọn đuốc khổng lồ, không một ai sống sót khi bị kẹt lại đó.

May mắn cho cậu là, tàu chở hàng của Andrew lúc này vừa đúng lúc đi ngang qua, cứu được cậu và những người còn lại. Trong số đó, có người em trai mà Andrew đã tìm kiếm suốt hai năm, vì vậy Gulf vô tình trở thành ân nhân của bọn họ. Những người này sau đó đều được Andrew thu nhập vào băng nhóm, tìm việc cho làm, và họ vẫn tôn trọng, yêu thương bảo vệ Gulf đến tận bây giờ.

“Vậy nên, Andrew và Sên vừa là bạn, vừa là ân nhân của em. Cuộc đời này xem như em đã bước một chân vào giới giang hồ, cũng đã từng làm những việc có lẽ anh sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi. Vì th…”

Gulf chưa kịp nói hết, Mew đã đau lòng ghì chặt lấy cậu, dùng hết sức mà ôm, dùng hết sức để sưởi ấm cho tâm hồn đang chìm trong quá khứ của cậu. Anh xoa xoa tấm lưng đang run lên của cậu, muốn nói với cậu cả ngàn lời nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Anh hiểu rồi. Hiểu vì sao Gulf luôn tránh nặng tìm nhẹ, chỉ kể cho anh những thứ vui vẻ, hiểu vì sao cậu luôn luôn có những bí mật không muốn kể cho anh nghe.

Gulf sợ anh sau khi biết được những gì cậu đã trải qua thì sẽ rời xa cậu.

Nhưng sao anh có thể là một người như thế?

Anh thật lòng yêu thương cậu, yêu thương hết tất cả mọi thứ thuộc về cậu, những thói quen, những tật xấu, và kể cả quá khứ.

“Gulf, được rồi đừng kể nữa.”

Anh cảm nhận vai áo mình hơi ướt, có lẽ cậu đã khóc rồi.

“Không sao rồi, mọi thứ đều đã qua, có anh ở đây rồi!”

Gulf đưa tay lên bấu chặt vào lưng anh, chặt đến nỗi nó sẽ hằn lên đó những dấu vết bầm tím kéo dài vài ngày, nhưng đó là minh chứng cho những gì xảy ra ngày hôm nay.

Anh không vứt bỏ cậu.

Là Gulf đã nghĩ xấu cho anh.

Nhưng thú thực với những gì cậu đã trải qua, với bóng ma tâm lý ấy, Gulf có quyền cảm thấy không an toàn. Sự thực thì, đối với người bình thường trong xã hội này, ai lại muốn dây dưa với giới giang hồ đâu chứ.

Hơn nữa đó lại là Mew, một người cả đời quang minh chính đại, làm ăn trong sạch, gia đình gia giáo.

Gulf sợ là có lý do.

“Anh chỉ sợ em không cần anh nữa, chứ anh sẽ không bao giờ buông tay em.”

Mew không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này thế nào, anh chỉ có thể hôn lên tóc cậu, hôn lên trán, lên mắt, lên môi, để Gulf biết rằng anh yêu cậu rất nhiều.

“Yêu nhiều hơn những gì em nghĩ, và nhiều hơn cả những gì anh nghĩ.”

Giọt nước mắt hạnh phúc của Gulf cuối cùng cũng rơi xuống, cậu bật cười nhìn về phía những bó hoa kia, thầm nhủ trong lòng:

Chị, em đã hạnh phúc rồi, em đã sống một cuộc đời rất vẻ vang. Chúng ta tuy không cùng dòng máu, nhưng suốt đời này chị vẫn sẽ mãi là người chị yêu quý nhất của em.

Gulf đáp lại Mew bằng cách hôn nhẹ lên má anh.

“Cảm ơn anh vì đã cùng em đến đây.”

Mew đau lòng lau đi nước mắt trên mặt cậu, giọng nói cũng khàn khàn theo Gulf:

“Cảm ơn vì em đã mở lòng với anh, cho anh hoàn toàn bước vào quá khứ, hiện tại và tương lai của em.”

Gulf nở nụ cười tươi, cuối cùng không muốn bầu không khí quá trầm lắng mà buông lời đùa giỡn:

“Giờ thì anh biết rồi, nếu anh bỏ em, thì Sên và Andrew, tất cả bọn họ sẽ đến tìm anh tính sổ!”

“Họ sẽ không bao giờ có cơ hội đó đâu.”

Mew áp sát trán mình vào trán Gulf, dùng ánh mắt trìu mến nhất nhìn cậu.

Anh sẽ dùng cả quãng đời sau này của mình để làm cậu hạnh phúc. Gulf đã dẫn đầu chuyến đi vào buổi sáng, và bây giờ là đến lượt anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top