Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🍁

những ngày sau đó, tôi tìm đủ mọi cách để tiếp cận em. tôi cứ như trở thành một người khác, ngày ngày đều nhắn tin, gọi điện về cho vợ. nhưng vợ tôi hiếm khi nhận liên lạc của tôi, nhắn tin không trả lời, điện thoại cũng không bắt máy.

tôi cũng chẳng đủ dũng cảm để hỏi vợ về ngày hôm đó.

vợ tôi ở lì trong studio mấy hôm nay không về. căn biệt thự vốn đã lạnh lẽo nay còn cô đơn hết thảy, trông cứ như vài năm rồi không có người ở. tôi theo dõi vợ tôi, chỉ biết em bận bịu hơn so với ngày thường. tôi không hay thấy khách ghé vào cửa tiệm, nhưng có một điều tôi chưa bao giờ thấy vợ thảnh thơi khi ngồi vào chiếc ghế quen thuộc ấy.

mùa thu ghé ngang trời, đám lá vàng thi nhau rơi lả tả. công việc chồng chất khiến tôi chẳng có thời gian mà suy nghĩ đến chuyện khác nữa, kể cả vợ và người yêu tôi. người yêu thấy tôi im hơi lặng tiếng trong một thời gian dài nên sinh ra giận dỗi, liên tục nhắn tin tôi bảy tỏ uỷ khuất. tôi thở dài. tôi rất áp lực mệt mỏi, và thật sự tôi không muốn mình phải bận tâm đến điều gì đó khác ngoài công việc.

cho đến một ngày chủ nhật mùa thu.

hôm đấy là một ngày rảnh rỗi nên tôi lang thang đến hiệu sách thường ghé. hiệu sách có nuôi một hàng cúc tần ấn độ ở ban công tầng hai, rũ xuống bên dưới trông vừa xanh mát vừa có cảm giác cổ kính.

đúng khi đi ngang qua những kệ sách, tôi nhìn thấy em. em lặng lẽ chăm chú nhìn vào những con chữ tít tắp trên trang giấy. tôi không gọi em, chỉ đứng lặng yên sau những quyển sách mà ngắm nhìn. cho tới khi em không còn đứng đó nữa mà đút tay vào túi rời khỏi cửa tiệm, một thế lực vô hình thúc đẩy tôi đuổi theo em.

em lại ghé vào quán trà dâu ấy.

cứ mỗi chủ nhật hàng tuần, em sẽ vắng mặt cả ngày. ngày ấy sự tồn tại của em cứ như biến mất khỏi trái đất, em đi đâu, làm gì, với ai, chẳng một ai hay biết cũng chẳng một ai thắc mắc. mọi cuộc liên lạc cũng đều bị chặn lại.

quán trà chiều chủ nhật đông đúc. tôi tìm một góc gần đó ngồi cách không xa. khu tập thể bên ngoài huyên náo những âm thanh thường nhật. trà khỉ khô gì mà ngọt thế này.

em ngồi một mình nhưng lại gọi hai ly trà dâu. ngồi cả buổi nhưng chẳng có ai đến cả, không dùng điện thoại mà chỉ quay đầu nhìn ra khung cảnh bên ngoài. nắng chiều vương ánh mặt trời lấp ló hạ sau những dãy núi, chiếu rọi đôi mắt tối sẫm màu. ly của em đã uống hết từ thời nào, chỉ còn lại ly trà sớm đã tan chảy hết đá.

và em tu ừng ực ly còn lại, cứ như bị bỏ khát lâu ngày. cổ họng em bỏng rát, em gục đầu xuống sau những hàng cây tĩnh lặng phấp phới xào xạc trong gió. tôi nghĩ là em buồn vị bị người ta cho leo cây, cho đến khi tôi thấy ánh mắt kì lạ của chị chủ quán khi nhìn em. một ánh mắt tỏ vẻ xót xa đến kì lạ mà tôi chẳng thể nào hiểu nổi, cứ như điều này đã xảy ra rất nhiều lần rồi.

ngày lễ tình nhân, người yêu tôi chuẩn bị tôi đầy chocolate thơm lựng, đậm vị ngọt ngào. tôi tự hỏi em có tặng cho người ấy không, nhưng cả ngày hôm ấy tôi chỉ thấy em luẩn quẩn trong nhà với cây bút vẽ. không một chocolate nào, cũng chẳng có một món quà nào. em cũng không tặng tôi gì cả, em trầm ngâm hơn trước, cứ như bỏ quên mất thời gian thực tại.

đời tôi chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó, vợ tôi và người yêu tôi trực tiếp đụng độ nhau.

người yêu tôi giấu tôi đến căn biệt thự, ầm ầm vào nhà mắng chửi vợ tôi xối xả. tôi không biết ngày đó cô đã nói gì với vợ tôi, không biết cô đã dùng những từ ngữ nặng nề như thế nào. chỉ biết rằng vợ tôi đã lãnh trọn một cái tát đau điếng đến từ người yêu. nếu như bố mẹ không nói, thì tôi mãi mãi cũng không biết có cớ sự như thế.

bố mẹ tôi đã thất vọng như thế nào khi biết cậu con trai mình luôn tự hào đã ngoại tình một năm nay. mẹ tôi khóc suốt đêm, còn bố tôi không ngừng chỉ trích tôi. tôi đã luôn làm tổn thương con gái nhà người ta, là một người chồng vô cùng tồi tệ. một mình tôi đã làm ảnh hưởng đến hai người phụ nữ.

nhưng điều khiến tôi chú ý hơn hết thảy chính là thái độ của vợ tôi.

em không khóc, không chửi rủa tôi, không gì cả. em ngồi yên lặng ở phía xa nhìn tôi như quan sát một nhân vật trên phim truyền hình nào đó. em cười rạng rỡ với tôi mỗi khi tôi về nhà dùng bữa với em, em hạnh phúc khi được chạm vào gương mặt và nằm trong lòng tôi, em hành động như thể em có tình cảm với tôi, nhưng cớ sao tôi không thấy được nét ưu sầu trên gương mặt em khi tôi đối xử tồi tệ với em, mà là vì một điều gì đó khác?

nhiều ngày sau đó, tôi không còn đến bên người yêu nữa.

tôi bảo rằng tạm thời cho cả hai thời gian riêng với nhau để suy nghĩ. tôi không thể cư xử thiếu chín chắn thêm một lần nào nữa. tôi bây giờ đã là chồng của cô gái khác, và người yêu tôi cũng nên yêu một chàng trai khác, chứ không phải là dây vào nhau mà làm đau khổ nhau như thế này.

tôi dành thời gian cho vợ tôi nhiều hơn, quan sát vợ mình nhiều hơn. rằng sáng nay em đã lặng lẽ ra khu vườn ngắm những lẵng hoa im lặng, em tận hưởng những vệt bụi vàng lấp lánh tán xuyên qua những kẽ lá. những làn gió mới xào xạc qua tóc tôi, hoa rơi trên vai tôi, trên đôi mắt tôi khi trông thấy em mỉm cười dịu dàng lúc nhìn qua cây phượng vĩ trụi lá xơ xác ngoài kia.

đêm đến, dũng khí đã tiếp cho tôi một niềm sức mạnh mà qua phòng ngủ của vợ. nhưng tôi gọi mãi, gõ cửa mãi nhưng chẳng thấy ai hồi đáp. và tôi trở nên vội vã hơn, tôi lo lắng liên tục gọi tên em. tôi chẳng đủ kiên nhẫn thêm nữa mà phá cửa xông vào.

căn phòng lặng im với tấm rèm cửa bay phấp phới. xấp giấy vẽ đang ngủ yên choàng tỉnh dậy bay tít tắp khi trông thấy sự xâm nhập của kẻ lạ. tôi ngỡ ngàng vì lần đầu tiên vào phòng em, chỉ có chiếc giường ngủ đơn giản cùng bàn làm việc. nhưng khắp nơi trong căn phòng này đâu đâu cũng là bức hoạ, giấy vẽ.

đâu đâu cũng là tôi.

gương mặt tôi được hoạ rõ nét, tôi ngửi được mùi chì phảng phất qua cánh mũi khi tôi bước vào trong phòng. tôi chập chừng tiến vài bước, gọi tên em và chẳng một lời hồi đáp nào. và rồi tôi nhìn qua bàn làm việc của em, nơi có một quyển sổ màu đen bụi bặm lâu ngày không ai dùng đến cùng hình tượng gỗ nơi góc bàn.

tôi cầm nhẹ, ngắm nhìn và quan sát. tượng gỗ được chạm khắc tinh xảo, mắt tôi đảo nhẹ trầm mặc vì nhìn kiểu gì cũng thấy nó giống tôi. nhưng chẳng hiểu vì sao khi nhìn những hình ảnh đó, lòng tôi cứ gợn sóng như lâu ngày không được gió vỗ về. chính là tôi, nhưng hình như cũng không phải là tôi.

tôi trông thấy em tựa đầu bên cạnh cửa sổ ngủ gục. có lẽ em đã có giấc mộng đẹp vì trông gương mặt em hiện lên vẻ hạnh phúc. tay em mân mê khung ảnh gỗ nhỏ. tôi cứ đứng đó nhìn em, lặng yên quan sát hơi thở nhẹ nhàng khi em say giấc nồng. và tôi tiến đến bên cạnh em, lại một lần nữa ngỡ ngàng khi trông thấy tấm ảnh ấy.

tôi nhẹ nhàng gỡ khỏi tay em, mân mê khuôn mặt trông giống hệt tôi khi đứng bên cạnh em. chưa bao giờ tôi thấy em mỉm cười hạnh phúc như thế này. nhưng tôi chưa bao giờ gặp em trước khi chúng tôi cưới nhau, vậy thì rốt cuộc tôi và em đã chụp bức ảnh này từ lúc nào? liệu là tôi, hay là một ai khác, hay là một người có mối quan hệ đặc biệt nào đó giữa tôi và em?

đầu tôi cứ quay mòng mòng vì không thể lý giải nổi câu hỏi. tôi vô cùng thắc mắc về tấm ảnh ấy, về người mà em tha thiết yêu thương khi ôm em vào lòng. mắt em khẽ nhíu rồi dần dần mở, và em thấy tôi ngồi bên cạnh em trên gác cửa sổ. tôi thấy chứ, đôi mắt ngạc nhiên chan chứa đầy sự kinh hoàng đó của em khi thấy bức ảnh tôi cầm trên tay.

nhưng em không nói gì cả, em không chửi mắng tôi. em trơ trọi và xơ xác như cây phượng vĩ đứng lặng thinh dưới góc sân nhà, chỉ chầm chậm lấy lại bức ảnh từ tôi. em xoay lưng và tiến về bàn làm việc, em mân mê tượng gỗ nhỏ đặt trên góc bàn với đôi mắt hiu quạnh. trông thấy dáng vẻ ấy, tôi không sao kiềm được cảm xúc mơ hồ hiện lên trong lòng, mà tiến tới ôm chầm em từ phía sau.

tôi ôm em, tham lam ngửi lấy mùi hoa hạt dẻ phảng phất trên mái tóc em, mùi chì xộc xệch vươn một chút trên đầm ngủ màu trắng xoá. em không cự tuyệt tôi. ngoài trời bắt đầu vài hạt mưa, dần dần và dần dần trở nên nặng hạt rồi bắt đầu dội xuống xối xả lộp độp trên mái hiên nhà. bụi kính phản chiếu ánh sáng mờ ảo của giọt nước mưa, và thật lòng đây là lần đầu tiên tôi ghét cơn mưa. mưa to quá, ồn ào, và tôi không thể nghe được những điều mà vợ tôi thấp thoáng nói sau những trận mưa rào.

dạo gần đây, người yêu tôi trở nên vô cùng bất thường. vài lần tôi đi làm về và trông thấy cô đi đi lại lại loanh quanh ở đồn cảnh sát. tôi có nhắn tin hỏi thăm, nhưng nhận lại chỉ là vài dòng tin nhắn lấp lửng mơ hồ. và những ngày sau đó, tôi hoàn toàn mất liên lạc với người yêu. bạn bè thân thiết chỉ bảo rằng gia đình có chút chuyện, và người ngoài như tôi cũng không nên xen vào. điều đó là không cần thiết.

chẳng riêng gì người yêu tôi, bố tôi cũng vậy. trở nên kì lạ. ông là một cảnh sát đã ở trong ngành một thời gian rất lâu, theo như mẹ tôi bảo dạo gần đây có một vụ án đã được lật lại để điều tra và ông rất bận rộn vì điều đó. bởi vì vụ án ấy, một người đồng nghiệp thân thiết của ông đã hi sinh khi nằm vùng. ông đã đớn đau biết bao. và giờ khi manh mối dần dần được sáng tỏ, ông không thể từ bỏ hi vọng mà tiếp tục đi đến đích cuối cùng của vụ án.

tôi trở về nhà cuối tuần và bắt gặp vợ tôi đang lặng lẽ ngắm nhìn cây phượng vĩ kia. tôi có chút chạnh lòng. tôi nhận ra dường như em trở nên ốm yếu hơn so với khi chúng tôi mới cưới nhau. em hay cười với tôi, nhưng không phải nụ cười tươi tắn trong bức ảnh ấy. nụ cười em man mác buồn, xót xa mỗi khi em chạm mắt tôi. tôi bâng quơ hỏi em có muốn gì đó không, cái gì cũng được. tôi muốn bù đắp cho em, tôi muốn sửa lại mọi lỗi lầm mà tôi đã làm suốt thời gian qua.

em bảo em muốn uống trà dâu. không phải một ly, mà là hai ly.

tôi ghé tiệm trà mà em thường hay ngồi. hôm nay chẳng có khu tập thể nào cả, cũng chẳng có một vị khách nào, chỉ có một mình tôi. hôm nay tiệm đóng cửa, nhưng chẳng hiểu vì sao chị chủ tiệm lại ngỏ ý mời tôi vào. quán trà mang vẻ hoài niệm cổ kính, ở quầy thanh toán có một dãy tượng gỗ mười hai con giáp làm tôi liên tưởng đến tượng gỗ chàng trai ở bàn làm việc của vợ tôi.

chị chủ thấy tôi cứ chăm chăm nhìn vào chúng, và chị chủ động trò chuyện với tôi. chị bắt đầu kể về một câu chuyện yêu đương ngọt ngào của một cặp đôi thường hay ghé quán, về một chàng trai khéo tay rất giỏi chạm khắc và một cô gái có bàn tay hội hoạ rất đẹp.

chàng trai ấy là một cảnh sát, hiền lành và tài giỏi. là người trẻ tuổi nhất và được điều đi nằm vùng của một tổ chức buôn bán ma tuý quy mô lớn. khi vụ án đã gần tới được điểm đích thì anh đã bị một người chú phản bội. anh bị bắt, giữ lại ở tổ chức, và bị tra tấn dã man. cha của cô bạn gái cũng là một thanh tra cảnh sát, vì xâm nhập để cứu anh để rồi cuối cùng cả hai người đều hi sinh, phá tan ổ ma tuý. cô gái ấy, cùng một lúc mất cả bạn trai và cha, những người thân yêu nhất. chẳng một từ ngữ nào có thể miêu tả khung cảnh tang thương ngày hôm ấy.

tôi bàng hoàng theo dõi nhịp điệu cao trào của câu chuyện, tay cứ siết chặt. hai vai tôi run rẩy vì những điều tôi đang nghĩ chạy dọc qua bộ não tôi. và chị chủ kể tiếp, rằng hàng tượng gỗ đằng kia chính là món quà mà chàng trai và cô gái đã tặng cho tiệm lúc tiệm mới mở. từ cái ngày cả hai cùng học chung dưới một ngôi trường, ngủ gục trên bàn mơ hồ ngắm nhìn dãy nắng ngoài sân và tán cây phượng vĩ rợp bóng nghiêng nghiêng xanh mát mỗi khi anh đèo em đi học về.

tôi điếng người hơn khi nghe điều mà chị chủ nói tiếp, rằng chàng trai cảnh sát ấy, có dung mạo rất giống tôi. như hai giọt nước, còn hơn cả song sinh. lần đầu tiên chị gặp tôi khi tôi âm thầm theo dõi vợ, chị cứ ngỡ như chàng trai ấy đã quay về. chị đã ngỡ như chàng trai đứng dưới giàn sử quân tử ấy lại mỉm cười chào chị một lần nữa.

tôi cầm hai ly trà dâu rời khỏi tiệm, lững thững bước những bước chân nặng nề trên con phố. tôi đi ngang qua tiệm studio của em, dừng chân và ngắm nhìn giàn sử quân tử đỏ rực mà muốn khóc. nhưng tôi không khóc nổi, khóc vì lý do gì bây giờ. so với những gì em đã trải qua, nó kinh khủng và tàn bạo như thế nào đối với cô gái bé nhỏ ấy.

lòng tôi đau đớn khi chợt nhận ra rằng, mỗi khi em cười rạng rỡ với tôi, em ôm ấp và nằm trong lòng tôi, không phải vì em yêu tôi, mà là vì em đang nhung nhớ đến một người khác. một người giống hệt tôi còn hơn cả cặp song sinh. em đau đớn và buồn tủi, rơi những giọt nước lặng lẽ mỗi đêm khi không thể chấp nhận được một sự thật rằng, người em yêu sẽ không trở về nữa. em cam tâm tình nguyện gả cho tôi vì em hi vọng sẽ tìm lại được một góc hình nào đó của anh trong tôi.

đó là lý do vì sao em không buồn khi thấy tôi ngoại tình, em không khóc khi thấy tôi ân ái với người yêu. đó là lý do vì sao khắp mọi nơi trong căn phòng nhỏ bé và cửa tiệm studio, đâu đâu cũng ngập tràn hình bóng người em thương. đó là lý do vì sao không một cánh hoa nào lọt được vào mắt em, vì cây phượng vĩ hạ đỏ rung rinh và giàn sử quân tử phấp phới trong gió luôn trú ngụ một vị trí đặc biệt trong trái tim em.

vì anh đã đi mất, và không đêm nào em thôi mơ một giấc mộng êm đềm về anh.

bao giờ tôi cũng bắt gặp em từ phía xa, bởi vì em đã mải nhìn về hướng khác, về một người nào đó, về một ai đó mà không phải là tôi. và em tình nguyện trở thành một cây phượng vĩ cô độc, trơ trọi và xơ xác chỉ để mãi chờ đợi người ấy quay trở về, chờ đợi sử quân tử nở rộ một lần nữa.

tôi gục ngã khi gặp em đang đứng im lặng ngoài sân. tôi đau đớn khi trông thấy đôi mắt ấy lại hướng về cây phượng vĩ xa xa. tôi tiến đến gần em, không một lời nói trước, tôi ôm em. tôi như một đứa trẻ mà bám chặt lấy em như cái cách mùa hạ tháng Năm xô về. và em cũng không đẩy tôi, em vỗ lưng tôi, chầm chậm chầm chậm. dường như em đã nhận ra điều đó, chỉ mỉm cười dỗ dành tôi.

tôi thật tệ, cho đến phút cuối cùng, tôi vẫn làm khổ em.

"để tôi thay anh ta chăm sóc em được không?"

em cười.

hôm ấy trời trong, mây trắng, tôi nhắn cho em một cái tin, hẹn gặp em. em mặc váy màu xanh, tô son đỏ, kẹp trên đầu một chiếc nơ nhỏ. tự nhìn mình ở trong gương, em thấy lạ lẫm biết bao. khi ấy, em đã không còn là cô gái ngày ấy nữa rồi.

mùa hè, nắng rơi ngoài hiên nhà, đọng lại thành từng vũng, thấm loang vào một buổi trưa chỉ râm ran tiếng ve hoài không nghỉ. toà án lạnh lùng tàn khốc xào xạc hơi người nói qua về, tôi ngồi cùng em ở dãy ghế đầu theo dõi thi hành án. ở dãy ghế bên cạnh là người yêu tôi đang khóc nức nở.

à, không còn là người yêu nữa. là người yêu cũ thôi.

bố cô chính là người chú phản bội năm ấy.

tôi lặng lẽ ngắm nhìn bố mẹ tôi ngồi bên cạnh, mắt mẹ tôi luôn đỏ vì rơm rớm nước mắt. tôi thấy được nét ưu sầu hiếm thấy trên gương mặt già dặn đi theo năm tháng của bố tôi. dường như ông đang thầm nói với đồng nghiệp của mình, rằng, "ông có thể an nghỉ rồi. người ấy cuối cùng cũng đã bị bắt và phải trả giá cho mọi tội lỗi của mình".

nghe nói, suốt mấy ngày trước khi thi hành án, người ấy không ăn uống được gì cả, gần như đã mất hoàn toàn ý thức. vậy mà trước khi nhận lấy bản án cuối cùng của mình, người ấy cứ nhìn vợ tôi, gương mặt thống khổ, nước mắt chảy ra ướt đẫm hai bên gối. biết bao nhiêu đêm trong căn phòng tối, em mơ thấy bàn tay ấy đã đẩy anh và cha mình vào chỗ chết. không thể ngủ nổi. ám ảnh cứ từng đợt như sóng lũ trào về.

tha thứ và quên đi những vết thương trong lòng nào có phải chuyện dễ dàng gì. liệu khi em nhẹ lòng buông bỏ, những con người đã từng tổn thương em, rồi sẽ tổn thương em liệu có buông bỏ cho em hay không? hay họ vẫn sẽ chà đi chà lại vào vết thương đó để nó ứa máu nhiều lần, để em không thể nào sống nhẹ nhõm.

tôi không biết.

rời khỏi toà án, em yếu ớt ngã khuỵ. lần đầu tiên từ cái ngày chúng tôi cưới nhau, tôi thấy em khóc. em cắn chặt những giọt nước mắt lăn dài trên má, giọng em ứ lại lâu ngày không được giải toả, giờ cứ theo cơn gió mà gửi đến mây trời. xung quanh chỉ có tiếng lá cây rì rào. mặt nước hồ lạnh ngắt như băng. mọi thứ đều rất đẹp.

nhưng chỉ mình tôi đứng đấy, trong bóng tối, không ai có thể đến được cũng không thể bước ra. tôi tiến đến ôm em vào lòng, vỗ về tấm lưng nhỏ bé run rẩy. mùa hạ lại trở về, cây phượng vĩ lại nở rộ, sử quân tử thầm lặng vẫy gọi. chàng trai thiếu niên đứng đấy hạnh phúc gọi tên em, một tiếng, hai tiếng, rồi tiếng thứ ba. tôi nhìn về hướng xa, đáy mắt hiện lên dáng vẻ chàng cảnh sát năm ấy đang mỉm cười nhìn tôi.

một câu, " em có ổn không? ". đã từ rất lâu rồi.

tôi cứ ngẩn ngơ tìm kiếm một câu trả lời cho khoảng trống trong đầu mình. đến khi trời đã tối om, dưới ánh đèn mờ mờ tôi thấy quyển nhật kí màu đen nằm phủ bụi trên bàn làm việc của em. không dưng tôi chảy nước mắt. một đoạn kí ức chầm chậm chạy ngang qua đầu tôi, ngay cả trước khi tôi gặp người yêu cũ, ở dãy hành lang phòng học nơi có những vệt bụi vàng sáng lấp lánh, em đã xuất hiện trong cuộc đời tôi như thế nào, những tấm ảnh này, những thương tổn xước xát.

anh biết không, em cứ nhắm mắt nghe tiếng chân anh bước lại gần. hơi thở của anh thoảng như gió, chạm lên mặt em. lúc ấy em tưởng chừng không dám cả thở. trái tim vốn luôn đau đớn bỗng như ngừng lại trong tích tắc rồi vỡ oà. với một kẻ không có thời gian, em không mong đợi điều gì cả. ở cạnh anh, nhìn thấy anh, biết được tình cảm mình trao đi cũng được đáp lại. dẫu chỉ là sự im lặng nhỏ bé trong thế giới rộng này, cũng cảm giác không còn điều gì tiếc nuối.

bầu trời hôm ấy xanh thật xanh. ngồi nói chuyện với em, thỉnh thoảng tôi lại ngước mặt nhìn trời, để nước mắt chảy nhanh em không thấy được. hôm ấy em đã nói rất nhiều, dịu dàng nhất trong tất cả những cuộc trò chuyện mà tôi từng trò chuyện với em. những chuyện nho nhỏ, những chuyện to to. những chuyện làm em đau lòng khôn xiết.

em không muốn tôi chịu thương tổn trong lòng như em đã từng. em xin lỗi vì đã xem tôi là một người thay thế. em trả lại cho tôi sự tự do, bảo tôi nên tìm một cô gái khác, một người yêu thương tôi như sinh mệnh và tôi có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy.

nhưng em nào biết, tôi đã từng ngỏ lời yêu em. vào một buổi chiều tà muộn. khi em vẫn còn đang chìm trong nhung nhớ về chàng trai ấy ở tiệm trà dâu. nhìn em khuất dần sau những cung đường, tôi mới dám oà khóc thật to.

cũng có những ngày hạ vỡ đôi, nhưng chưa bao giờ cái nắng lại gay gắt đến thế.

vậy mà, hoá ra nỗi đau nào cũng phai đi, điều gì phải đến rồi cũng sẽ đến. chẳng ngờ rằng, mình đã bước qua mùa hạ năm ấy.

" tôi là một kẻ giỏi chờ đợi mà. "

em im lặng không nói gì cả, thư thả nhìn về mảnh trời màu cam đang dần chuyển tối.

uống xong cốc trà, em đứng dậy, cúi đầu hôn lên mi mắt tôi.

rồi rời đi, trước khi mùa thu kịp tới.

một sáng sớm tỉnh dậy, tôi thấy ngoài hiên nhà để một chậu cây thanh tú.

" mong anh sẽ luôn vui. "

chẳng còn giàn sử quân tử nào nữa, cũng chẳng còn cây phượng vĩ cô đơn lẻ bóng cam tâm tình nguyện đứng một mình nơi phía chân trời.

em đã đi rồi. hôm nay mùa thu vừa tới. nếu tôi đã là một người giỏi chờ đợi, thì tôi vẫn sẽ luôn ở đây, chờ đợi em. tôi không muốn chúng tôi ở lại trong một câu chuyện buồn nào nữa.

ánh sáng bạc lấp lánh nơi ngón áp út phản chiếu lên đáy mắt. ở trên bàn làm việc, trong căn phòng tràn đầy nắng ấy cũng có một chiếc tương tự. xấp giấy vẽ vẫn ở đấy và mùi chì thì vẫn còn phảng phất. nhưng đã không còn sự hiện diện của tượng gỗ và quyển nhật kí nữa.

dẫu không có một cánh buồm đỏ thắm, tôi vẫn muốn chúng mình đi cùng nhau. đi qua thật nhiều mùa hạ.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top