Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ngoại truyện 1: nhật kí dưa hấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

xin chào, đây là dưa hấu. trước khi đâm bang về thời hiện tại, xin cho tôi mạn phép được giới thiệu về gốc gác của mình.

trước đây tôi sống với nhà họ khương. khương gia rất giàu, đương nhiên đồ ăn ngon cũng không bao giờ thiếu. tôi ăn ngon ngủ ngon, không khác gì một con chó quý tộc. bà khương rất thương tôi, hai vợ chồng họ cũng thường xuyên đưa tôi đi chơi xa. cuộc sống của tôi vẫn đẹp và tràn đầy màu hồng cho đến khi cậu quý tử của nhà họ khương đến và mang tôi đi.

khương mẫn hy, sinh viên đại học, tuy nhiên học thì ít mà chơi thì nhiều. nói cậu ta mang tôi đi thì không đúng lắm, bởi ông bà khương muốn cậu ta nuôi tôi để rèn được cái nết chăm sóc người khác và có tính kiên trì, nhẫn nhịn. thế là vào một ngày trời mưa to, tôi theo cậu chủ về chung cư ở.

và lúc bắt đầu sống với khương mẫn hy tôi mới hối tiếc tại sao bản thân lại có thể từ bỏ chốn thiên đường như khương gia để theo cậu chủ dễ dàng như vậy. chăm sóc người khác, luyện tính nhẫn nhịn cái nỗi gì? đến thân mình còn lo chưa xong chứ ở đó mà đòi nuôi chó. ban đầu tôi cũng rên ư ử để thông báo cho tên lười biếng kia bỏ điện thoại ra mà đi lấy đồ ăn cho tôi, sau này thấy cậu ta ngốc quá chẳng hiểu gì, tôi cũng không buồn rên rỉ nữa.

tôi chỉ đến cắn cậu ta thôi.

khương mẫn hy có thói quen sống rất không lành mạnh. hầu như chẳng bữa nào ăn ra hồn, nếu như không phải ăn mì gói thì cũng là ra ngoài ăn, thật sự không có một chút nào gọi là chế độ hẳn hoi tử tế. mà, từ cách chăm người có thể suy ra cách chăm chó rất dễ...

đừng cười tôi, vết thương lòng của tôi vẫn đang rỉ máu đấy.

cậu chủ sáng nào cũng đi học, đi từ sáng đến trưa là về, buổi chiều thì nằm nhà chơi điện tử cho đến khi trời tối mịt mới chịu lết xác đi tắm. với một thời khóa biểu sinh hoạt "bận rộn" như vậy, đương nhiên cậu chủ ít nhiều cũng ảnh hưởng đến thói quen sống của tôi. khương mẫn hy mỗi ngày đều đổ đầy ắp một bên là âu thức ăn cho chó, một bên là âu nước, có đôi khi lười chẳng thèm đun nước, lấy luôn nước vòi đổ vào.

sống như thế mà tôi vẫn chưa chết, tự nhiên cảm thấy nghị lực của bản thân thật phi thường.

sau đó một dạo, khương mẫn hy ra ngoài nhiều hơn. bắt đầu ăn mặc chỉn chu, đầu tóc chải bóng mượt, cả người xịt hương thơm phức, buổi sáng vác cặp đi đến tối muộn mới về nhà, mặc xác tôi chán đến chết. tuy nhà cửa vẫn bừa bộn như thế, nhưng ít ra khương mẫn hy cũng bắt đầu biết chăm chút cho bản thân. giống như một người phụ huynh, tôi bắt đầu mừng rỡ.

một ngày nọ, trời mưa to không khác gì ngày tôi theo cậu chủ về nhà. cậu chủ về sớm, quần áo lôi thôi lếch thếch, chỗ ướt chỗ khô, lao thẳng vào phòng tắm. không hiểu cậu ta nghĩ gì mà ở trong bồn tắm tận hơn một tiếng đồng hồ. tôi sủa cậu chủ cũng chẳng thèm ới lại một tiếng. tôi đoán là khương mẫn hy cũng giống loài chó chúng tôi, sắp đến kì trưởng thành nên tâm lí thay đổi.

à đấy, không phải tôi chửi cậu chủ là chó đâu nhé, đừng có hòng mách lẻo vớ vẩn.

"à đúng rồi, mày chưa có tên đúng không?"

"ẩu, ẩu ẩu..." chưa có, nhưng tôi cứ sủa bậy thế, không biết cậu ta có hiểu gì hay không.

"à, có rồi chứ gì..." khương mẫn hy rầu rầu nói. "có rồi thì bố mày cũng kệ."

wtf? am i joke to you?

à đương nhiên là tôi không nói được, nên tôi vẫn chỉ ẳng ẳng lại báo rằng mình hiểu.

"vậy thì gọi là hoàng văn tỉnh đi. a tỉnh dễ thương lắm."

"..."

biết bao nhiêu cái tên kiêu sa hột xoàn lấp lánh xứng đáng với đẳng cấp của tôi thì không đặt lại đi đặt cái tên này. sau này tôi mới biết, đáng lẽ ra tôi sẽ có một cái tên rất kiêu khác - hoàng doãn thành - nhưng do nguồn gốc của cái tên này tự viết tên mình sai lệch thành hoàng văn tỉnh nên tôi mới trở thành "a tỉnh" của cậu chủ. tính ra thì, tôi chính là tam sao thất bản anh em thất lạc của hoàng doãn thành trên một phương diện nào đó.

ở với khương mẫn hy được một thời gian, tôi quen thêm cả một cậu trai trẻ có mái tóc xù không khác gì mấy so với lông của tôi cả, tên là tống hưởng tuấn. cuối tuần cậu ta thường đến nhà cậu chủ chơi, còn đem theo cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon. so với khương mẫn hy, một người chủ dịu dàng hiền lành và biết chăm sóc thú nuôi như tống hưởng tuấn thích hơn nhiều.

đừng trách ai đời dễ thay lòng, chỉ trách tâm tư loài chó không được phức tạp mà thôi, ha?

và tôi trở thành con chó may mắn nhất mọi thời đại. cậu chủ khương mẫn hy phải đi đến nơi xa lắm để sinh sống, gửi tôi tới nhà tống hưởng tuấn. tôi biết mà, sau bao nhiêu khổ nạn mà mình phải gặp khi ở chung với khương mẫn hy, cuối cùng số tôi vẫn là một con chó quý tộc và sung sướng.

điều làm tôi không hài lòng nhất là tống hưởng tuấn chê tôi béo. đúng là tôi có mập lên sau khi thay đổi qua chế độ ăn uống không hề lành mạnh của cậu chủ chỉ để tiếp tục sinh tồn (nghe hơi nghiêm trọng), nhưng đâu có đến nỗi ấy đâu chứ. một con chó béo lên cũng có lòng tự trọng và nỗi đau riêng đấy, có biết không?

thế là tống hưởng tuấn bắt tôi tập thể dục. chiều nào cậu chủ mới cũng dẫn tôi đi một vòng quanh khu tập thể, ngày nào cũng đều đặn chỉ trừ hôm mưa gió bão bùng. ban đầu tôi cảm thấy việc đối xử với ngưòi thừa cân một cách khắc nghiệt như thế thật là không tốt, nhưng dần dà tôi phát hiện được ra cái hay, cái tốt của việc đi tập thể dục. cơ thể tôi nhanh nhẹn hơn và thon gọn hơn rất nhiều.

túm quần lại là tôi lại trở về vẻ bảnh trai như lúc ban đầu.

à mà tôi có bao giờ hết bảnh trai đâu nhỉ?

tống hưởng tuấn thì bận rộn hơn khương mẫn hy. cậu chủ mới đi học từ sáng đến tối, đêm muộn rồi vẫn còn mở đèn để làm cho xong bài tập. một thanh niên mẫu mực và chăm chỉ cần được noi gương gấp. lúc bấy giờ tôi mới có cảm giác được trở thành vật nuôi của người trưởng thành.

và dường như tôi quên béng cả khương mẫn hy trong thời gian ấy.

tôi chỉ đột ngột phát hiện ra tống hưởng tuấn không ổn như tôi tưởng vào một ngày cậu chủ ngủ gà ngủ gật trong khi nấu nướng. mắt cậu cứ sưng đỏ lên, thi thoảng đôi vai cứ run run và sàn nhà chỗ cậu đứng cứ phát ra tiếng lách tách. tôi tưởng nhà bị dột, nhưng không phải. tôi bắt đầu để ý nhiều đêm tống hưởng tuấn về nhà muộn, chỉ thấy ngồi ôm đầu gối khóc, hầu như không phát ra tiếng động mạnh. không gào thét, không cuồng nộ. đó mới là sự tức giận lớn nhất, đáng sợ nhất.

mà, tôi chẳng biết cậu ấy giận ai, giận cái gì. vì khương mẫn hy lúc khóc cũng chẳng thèm kể với tôi, nên tôi cũng chẳng có kinh nghiệm và ciw sở để phỏng đoán điều làm cậu chủ mới khóc.

và tôi cứ phân vân như thế cho đến một ngày tống hưởng tuấn đột nhiên giống như một cái máy chạy pin đã được sạc đầy, vui vẻ hăm hở trở về nhà. thì ra tâm tư của mấy người trẻ như cậu chủ là như thế. nay nắng mai giông, chẳng biết đâu mà lần.

khi mà cuộc sống của tôi với cậu chủ mới bắt đầu không còn xuất hiện những cảm xúc tiêu cực của cậu chủ nữa, thì nhà tôi lại có thêm một thành viên mới.

một chàng trai lạ lẫm ngồi xe lăn.

tu bi con tì niu :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top