Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

OUR FIRST TIME

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cả hai đã vào trong ngôi nhà kia, Minho liền nhanh chóng mở đèn và nhóm lò sưởi. Cẩn thận hơn, y còn mở cả hệ thống sưởi của cả căn nhà vì dù gì đi chăng nữa, cả hai vẫn đang trong trạng thái vừa lạnh vừa ướt nên rất cần được sưởi ấm. Minho vội chạy đi tìm cho Chan một chiếc khăn bông cỡ lớn và yêu cầu anh đến ngồi bên lò sưởi, vì y chẳng muốn anh bị cảm chút nào. Nhận lấy chiếc khăn từ tay người kia, Chan vội cởi giày rồi bước đến bên lò sưởi. Đắn đo một lúc, anh quyết định cởi bỏ quần áo trên người và quấn mình bằng chiếc khăn kia. Nhờ thế mà anh cảm thấy ấm dần và khô ráo hơn. Chúng làm anh dễ chịu và cộng thêm sự mệt mỏi của những ngày qua, chỉ trong thoáng chốc, Chan đã chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc Chan vẫn đang ngồi bên lò sưởi, Minho lại chạy khắp cả căn nhà để dọn dẹp lại một vài nơi, đặc biệt là phòng ngủ. Vì đây là căn nhà y vừa thuê sáng nay, vẫn chưa có thời gian để dọn dẹp. Cho đến khi mọi thứ đâu vào đó, y mới mỉm cười hài lòng và trở lại ngồi cạnh Chan. Minho nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Chan trên chiếc ghế sô pha và bật cười trước cảnh tượng trước mắt. Chan đã ngủ thiếp đi tự lúc nào, anh gối tựa đầu vào phần nối tiếp giữa lưng ghế và tay ghế, còn cả thân người co lại, rúc vào bên trong chiếc khăn bông to sụ. Thấy vậy, Minho liền cất tiếng gọi
- Chan à, dậy đi nào. Anh lại muốn bỏ em một mình nữa à?
- Ưm. - Chan giật mình tỉnh giấc bởi tiếng gọi của Minho. Anh theo phản xạ chống khuỷu tay vào tay ghế để ngồi thẳng dậy và chiếc khăn kia cũng theo đó mà tuột xuống khỏi vì trí ban đầu. Và trong khoảnh khắc đó, Chan đã thành công khơi dậy dục vọng trong y. Từ làn da trắng tự nhiên, xương quai xanh đến hai điểm hồng trước ngực và cả cơ bụng săn chắc cùng đôi chân dài của Chan đều từng chút một đánh thẳng vào tâm trí Minho. Cổ họng y khô khốc và đôi mắt cũng tối đi phần nào. Và chẳng chần chừ thêm nữa, Minho ngay lập tức lao đến hôn lấy người đối diện.

Chan giật mình trước tốc độ của người nhỏ tuổi hơn. Minho mạnh mẽ mút lấy cánh môi người đối diện và thậm chí cắn lấy nó để xâm nhập vào bên trong. Từ vết cắn, một loại chất lỏng tanh nồng dần rỉ xuống kết hợp cũng vị ngọt của cánh môi Chan càng khiến cho y mất kiểm soát. Những ngón tay không an phận kia cũng theo ham muốn mà vuốt ve lấy thân hình của người bên dưới. Vì vừa mới dọn dẹp nên nhiệt độ cơ thể của Minho có chút cao. Bàn tay nóng ấm lướt trên làn da mềm mại có chút mát lạnh đã tạo nên một luồn xung kích khiến Chan càng trở nên nhạy cảm. Nụ hôn giữa người từ lúc nào đã phát ra những âm thanh chóp chép và cả những tiếng thở dốc của Chan. Hôn một lúc lâu, Minho mới rời ra, y tựa trán của hai người vào nhau và đôi mắt nâu sẫm nhìn sâu vào đôi mắt người đối diện. Y cố giữ lại chút tỉnh táo và cất lời:
- Chan, cho phép em, có được không?
Nhìn vào ánh mắt Minho, Chan hoàn toàn có thể nhìn thấy ánh mắt y đã bị bao phủ bởi một tầng lớp của sự ham muốn và giọng nói cũng trầm đi tự lúc nào.

"Đã đến bước này rồi, chẳng thể quay đầu lại. Hơn nữa, em ấy,...... cũng sắp phải đi rồi!"

Thế nên, Chan rướn người lên và cắn nhẹ vào vành tai người bên trên:
- Anh thuộc toàn quyền sở hữu của em, Minho - ssi. Nhưng, không phải trên chiếc ghế sô pha này, ngốc ạ!
Nghe đến đó, người tuổi nhỏ hơn bật cười thành tiếng:
- Thiếu sót rồi. - nói rồi Minho chống tay đứng dậy, bế anh lên và hướng về phía căn phòng ngủ y vừa chuẩn bị ban nãy.

Vừa vào đến phòng ngủ, Minho ngay lập tức đặt Chan xuống giường và đồng thời cởi bỏ chiếc áo thun đang mặc trên người. Đoạn, y khuỵu hai gối xuống giường và kẹp chặt người bên dưới giữa hai chân. Một tay chống xuống nệm, tay còn lại nâng gương mặt thanh tú kia lên. Và một lần nữa, Minho lại tiếp tục hôn Chan. Tuy nhiên, nụ hôn lần này kẽm mãnh liệt hơn vì chẳng mấy chốc, Minho đã trượt dần xuống chiếc cổ trắng ngần cùng xương quai xanh quyến rũ của Chan. Cứ mỗi lần y miết cánh môi mình xuống làn da trắng hồng, mùi hương dịu nhẹ của cơ thể anh lại xâm chiếm lấy khoang mũi và chúng càng khiến cho Minho thêm nghiện loại hành động này. Hàng chân mày Chan lại khẽ run. Từng cái chạm đã thành công khơi dậy ham muốn bên trong anh. Anh chủ động thả lỏng và để cho những âm thanh gợi tình ấy phát ra ngoài mỗi khi Minho để lại dấu hôn đỏ thẫm trên cổ. Ngay khi nghe thấy những âm thanh tà mị ấy, Minho nhếch mép cười tự mãn và không nhanh không chậm, y đưa tay đến chơi đùa cùng hai điểm hồng kia. Chỉ với vài thao tác nhỏ, Chan đã liền có phản ứng. Minho có thể nhận thấy được thứ dưới kia đang dần ngóc đầu dậy và tiếng rên của anh cũng trở nên đục hơn. Còn đối với Chan, đây quả thực là một loại cảm giác vô cùng mới mẻ. Chúng khiến mọi dây thần kinh trong anh tê liệt và làm xúc giác của anh nhạy cảm hơn. Cứ mỗi lần Minho kéo lấy điểm hồng ấy hay chà xát chúng bằng hai đầu ngón tay, Chan chẳng thể kiềm chế được mà rên rỉ.

Mãi đắm chìm trong những cảm giác lạ lẫm ấy, anh chẳng nhận thấy được chiếc boxer, thứ quần áo cuối cùng trên người, cũng đã bị người phía trên cởi mất. Và chỉ đến khi Chan cảm nhận được có chút trống trải ở phía dưới kia thì anh mới giật mình nhìn xuống. Lúc này, Minho đã chuyển đổi tư thế của cả hai sang dạng ngồi và để anh tự vào thành giường phía sau. Gương mặt anh thoáng đỏ lên vì ngại.
- Nhìn gì? - Anh gắt lên
- Anh thật sự rất đẹp, Chan à! - Minho cảm thán - Chả trách tên biến thái kia lại say mê anh đến vậy!
- Em........ . Tại sao lại .........?
- Dù gì cũng đã đến bước này rồi, chẳng lẽ anh không muốn nữa? - Minho nhướn mày
- Nhưng mà...... em vẫn còn...... - Chan ngại ngùng nhỏ giọng. Ánh mắt anh di chuyển từ cơ thể "không chút mảnh vải che thân" của mình đến chiếc quần thể thao của người kia, bĩu môi.
- À thì ra là cái này! - Minho bật cười.
- Nếu vậy thì em cũng cởi. - nói rồi y nhanh nhẹn cởi bỏ tất cả những thứ còn sót lại trên người. Rồi y bước đến gần, đưa tay nắm lấy cổ chân anh nhấc lên và ngồi vào vị trí trống ấy. Điều đó khiến cho khoảng cách giữa hai thu nhỏ lại một cách đáng kể và Chan cũng có thể nhìn thấy được "huynh đệ" của Minho phần nào có phản ứng. Và chẳng chần chừ thêm nữa, Minho vội bao trọn "cậu nhỏ" của đối phương trong bàn tay của mình và bắt đầu vuốt ve nó.
- Ah..... Minho.... em đang....làm gì vậy hả?
Gương mặt Chan lúc này càng lúc càng thêm đỏ, chỉ việc khỏa thân trước mặt Minho, anh đã làm anh ngại đến mức nào. Nay, huynh đệ của bản thân lại bị người nhỏ hơn chạm vào và vuốt lấy, khiến Chan chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống. Tuy nhiên, sự ngại ngùng chỉ xuất hiện trông phút chốc và để lại trong Chan một cảm giác rất ư là....... nóng bỏng. Chan phải công nhận, Minho thật sự rất giỏi trong khoản kích thích mọi sự ham muốn trong anh. Minho thừa biết điều đó và y vẫn đang cố gắng thỏa mãn Chan. Y sục mạnh dương vật của anh và xoa nắn điểm hồng trước ngực anh. Bị tấn công dồn dập như thế, Chan chẳng thể nào kháng cự nổi những khoái cảm đang ngày càng rõ rệt trong tâm trí. Anh chỉ việc đưa tay ôm choàng qua cổ Minho và tận hưởng thứ cảm giác hư hỏng này. Đang đắm chìm trong cơn say, chợt, Chan cảm nhận được một cơn đau từ hạ thân truyền đến. Cơn đau ngày càng rõ rệt và có khuynh hướng tăng dần lên khiến anh phải bấu chặt vào vai Minho:
- Ah.... đau quá Minho!
- Đau lắm sao anh? Em xin lỗi, em vội quá! - hóa ra, Minho cố tình chơi đùa với người anh em của Chan cốt để giúp anh quên đi cơn đau khi y tiến hành thăm dò bên trong hậu huyệt phía dưới. Nhưng ngay khi y đã tìm được lỗ nhỏ và đẩy ngón tay mình vào trong, Chan đã ngay lập tức cảm thấy có phản ứng. Thế nhưng, cơn đau cũng dần qua đi khi anh đã làm quen với kích cỡ của ngón tay của người đối diện. Thấy Chan đã thích ứng, y nhẹ nhàng chuyển động ngón tay của mình để phần nào nới rộng hậu huyệt chật hẹp kia. Vì dù sao đi chăng nữa, đây mới chỉ là màn dạo đầu và thật chẳng phô trương khi nói ngón tay của y chẳng đáng là bao so với hạ thân đang phừng phừng khí thế bên dưới. Từ từ, Minho tiếp tục đưa vào lỗ nhỏ ấy một ngón, hai ngón rồi lại ba ngón. Tất cả mọi lần ra vào đều thật chậm rãi vì Minho đã sơ suất quên mất gel bôi trơn và hơn thế nữa, đây còn là lần đầu tiên của Chan. Và đương nhiên rằng, Minho chẳng muốn Chan phải chịu đau hay có bất kì ấn tượng xấu nào vào lần đầu làm tình cả. Cho đến khi huyệt động bên dưới đã đủ rộng để chứa cả ba ngón tay và Chan cũng chẳng còn cảm thấy đau nữa, Minho mới cho phép mình thả lỏng và bắt đầu tiến thêm một bước nữa. Còn đối với Chan, kể từ lúc bản thân đã làm quen với hành động xâm nhập của Minho, nhưng cơn đau rát đã dần biến mất, thay vào đó là một loại khoái cảm không thể gọi tên. Mỗi khi những ngón tay của Minho tiến vào sâu hơn và đảo vòng lên vách thịt mềm mại kia, Chan chỉ có thể nhắm mắt lại và ngã đầu ra sau tận hưởng chúng. Nhưng khi Chan vẫn chưa kịp tận hưởng hết thì Minho đã vội rút những ngón tay của y ra khỏi nơi đó. Do lỗ nhỏ đã quen với sự lấp đầy của cả ba ngón tay nên khi bị rút ra, Chan liền cảm thấy có chút trống trải. Cũng từ đó chất dịch mật bên trong cũng theo vách thịt hồng phớt đang co thắt mà tràn ra ngoài. Đầu ngón tay của Minho cũng thấm đẫm chất dịch ấy và chẳng một chút ngần ngừ, y đưa chúng vào miệng mà thưởng thức.
- Thứ bên dưới kia thật sự rất tuyệt Chan à! - từng cụm từ mà y nói đều lần lượt phả vào vành tai nhạy cảm kia thứ hơi thở nóng ấm khiến người trong lòng lại được dịp run lên. Chan vẫn không để tâm đến ngữ điệu trêu chọc của Minho, anh hiện tại chẳng thể chịu được cái cảm giác trống trải đến ngứa ngáy ấy. Chan chỉ muốn lỗ nhỏ của mình được lấp đầy bởi gì đó lớn hơn và đủ để thỏa mãn dục vọng của anh. Thừa biết Minho sẽ còn trêu chọc anh cho đến khi y có được thứ mình muốn nên Chan đã dùng đến chiêu thức này để đạt được mục đích của mình. Anh ngả người đến và liếm nhẹ vào cánh môi mỏng của đối phương, trưng ra bộ mặt thập phần mê hoặc mà nói:
- Minho,........ mau đến và phá hỏng anh đi. Anh muốn em đến chết được!
Và như những gì Chan dự đoán, Minho hoàn toàn bất ngờ trước khả năng này của Chan và y chỉ biết đầu hàng vô điều kiện.
- Được thôi bae! Em sẽ phục vụ anh hết mình! - Vào ngay lúc Chan vẫn còn đang mơ màng, y đã đặt hạ thân phừng phừng khí thế của mình trước lỗ nhỏ bên dưới và từng chút một tiếng vào. Nhưng khi chỉ mới tiếng vào có một nửa, Chan đã bắt đầu cảm nhận được sự đau rát truyền thẳng từ hạ thân lên đến đại não. Khóe mắt anh ửng đỏ và nước mắt sinh lý cứ theo đó mà tuôn trào. Những ngón tay thuôn dài của Chan bấu chặt vào vai Minho và anh cắn chặt môi đến bật máu để kiềm chế cơn đau. Minho cũng phần nào cảm nhận được cơn đau của anh vì bản thân y cũng đang bị chính hậu huyệt kia siết chặt lấy.
- Channie ngoan, thả lỏng nào! - Minho nhẹ nhàng hôn khóe mắt đỏ hồng của Chan và vỗ về.
Lúc này, của huyệt bên dưới do đã được nới rộng bởi ba ngón tay nên cũng tiết ra chất mật dịch trong suốt như một lại gel bôi trơn giúp "cậu nhỏ" của Minho dưới kia tiến vào sâu hơn. Vách thịt non mềm cũng liên tục co giãn để tiếp nhận thứ dương vật đồ sộ kia. Nhờ đó mà Chan đã có thể thích ứng được với kích thước to lớn của Minho. Những ngón tay của anh vẽ loạn trên lưng y và anh thì thầm:
- Minho à, động đi. - nghe thấy yêu cầu của anh, Minho liền thuận theo đó mà thúc từng cú từ nông đến sâu, từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt. Chan hoàn toàn bị hạ thân của Minho làm cho sung sướng đến mức tột đỉnh. Cứ mỗi khi Minho thúc mạnh vào động nhỏ, tiếng rên rỉ của Chan càng thêm đứt quãng:
- Ahh...... um Min.... ho........, ah....
Chan bắt đầu thở dốc khi hạ thân của Minho đã tìm thấy được điểm G sâu bên trong hậu huyệt nóng ấm kia.
- Minho.....ahh....... ch....ỗ đ.....đó. Ah...um.... nha....nh lên.
- Thì ra là ở đây sao, bae? - y khúc khích cười. Rồi Minho đưa tay nhấc chân anh đặt lên vai mình, tay còn lại giữ chặt lấy hông người đối diện và thúc mạnh hơn vào điểm nhạy cảm ấy của Chan. Mái tóc vàng của Chan dần bết lại vì mồ hôi và gương mặt anh hồng lên vì tình và cả cánh môi đỏ mọng khép hờ luôn phát ra nhưng tiếng rên dụ hoặc càng khiến Minho trở nên hưng phấn. Hạ thân vẫn tiếp tục đâm sâu vào hậu huyệt non mềm và chà xát vách thịt mềm mại bên trong. Nhờ đổi tư thế mà cự vật to lớn của lại có dịp được lún sâu vào lỗ nhỏ đáng yêu của anh người yêu. Và cái cảm giác miệng nhỏ ấm nóng của anh liên tiếp ngậm lấy hạ thân cương cứng của y càng làm y thêm thích thú. Ở phía trên này, Minho lại kéo Chan vào một nụ hôn khác. Tuy nhiên lần này, y để cho Chan là người chủ động và Minho hoàn toàn khâm phục trước sự thay đổi của Chan khi ở trên giường. Nếu vào những lúc bình thường, Chan của y thật sự rất ngại tiếp xúc quá thân mật hay thậm chí đỏ mặt mỗi khi cả hai nắm tay nhau. Thế nhưng, hôm nay Minho mới được lần đầu tiên diện kiến một Bang Chan đầy quyến rũ và táo bạo đến mức nào khi ở trên giường. Chan chủ động kéo Minho sát lại gần hơn nữa để cái huyệt động dưới kia nuốt trọn "vị huynh đệ" của y và nhằm cánh môi người nhỏ hơn ngậm lấy mà mút mát. Khi đã bị dục vọng xâm chiếm, anh hoàn toàn trở thành một con người đầy gợi tình và ham muốn. Anh mạnh mẽ ngậm lấy cánh môi của đối phương mà mút và dùng lưỡi liếm lấy vệt máu còn lưu lại trên cánh môi đối phương. Không những thế, anh còn chủ động cạy mở hàm răng của Minho để tiến đến đưa lưỡi mình khám phá mọi ngóc ngách bên trong khoang miệng kia. Và Minho hoàn toàn đắm chìm trong sự phục vụ trên cả mong đợi của Chan. Y càng lúc càng tăng tốc đưa đầy hông và bàn tay khi nãy còn giữ chân anh trên vai mình nay đã cầm lấy "cần tiêu khiển" của Chan mà sục một cách thô bạo.
- Minho...... nh....anh quá!Ch....ậm...lại.
Chan rên rỉ với tốc độ như vũ bão của Minho. Đầu óc anh quay cuồng trong cơn mê và bụng bắt đầu nhộn nhạo. Thế nhưng, ngay khi anh hoàn toàn bị thứ dục vọng khi nhấm chìm và chuẩn bị xuất ra thì người nhỏ hơn lại dùng ngón tay của y chặn lấy.
- Min.....ho, bỏ....ra. Anh.... ah............. muốn... bắn!
- Đợi đã nào, bae! Đợi em cùng ra! - Minho mỉm cười nhẹ nhàng và hông lại tiếp tục đưa đẩy nhanh và mạnh hơn. Tiếng thở dốc của Chan ngày càng nhanh hơn và tiếng rên rỉ phát ra ngày một lớn hơn:
- LEE MINHO!! - anh gắt lên - Bỏ tay ra ngay!
- Được rồi! Cùng ra nào! - ngay khi Minho đã thúc mạnh vào điểm G và bắn ra thứ tinh dịch trắng đục đặc sệt và lấp đầy động nhỏ của Chan, y cũng đồng thời buông tay ra và Chan cũng theo đó mà bắn ra ngoài. Thứ dịch trắng ấy bám thẳng lên cơ bụng của Minho và chạy dọc xuống bên dưới. Ngay khi được giải phóng, Chan định ngã người ra sau nghỉ ngơi thì bị Minho ôm giật trở lại, anh hoảng hốt:
- Minho ah, em vẫn còn muốn tiếp tục sao?
- Ngốc ạ! Anh muốn ngày mai còn có thể bước được xuống giường thì ngồi yên tư thế này một chút đợi em. - nói rồi Minho dùng một tay ghì chặt thân hình người kia vào lòng, một tay vơ lấy một chiếc gối gần đó và đặt nó vào khoảng trống giữa Chan và thành giường. Rồi y nhẹ nhàng đỡ Chan ngã người ra sau sau khi trao cho anh một nụ hôn nhẹ vào vầng trán. Chan mỉm cười dịu dàng trước hành động đầy lịch thiệp của Minho và lên tiếng nũng nịu:
- Minho - ssi, mau lại đây mang anh đi tắm đi nào!
- Anh học ở đâu câu này thế? Còn biết làm cả aegyo nữa! - Minho bật cười trước sự đáng yêu vô đối của Chan.
- Đợi một lát cho anh khô mồ hôi đã rồi mới tắm. Không thôi lại cảm mất.
Y đưa tay vuốt những lọn tóc lòa xòa trên gương mặt mình rồi nhẹ nhàng rút cự vật bên dưới ra khỏi huyệt động đã ướt đẫm tinh dịch của mình.

Một lúc sau, khi thấy Chan đã khô mồ hôi, Minho mới nhẹ nhàng bước đến bế anh vào nhà tắm. Đặt anh vào bồn tắm đã chuẩn bị sẵn và đồng thời bước vào cùng. Chan có chút do dự:
- Minho à, để anh tự làm, không cần phiền đến em.
- Không sao. Em làm cho, anh làm sao có thể nhìn thấy để rửa sạch được chứ!
- Nhưng mà...... anh.....
- Lạy chúa, Chan à, em biết giới hạn của bản thân mà. - Minho thống khổ gào lên.

" Nếu muốn "ăn" anh thêm lần nữa em đã tiếp tục từ khi nãy rồi, chẳng đợi đến bây giờ đâu. Em đã cố nhịn lắm rồi đó, đừng có kích thích em nữa Chan!"

Nói rồi Minho nhẹ nhàng cho sữa tắm lên tay và bắt đầu công việc tắm rửa cho cả hai. Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, y mới tiến hành đưa một tay vào bên trong huyệt động kia để rửa sạch hết tinh dịch còn sót lại bên trong. Khi ngón tay của Minho được đẩy sâu vào bên trong và chuyển động để làm sạch nó thì phía trên này, Chan khẽ nhíu mày và cố cắn chặt môi để không phát ra bất kì âm thanh đáng xấu hổ nào. Dù cả hai vừa trải qua một cuộc ân ái cuồng nhiệt nhưng bấy nhiêu đó vẫn chẳng thấm tháp vào đâu so với một thanh niên tràn trề sinh lực như Minho và cả anh nữa. Nhưng vì anh vẫn muốn được đi làm vào ngày mai nên cả hai đành phải nhẫn nhịn. Chính bản thân Minho lúc này cũng phải cố lắm mới không tiến đến phá hỏng hậu huyệt hồng phớt kia. Vách thịt non mềm của Chan vẫn luôn co thắt đều đặn theo từng chuyển động của y và thề với Chúa, Minho có thể giữ trạng thái bình tĩnh cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ là cả một thành tựu đáng được tuyên dương. Minho thở phào nhẹ nhõm khi đã rửa sạch và bôi thuốc vào nới cửa huyệt đã hơi tấy đỏ kia. Y vội giúp Chan thay quần áo và sấy tóc cho cả hai. Sau đó, y bế Chan quay trở lại chiếc giường đã ban nãy nay đã được dọn dẹp sạch sẽ và đặt anh nằm xuống bên dưới tấm chăn ấm áp. Rồi Minho cũng nằm xuống bên cạnh và tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ vàng dịu. Y vòng tay sang ôm chặt lấy người nằm bên cạnh và hít hà hương thơm đặc trưng của anh. Thấy vậy, Chan cũng thuận theo đó mà rúc mình sâu vào bên trong lồng ngực của người nhỏ tuổi hơn. Vừa định đi vào giấc ngủ, anh chợt nhớ đến một chuyện quan trọng và cất giọng:
- Minho, có phải sắp tới em phải tham gia chiến đấu không?
- Sao anh biết! - Minho ngạc nhiên
- Ông chủ anh bảo thế! Ông ấy có quen thân với chỉ huy của em đó.
- Ừ thì...... - Minho ngập ngừng. Vốn dĩ định giấu anh, nhưng biết làm thế nào
- Trả lời anh đi Minho. Có phải hay không? - Chan thúc giục
- Đúng vậy. - Sau một hồi lặng im, cuối cùng y cũng lên tiếng
- Khoảnh hai tháng nữa, em sẽ trở về lại Hàn Quốc để tham gia chiến đấu. Đó là nhiệm vụ sống còn đó Chan à.
- Tức nghĩa là....... em có thể ........ không quay về sao? - nghe đến đó, lòng anh phút chốc bất chợt chùn xuống.
- Em xin lỗi! - Minho thở dài - Nhưng em nhất định phải đi. Em không thể làm trái lời tuyên hệ của mình trước Tổ quốc được.
- Anh hiểu mà. - Chan cũng thở dài. Bọn họ chưa bên nhau được bao lâu thì nay lại phải xa nhau, có khi là xa nhau mãi mãi. Nghĩ đến đó, Chan chẳng thể nào kiềm được nước mắt. Thế nhưng, anh vội quệt nó đi và nhìn Minho với một ánh mắt tràn đầy yêu thương lẫn quyết tâm.
- Minho à, em cứ đi đi. Anh sẽ không sao đâu. Anh sẽ vẫn ở nơi này mà đợi em trở về. Nhưng hứa với anh, phải bình an mà trở về , có được không?
- Được, nhất định em sẽ cố hết sức để bình an trở về! Tin tưởng ở em nhé Chan!
Chan mỉm cười hài lòng với câu trả lời của Minho và nhắm mặt lại chìm vào giấc ngủ. Còn Minho thì nhẹ nhàng hôn lên mái tóc vàng của anh và khẽ thì thầm:
- Cảm ơn anh đã hiểu và ủng hộ em!
-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top