Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6. Em không cần anh đâu... (1).

Trong phòng khách lớn sang trọng, Chu Tiểu Bảo ôm con nhỏ ngồi trên ghế, tâm trạng không mấy vui vẻ nhìn ra ngoài trời tối đen như mực. Bên cạnh cô, Tiểu Phong  nằm cuộn tròn, hai tay ôm lấy bắp đùi cô ngủ an lành, trong lòng Chu Tiểu Bảo lại nổi lên gợn sóng lăn tăn. Cô, ân hận!.
Chu Tiểu Bảo đến thời điểm hiện tại kết hôn đã hơn 1 năm, cuộc sống gia đình hết sức buồn tẻ. Mọi chuyện hôm nay có lẽ là kết quả của năm 18 tuổi. Năm ấy, Chu Tiểu Bảo gặp và đem lòng yêu thích một người. Cô tỏ tình, anh từ chối, nói cô đừng tìm anh nữa. Chu Tiểu Bảo lẳng lặng rời khỏi cuộc sống của anh. Đến năm 22 tuổi vô tình gặp lại, tình cảm cô dành cho anh vẫn còn. Nhưng anh đã có vợ sắp cưới, cô im lặng tiếp tục nuôi dưỡng tình yêu ấy. Cô là bạn học của em trai anh. Ngày em trai anh kết hôn, cô và anh uống say, một đêm mất kiểm soát. Chu Tiểu Bảo biết, anh đã sớm sắp xếp thời gian hôn lễ. Cô cắn răng, không dấu vết gì rời đi.
Chu Tiểu Bảo đến một nơi xa sinh sống. Thật sự không may, cô mang thai!. Chu Tiểu Bảo sống trong sự thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, cô không nỡ lòng bỏ đứa bé đi. Cứ như thế, cô sinh đứa bé ra, một mình nuôi dưỡng nó. Chu Tiểu Bảo là một người tài giỏi, tiếng tăm trong giới của cô cũng không nhỏ. Hia mẹ con sống hết sức thoải mái.
Năm thằng bé 3 tuổi, bạn thân nhất của cô – Việt Nhất Thiên kết hôn. Cậu lại chính là hàng xóm của người kia. Tâm không muốn đi, nhưng cậu đã giúp cô rất nhiều, ngày vui nhất của cậu, cô không thể không tham dự. Khi đó, cô thuyết phục bản thân mình, sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng có lẽ cô đã không ngờ được rằng, quyết định đó lại tạo nên một chuỗi những tháng ngày đau đớn trong cuộc đời cô. Thời điểm cô cùng Tiểu Phong xuất hiện ở hôn lễ của Việt Nhất Thiên, mẹ của anh đã hết sức mất kiểm soát mà ôm lấy Tiểu Phong, luôn miệng nói nó rất giống anh. Mọi người nói rằng, bởi vì bà quá trông ngóng cháu. Anh năm nay đã hơn 30, tuổi không còn nhỏ, nhưng cuộc sống hôn nhân lại đổ bể. Mẹ anh hết sức thương anh, vẫn luôn mong anh có được một đứa nhỏ. Cô im lặng, để bà ôm Tiểu Phong.
Mẹ anh và mọi người có thể chỉ cảm thấy giống, nhưng anh lại có thể hoàn toàn khẳng định được đấy là con anh. Nói trắng ra chính là, anh quá hiểu cô. Từ năm 18 tuổi, sự cố chấp trong cô đã quá lớn. Anh biết chắc chắn rằng, nếu cô mang thai, cô nhất định sẽ sinh đứa bé ra mà không cần đến anh. Chấp niệm trong lòng cô quá sâu, nếu không phải là con anh, cô nhất định sẽ không sinh nó một mình. Anh tìm cô nói chuyện. Cô nói, cô không cần anh chịu trách nhiệm. Nhưng anh là một quân nhân, lương tâm không cho phép anh bỏ mặc cô, mẹ anh lại vô cùng mong cháu, anh cưỡng ép cô kết hôn cùng anh. Cô cứng rắn không đồng ý. Anh từng bảo, anh chỉ yêu và cưới duy nhất một người. Cô không muốn phá vỡ nguyên tắc của anh. Mẹ anh tìm cô, bà kể cho cô nghe chuyện anh và người cũ. Vợ cũ của anh là một người xinh đẹp, và dịu dàng, hơn hẳn cô nhiều lần. Nhưng tâm cô ấy lại không sạch, mơ tưởng về một thứ cao sang hơn. Anh mặc dù là bác sĩ quân đội, thu nhập rất cao. Nhưng bố anh lại chỉ là một Trưởng cửa hàng, mẹ anh chỉ là một giáo viên. Ngay từ khi mới cưới, thái độ của cô ấy đối với bố mẹ anh đã không tốt. Sau này cô ấy liên tục đòi ra ở riêng, đòi mua nhà lớn. Nhất là thời điểm cô ấy mang thai, nhất quyết muốn anh mua nhà rộng, thuê nhiều người giúp việc. Em trai và em dâu anh chưa muốn sinh con sớm, đứa bé cô ấy mang thai xem như chính là con đầu cháu sớm của gia đình anh, thế nên mẹ anh vô cùng muốn ở bên con dâu chăm sóc, mong đứa bé ra đời bình an. Anh hứa với cô ấy, sau khi sinh xong sẽ mua nhà, còn hiện tại liền ở với bố mẹ, để mẹ anh tiện chăm sóc cho cả bố anh lẫn đứa bé. Cô ấy không đồng ý, chuyển sang nhất quyết muốn li hôn. Anh dỗ không nổi, cô ấy bỏ ra ở thuê. Anh và bố mẹ thỏa hiệp, quyết định mua nhà cho cô ấy. Vốn định cho cô ấy bất ngờ, nhưng khi anh cầm giấy tờ nhà đất đến chỗ cô ấy, cô ấy đã bỏ đứa bé. Anh và bố mẹ như chết lặng. Thời điểm đó, cô ấy muốn quay lại, anh lại nhất quyết li hôn. Cuộc hôn nhân của anh chấm dứt như thế. Chu Tiểu Bảo đau lòng, cô đồng ý kết hôn với anh.
Hai người kết hôn, tương kính như tân. Anh dùng nghĩa vụ một người chồng đối xử với cô, cô dùng tấm lòng một người vợ đối đãi anh. Mẹ anh là một người phụ nữ tinh tế, bà đương nhiên nhận ra điều này. Anh thương mẹ, bà dùng lí này ép anh cùng cô sinh cho bà thêm một đứa cháu, anh đồng ý. Cô còn thương anh, cô đồng ý. Cô mang thai lần hai, là một bé gái. Anh hết sức chăm sóc cô, nhưng giác quan thứ sáu của người phụ nữ cho cô cảm nhận rõ ràng, anh đối với cô là nghĩa vụ.
Mang thai ở tháng thứ 7, vợ cũ anh trở về, một mực đòi tái hợp với anh. Cô biết, anh thương cô ấy nhiều, li hôn cũng chỉ bởi vì tức giận. Cô im lặng, để anh ngày đi sớm, đêm về muộn, dành thời gian ở bên cô ấy. Mẹ anh hỏi, cô bao che anh, nói anh đi trực viện, đi gác. Ngày cô sinh, mẹ anh gọi, anh nói anh đang có ca phẫu thuật. Kì thực, anh đang ở bên cô ấy. Cô mìm cười với mẹ anh, nhưng lòng đau như cắt.
Người ta nói phụ nữ sinh con đau như chết đi sống lại, cô lại một mình trải qua cảm giác ấy lần thứ hai mà không có anh bên cạnh. Khi cô tỉnh lại, mẹ anh đang bế đứa bé. Mẹ anh nói, con bé có đôi con ngươi linh động giống cô, lại thêm cái đuôi mắt xếch xếch, xem chừng sau này cũng không thể ai bắt nạt, mạnh mẽ như mẹ nó. Cô mỉm cười. Bố mẹ cô cũng đến. Bọn họ li hôn từ khi cô lên 10, có lẽ cũng đã rất lâu rồi mới tụ họp về một chỗ. Cảm giác sượng sạo giữa bọn họ làm cô lại càng đau lòng hơn. Cô sống với ông bà ngoại một thời gian dài. Tuy rằng ông bà cũng không phải hoàn toàn hòa hoãn với cô, nhưng vẫn là rất thương cô. Giờ phút này không có ông bà, lòng đột nhiên lại vô cùng trống vắng, vô cùng tủi hờn. Cô vùi mặt vào gối, lặng lẽ chảy ra hai hàng nước mắt.
Ngày cô từ viện về nhà, anh mới xuất hiện. Vẫn bộ quân phục màu xanh, vẫn gương mặt điển trai ấy, nhưng nó lại làm cho trái tim tưởng đã lành của cô đau đớn. Cô im lặng, nén mọi cảm xúc thành một khối, nuốt xuống, lặng lẽ theo anh trở về. Sau hôm ấy, hôm nào anh cũng trở về nhà, tuy nhiên, đều là rất khuya. Anh sẽ giúp cô giặt giũ, hầm cháo cho sáng mai, sau đó ngủ cùng Tiểu Phong. Cô biết, anh là đang thực hiện nghĩa vụ một người chồng, một người cha, thực hiện một cách cưỡng ép.
Thời gian gần đây, đứa bé ngoan hơn, cô tranh thủ làm mọi việc, đơn giản vì cô không muốn nhờ đến anh. Anh lại vì thế mà có thêm đôi chút thời gian bên cô ấy. Bình thường giờ này cô đều đã ngủ rồi. Cô vốn dĩ không phải kiểu người tự ngược mình mà ngày ngày ngồi chờ anh trở về. Nhưng ngày mai là sinh nhật Tiểu Phong, cô muốn nhắc anh. Vốn dĩ gọi điện thoại là được, nhưng cô lại không có số của anh. Một người phụ nữ ngay cả số điện thoại chồng mình cũng không có, buồn cười thật.
Hơn 1h sáng, cô đã chìm vào trạng thái mơ màng. Tiếng mở cửa lạch cạch làm cô tình giấc. Anh xuất hiện trước mắt cô, vẫn bộ quân phục ấy, vẫn hương thơm nhàn nhạt cùng khuôn mặt điển trai. Nhưng trên cổ lại là dấu hickey đỏ thẫm không thể che đậy được. Cô cười chua chát:
- Anh về rồi à?.
Anh hơi nhíu mày, khá bất ngờ vì cô lại chờ anh. Anh cởi áo khoác, vỗ nhẹ đầu cô:
- Sao còn chưa ngủ?.
Cô nghiêng đầu né cái vỗ tiếp theo của anh, không mấy vui vẻ nói ngắn gọn mấy chữ:
- Ngày mai là sinh nhật Tiểu Phong.
Thì ra cô chờ anh về vì ngày mai là sinh nhật con trai anh. Sinh nhật tiểu Phong, thằng bé nhanh như vậy  đã 4 tuổi rồi. Anh thế mà lại quên mất sinh nhật thằng bé. Nhưng ngày mai anh đã hứa với Diệp Lan sẽ đi họp lớp cùng cô ấy…
Đông Vũ bế tiểu Phong lên. Chu Tiểu Bảo cũng bế theo con gái đứng dậy. Cả hai không ai nói gì, lặng lẽ vào phòng ngủ. Mãi đến khi cô đặt con gái an vị trong nôi, anh mới mở lời, trong lời nói không giấu nổi có chút day dứt và ân hận:
- Ngày mai…ngày mai anh hứa đưa Tiểu Lan đi họp lớp rồi.
- Ồ….
Chu Tiểu Bảo ồ nhẹ một tiếng, sau đó lại lẳng lặng bế con gái từ trong nôi ra. Hai mẹ con đến giường ngủ, cô đặt đứa bé xuống trước, sau đó chính mình nằm bên cạnh con bé. Cô ngước mắt nhìn anh, nhàn nhạt nói:
- Anh ngủ cùng thằng bé đêm nay đi, bữa sáng làm cho nó chút trứng chiên, còn ngày mai anh cứ đi với Diệp Lan.
- Được.
Đông Vũ gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.
Mãi đến giữa trưa hôm sau, Chu Tiểu Bảo mới rời giường. Con trai đang ngồi chơi Lego trên nền đất. Cô vỗ nhẹ đầu con trai:
- Đã ăn gì chưa?.
- Con ăn bánh mì với sữa rồi!.
Chu Tiểu Bảo gật đầu. Cô biết, con trai sẽ không ăn trứng anh làm. Thằng bé dị ứng với trứng. Cô đã nói với anh nhiều lần, anh vẫn không nhớ.
- Hôm nay đi làm bố có nói gì với con không?.
- Không ạ!.
Nhận được câu hỏi từ cô, thằng bé lắc đầu. Hôm nay bố rất vội, chiên trứng mà còn chưa chín hoàn toàn nữa!.
(Còn tiếp).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top