Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31: Bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Jihoon trở về thì thấy thị vệ trong cung cậu đang túm một thị nữ bắt quỳ ở giữa sảnh.

Lúc Jihoon được ban cho Phụng Nghi cung, Sanghyeok đã ban tặng cho cậu hai thị vệ. Ngoài ra còn có năm thái giám và năm thị nữ là người trong cung đưa tới hầu hạ cậu. Ngoài hai thị vệ ra, Jihoon không tin tưởng ai. Cho nên cậu đã tương kế tựu kế thử bọn họ.Cậu không cho Sanghyeok ngủ với mình, đẩy y ra khỏi cửa, dụ cho vị phi tần hay mỹ nhân nào đó xuất hiện. Tin tức truyền đi nhanh nhất chính là từ cung của cậu. Và quả nhiên cậu bắt được một người. Cô ta là cung nữ của Lan phi cài vào, hoặc bị Lan phi mua chuộc từ trước.

"Nương nương, người muốn xử lý cô ta thế nào?"

Người cung nữ kia không ngừng gào khóc dập đầu: "Nương nương tha tội! Nô tì là bị ép. Nếu nô tì không nghe lệnh sẽ mất mạng, cho nên... cho nên... hức..."

Nếu là kiếp trước có lẽ Jihoon sẽ khinh thường những lời lẽ này lắm. Nhưng trọng sinh lại trong thân phận của một người ở dưới đáy xã hội, đã nhìn thấy đủ loại người, nghe nhiều chuyện đời éo le, Jihoon biết những cung nữ, thái giám này đều là những kẻ thấp cổ, bé họng. Mạng sống của họ có thể bị uy hiếp bất cứ lúc nào. Đời này của cậu nếu không phải may mắn gặp được Sanghyeok có lẽ cũng đã chết ở cái xó xỉnh nào rồi.

"Ngươi có người thân không?"

"Có ạ. Nô tì còn một mẹ già và hai đệ đệ đang đi học. Lan phi nương nương lấy gia đình cùa nô tì ra uy hiếp cho nên nô tì mới... Xin nương nương cứu nô tì và gia đình của nô tì!"

"Được. Ta sẽ cứu ngươi và toàn bộ gia quyến của ngươi. Còn tất cả các ngươi nữa. Chỉ cần các ngươi nguyện ý trung thành với bổn cung, bổn cung sẽ không bạc đãi các ngươi. Toàn bộ gia quyến của các ngươi, bổn cung sẽ bảo hộ thật tốt."

Lập tức toàn bộ cung nhân quỳ xuống dập đầu nguyện trung thành với Jihoon. Chuyện này Jihoon đã có dự định từ trước. Đối với những thuộc hạ của mình, nếu mình không thể bảo hộ thật tốt thì bọn họ sao dám lấy tính mạng mà trao cho cậu.

Số tiền và trang sức mà Sanghyeok tặng cho cậu khi nhập cung, cậu cũng không có nhu cầu dùng mấy. Cậu dự định sẽ bán một nửa số trang sức, rồi kiếm thêm ít tiền nữa, cùng chỗ tiền mình đang có xây một ngôi làng nhỏ cho những gia đình của các thái giám cung nữ cần bảo hộ. Có như vậy cậu mới có thể yên tâm làm tất cả những gì mình muốn.

Thật ra việc Jihoon đuổi Sanghyeok về không hẳn là vì muốn bẫy cho Lan phi lộ mặt mà chỉ là tiện tay làm vậy thôi. Mục đích chính của cậu đúng là muốn Sanghyeok dành thời gian giải quyết cho xong toàn bộ số việc tồn đọng. Lần này Sanghyeok đi những hơn ba tháng công việc phải giải quyết không hề ít. Vậy mà Sanghyeok suốt ngày dành thời gian bên cậu, như vậy không tốt chút nào. Cậu không muốn mang tiếng vì mình mà hoàng thượng trễ nãi việc công đâu.


Chờ một lúc thì Hyeonjoon đưa Wooje về tới. Thằng bé lúc này cả người đều lấm lem bùn đất. Nhìn thấy cha mình đứng ở cửa, Wooje sợ hãi đứng nép sau lưng Hyeonjoon, không dám ló mặt ra.

"Sợ cái gì? Đến trốn học con cũng trốn rồi. Còn có cái gì có thể khiến con sợ nữa hả?"

Hyeonjoon vỗ nhẹ vào vai Wooje, nói nhỏ: "Đệ ra xin lỗi cha đi! Xin lỗi thật thành tâm vào thì cha đệ sẽ không đánh đâu."

Wooje liền lao vào ôm chầm lấy Jihoon, dụi dụi đầu vào lòng cha mình mà kêu: "Cha ơi, con biết lỗi rồi. Lần sau con không dám nữa đâu. Cha đừng đánh con."

Jihoon nhìn thằng nhóc. Về cái khoản lươn lẹo thích làm nũng này thì giống y hệt phụ thân của nó. Không khác gì.

"Con trốn học tại sao còn kéo Seungmin theo hả? Thằng bé không giống con. Nó là đứa rất chăm chỉ học hành đấy. Đừng có làm ảnh hưởng đến nó."

"Con đâu có làm ảnh hưởng. Seungmin lúc nào cũng chỉ học với đọc sách. Chán bỏ xừ. Cha không biết đâu, cậu ta ở trong lớp lúc nào cũng bị bắt nạt, còn bị bọn chúng chỉ trỏ, sỉ nhục. Thế mà cậu ta nhịn không chút phản kháng. Con tức nên mới kéo Seungmin trốn học, thay đổi tâm trạng."

Jihoon nhớ lại những lời của Jaehyun lúc trước. Tính cách Seungmin hướng nội, ít bộc lộ cảm xúc, ít quan tâm đến xung quanh. Mới nhỏ mà đã có tính cách như vậy. Jaehyun lo lắng muốn để thằng bé tiếp xúc và làm bạn với Wooje nhà hắn cũng là điều dễ hiểu.

"Thế hai đứa đã đi đâu? Seungmin cũng chịu trốn học cùng con sao?"

"Seungmin chắc chắn là không chủ động đi rồi. Là con lẳng lặng lôi đi đó. Đến lúc cậu ta nhận ra thì đã không kịp rồi. Seungmin đòi về con liền bảo giờ hai đứa đã là đồng phạm của nhau, cùng nhau trốn học. Nên cậu ta dù không muốn cũng phải trốn học cùng con thôi."

Sau đó Wooje hào hứng kể chuyện nó kéo Seungmin làm thế nào né tránh ánh mắt của thái giám và cung nữ lượn tới lượn lui trong cung; rồi kéo con nhà người ta đi câu cá bằng cần câu tự làm; núp lùm trộm đồ ăn trong phòng bếp của hoàng cung. Mỗi lần như vậy Seungmin đều sợ hãi giãy nảy không muốn làm, nhưng cuối cùng vẫn bám gót theo sau Wooje đi khắp nơi.

"Con thấy cậu ta còn khoái trốn học hơn con ấy. Cha không thấy được vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa phấn khích của cậu ta khi con bày trò chơi cho đâu."

Jihoon ôm đầu. Cậu bắt đầu thấy lo lắng không biết nên nói thế nào với Jaehyun và Bae thừa tướng. Người ta đã tin tưởng giao phó con trai của người ta cho cậu lại bị con mình dạy hư mất. Thế này thì xấu hổ quá, không biết giấu mặt vào đâu. Jihoon nhìn con trai, nghiêm giọng nói:

"Con có ý giúp Seungmin là tốt nhưng không phải theo cách đó. Trước khi đến đây ta đã nói với con thế nào? Con quên rồi à? Nơi này mà hoàng cung, không thể tùy tiện muốn làm gì thì làm. Hơn nữa, con bây giờ đã là hoàng tử, là con trai của hoàng thượng. Có rất nhiều người đang nhìn vào con. Con làm ra hành động như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cha con, có biết không?"

Wooje nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Jihoon bị doạ sợ. Hai mắt rưng rưng như sắp khóc.

"Nhưng... nhưng phụ hoàng chẳng đã nói con không cần phải lo lắng gì. Cứ là chơi thoả thích là được. Phụ hoàng sẽ bảo vệ cho con mà."

Jihoon nhìn trời. Hắn biết là sẽ thế này nên mới không muốn Sanghyeok tham gia dạy con với mình. Y vì thiếu thốn tình cảm từ nhỏ nên đối với Wooje luôn rất chiều chuộng bất chấp mọi thứ. Như vậy hoàn toàn không tốt chút nào.

"Thôi được rồi. Ta cũng không muốn con bị gò bó trong cung nên muốn đi chơi thì con có thể đi, nhưng phải học xong và phải có sự cho phép của Kim đại học sĩ mới được."

"Kim sư phụ sẽ cho con đi sao?"

"Chỉ cần con có thể hoàn thành mọi bài tập mà Kim Kyukkyu giao cho thì con có thể đi chơi. Ta sẽ nói với Kim Kyukkyu cho. Còn phần con, có Seungmin ở bên giúp đỡ, chẳng lẽ con còn làm không được hay sao?"

Wooje cúi đầu suy nghĩ một chốc rồi nói lí nhí: "Nhưng mà... con không muốn học chung với mấy tên đó."

"Ta hiểu cảm giác của con. Nhưng nếu như vậy con càng phải học thật tốt rồi ngang nhiên đi chơi trước mặt chúng không phải càng thú vị hơn sao? Lúc ấy chúng tức muốn chết nhưng không dám làm gì con và Seungmin."

Wooje nghĩ lại cảm thấy cũng có lý.

"Hơn nữa, học giỏi cũng có cái lợi. Con thấy Seungmin biết nhiều không? Có ngưỡng mộ không? Con học thật giỏi cũng sẽ biết nhiều như thế. Không chỉ vậy còn có thể dùng hiểu biết của con mắng lại những kẻ con ghét. Mắng đến mức khiến chúng tức chết mà không thể làm gì được con. Đâu phải lúc nào con cũng nhào vô đánh bọn chúng được, đúng không?"

"Không đánh được ạ?"

"Đúng rồi. Vị dụ như mấy vị cung phi muốn gây khó dễ cho cha con ta chẳng hạn."

"À, con hiểu rồi. Con sẽ học thật tốt để có thể chửi chết bọn họ."

Jihoon giật giật khoé miệng. Trọng điểm không phải chỗ đó nhưng với một đứa con nít mới năm tuổi thì hiểu như vậy cũng được đi.

"Hôm nay ta tạm tha cho con. Không có lần sau nữa. Biết không?"

"Vâng."

"Được rồi. Đi tắm rửa rồi ăn cơm."


Jihoon có tranh thủ hỏi Hyeonjoon về Seungmin thì Hyeonjoon nói, lúc hắn tìm được hai đứa nhóc này thì Seungmin đang nằm trên đùi Wooje ngủ say vì quá mệt. Hắn đưa Seungmin về trao lại cho Jaehyun rồi mới đưa Wooje về đây. Jaehyun không giận còn có vẻ rất vui. Đây là lần đầu tiên Seungmin đi chơi thoả thích như thế. Jihoon cũng cảm thấy lòng nhẹ nhõm đi bao nhiêu.

Sau khi Jihoon tắm rửa cho con trai xong xuôi thì cả hai ra bàn ăn. Hôm nay vì quá bận rộn nên cậu không thể vào bếp nấu. Nhưng những món trên bàn đều là cậu dặn đầu bếp làm theo sở thích của Wooje.

"Hôm nay phụ hoàng không ăn tối cùng chúng ta sao ạ?"

"Phụ hoàng con hiện tại rất nhiều việc nên tạm thời không thể đến ăn tối với chúng ta."

"Vậy phụ hoàng có về đây ngủ không ạ?"

"Không đâu. Hắn bận lắm."

"Vậy à? Thế thì mai cha có thể dậy sớm rồi."

"Hả?" Jihoon ngạc nhiên.

"Hôm nào phụ hoàng ở lại qua đêm là y như rằng cha ngủ đến gần trưa mới dậy, còn đau nhức khắp người. Hai người đều lớn rồi, sao cứ thích đánh nhau trên giường cả đêm vậy chứ."

Jihoon cúi mặt. Mặt cậu đỏ như tôm luộc, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Trong lòng ngầm rủa thầm tên thủ phạm nào đó gây ra chuyện tốt đẹp kia. Giờ cậu cũng chẳng có mặt mũi nào mà phủ nhận lời trẻ con nói.

"Lần sau phụ hoàng đến hai người nên ngủ riêng ra không thì để con nằm giữa đi. Khỏi phải đánh nhau cả đêm nữa."

"Khụ. Ăn cơm đi."


Sáng sớm hôm sau đã thấy Sanghyeok chạy sang Phụng Nghi cung gọi cửa. Đêm qua Jihoon ngủ trễ vì tập trung vẽ cho xong bản thiết kế sơ lược của cung Phụng Nghi. Lúc Sanghyeok qua thì nhìn thấy Jihoon đang ôm con trai ngủ say. Hắn không nhịn được cúi xuống hôn lên môi y. Jihoon mơ màng tỉnh dậy.

"Hưm, ngươi đến rồi à?"

"Bảo bối, ngươi đáng yêu thật đấy!"

Cảm nhận tay của Sanghyeok không an phận đang luồn vào trong chăn muốn làm loạn, Jihoon nhanh chóng tóm tay y lại, nói: "Không được. Trời bây giờ sáng rồi. Con cần phải dậy. Ngươi đừng có làm bừa."

Sanghyeok ủy khuất nói: "Nhưng ngươi đã bắt ta nhịn cả đêm qua rồi. Ta vì ngươi mà đã rất nỗ lực làm việc đấy. Tối qua thức đến gần sáng để giải quyết hết công việc. Vậy mà ngươi không thưởng gì cho ta."

Jihoon chớp chớp mắt nhìn người trước mặt. Dạo gần đây cậu có cảm giác mình đang phải nuôi thêm con nít. Sanghyeok dường như rất thích làm nũng với hắn.

Bên cạnh Wooje cựa người quay qua ôm lấy cậu. Bên này Sanghyeok cũng ôm cậu dụi đầu. Quả thật rất có cảm giác hai con cún một lớn, một nhỏ quấn lấy mình.

Sáng tới nơi rồi. Mệt thật sự.

"Được rồi. Buông ta ra rồi gọi Wooje dậy đi. Nó còn phải đi học. Còn ngươi, không định lên triều sao?"

"Ta mệt. Không muốn lên triều đâu."

Jihoon thở dài một hơi, giơ tay xoa đầu Sanghyeok như cách cậu dỗ dành Wooje. "Ta biết ngươi vất vả làm việc cho nên ráng nốt sáng nay nữa. Chiều quay về ta sẽ có bất ngờ cho ngươi."

Sanghyeok ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi: "Bất ngờ gì vậy?"

"Đã là bất ngờ thì sao có thể nói được."

"Trẫm cũng có một bất ngờ muốn nói với ngươi." Sanghyeok hôn nhẹ lên trán Jihoon.

"Bất ngờ của ngươi? Là gì thế?"

"Bí mật. Để tối đến ta sẽ nói cho ngươi biết."

Sanghyeok đang dùng cách của cậu mới nãy để chơi lại cậu. Jihoon phì cười không hỏi nữa. Hai người cùng nhau gọi Wooje dậy.


Sanghyeok vừa ôm Wooje dậy rửa mặt sạch sẽ thì Jaehyun đưa Seungmin tới, nói là muốn hai đứa cùng nhau đi học. Thái độ hôm nay của Seungmin khá kì lạ, không còn vẻ lãnh đạm như thường ngày. Lúc trông thấy Wooje đi ra còn làm mặt giận nhưng lại có vẻ hơi ngượng ngùng. Hai loại cảm xúc này cùng thể hiện trên gương mặt khiến Seungmin trông dễ thương và gần gũi hơn bình thường.

Jaehyun để cho Seungmin tự mình đưa Wooje đi học. Để cho yên tâm, Hyeonjoon đi theo bảo hộ phía sau. Sanghyeok cũng tạm biệt Jihoon để lên triều. Trước khi đi còn không biết xấu hổ hôn chụt lên má Jihoon một cái. Jihoon vừa ngượng vừa tức tung chân đá y một cái. Lúc này mới nhận ra Jaehyun vẫn còn đứng gần đó, Jihoon xấu hổ cúi mặt.

"Không sao. Thấy hai người thể hiện tình cảm tự nhiên như vậy ta lại thấy ghen tị, muốn quay trở lại vài năm nữa. Giờ đều đã là hai lão già rồi."

Jihoon nhớ lại thì hình như Sanghyeok từng nói Bae Junsik tầm tuổi với tiên hoàng, tức là bọn họ hơn bốn mươi rồi. Nhưng nhìn cả hai trông như chỉ hơn ba mươi thôi. Jihoon chợt nghĩ không biết đến tầm tuổi như hai người bọn họ, cậu và Sanghyeok có còn mặn nồng như bây giờ không. Nghĩ đến lại có chút lo sợ.

"Ta đến đây cũng là có vài lời muốn nói. Về chuyện của Seungmin."

"Về chuyện đó ta cũng muốn nói lời xin lỗi với đại nhân. Là ta dạy con không nghiêm để nó làm ảnh hưởng đến việc học tập của Seungmin."

"À không. Ta đến không phải để trách cứ gì ngươi đâu. Ta đến là để cảm ơn mà. Hôm qua sau khi Seungmin trở về thì lăn ra ngủ rất say. Nhìn gương mặt có vẻ thoả mãn lắm. Sáng nay ta có gặng hỏi mấy lần nhưng thằng bé nhất định không chịu nói hôm qua tiểu hoàng tử đã đưa nó đi những đâu. Hoàng tử có nói gì với Jihoon không?"

Jihoon bật cười, kéo Jaehyun ra ngồi ở bàn ngoài sân rồi say sưa kể chuyện. Tuy ngoài mặt cậu la mắng Wooje như thế nhưng khi nghe thằng nhóc kể nó cùng Seungmin chơi đùa như thế nào cậu cũng cảm thấy rất thú vị. Hồi còn nhỏ do sinh trưởng trong hoàng cung nên cậu chưa từng được chơi mấy trò đó, cũng chẳng có ai dám rủ cậu chơi những thứ như vậy. Cậu cũng rất ngạc nhiên khi Wooje nhà mình lại có thể nghĩ ra mấy trò chơi thú vị như thế.


Đi cả môt đoạn đường nhưng Seungmin lại không chịu mở miệng nói câu nào, cũng không thèm nhìn qua mình lấy một cái. Wooje cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng không dám hỏi. Hôm qua nó cứ thế kéo Seungmin trốn học. Không phải cậu ta còn giận đến giờ luôn đấy chứ. Nhưng hôm qua lúc cùng nhau chơi đùa nó thấy hình như Seungmin cũng rất thích. Vậy thì đâu có thể giận nó được, ngược lại còn phải cảm ơn nó mới đúng. Nhưng nó cũng lo, nếu lỡ như Seungmin vẫn còn giận thật thì sao? Không chịu chơi với nó nữa thì sao? Cả cái hoàng cung to bự này nó chỉ có Seungmin là người bạn duy nhất. Nếu Seungmin không chịu chơi với nó nữa chắc nó sẽ buồn lắm.

Không biết nên làm thế nào Wooje ngẩng đầu nhìn Hyeonjoon cầu cứu. Hyeonjoon cúi xuống nói nhỏ với cậu nhóc: "Đệ nghĩ thế nào thì cứ làm như vậy đi. Ta thấy Seungmin cũng không thực sự giận đệ đâu."

"Thật sao?"

"Thật mà. Đệ cứ thử bắt chuyện xem nào."

Thấy Wooje có vẻ vẫn do dự, Hyeonjoon liền lấy trong tay áo vài viên kẹo nhỏ hình tròn được bọc giấy đưa cho Wooje rồi nói: "Cầm cái này nói chuyện với Seungmin thử xem nào."

"Nhưng có chắc Seungmin thích ăn cái này không?"

Hyeonjoon nghiêng đầu hỏi lại: "Trẻ con không phải đều thích ăn kẹo sao?"

"Cậu ta có phải trẻ con bình thường đâu."

Hyeonjoon phì cười xoa đầu Wooje rồi nói: "Đệ cũng có phải trẻ con bình thường đâu. Thôi nào, mạnh dạn lên đi chứ!"

Wooje nhìn Hyeonjoon cười lại đột nhiên đỏ mặt, tim cứ đập mạnh thình thịch. Cậu nhóc quay đi, chạy về phía Seungmin, chìa những viên kẹo đủ màu ra trước mặt cậu. Seungmin nhìn chỗ kẹo đó, kinh ngạc nhìn Wooje.

"Có thích ăn kẹo không? Cho ngươi đó."

Seungmin nhíu mày hỏi lại: "Có ai mời kẹo như ngươi không?"

"Ngươi không thích à? Hyeonjoon ca ca nói con nít đều thích ăn kẹo mà."

"Ngươi bớt dựa dẫm vào Hyeonjoon đi." Seungmin bốc lấy một nắm đem cất vào tay áo.

"Sao ngươi lấy nhiều thế?"

"Không phải ngươi cho ta sao?"

"Ta cho ngươi chọn một viên để ăn, không phải lấy hết như thế. Đây là của Hyeonjoon ca ca cho ta mà."

"Cái gì mà cho ngươi. Là Hyeonjoon bảo ngươi đưa cho ta mà."

"Không phải. Trả kẹo đây. Ngươi chỉ được lấy một viên thôi."

"Không trả. Ta lấy thì là của ta."

Thấy tình hình không ổn, Hyeonjoon chạy tới nói: "Đừng cãi nhau nữa. Ta còn kẹo mà."


Buổi chiều hôm đó, sau khi hạ triều, Sanghyeok thay đồ xong liền chạy ngay đến Phụng Nghi cung. Khi đó Wooje đã đi học trở về, đang phụ cha dọn bàn ăn.

Hôm nay Jihoon tự mình xuống bếp nấu một vài món đơn giản, dĩ nhiên vẫn với sự giám sát của đầu bếp cung đình. Tuy mỗi lần ăn với Jihoon đều là những bữa ăn đạm bạc, thua xa các món ăn mà mình từng ăn trước kia nhưng Sanghyeok lại luôn rất thích. Hắn tự nhủ lúc nào có thời gian sẽ học nấu ăn để tự tay nấu cho Jihoon và con trai ăn một bữa.

"Đây là điều đặc biệt mà ta muốn cho ngươi xem."

Jihoon đưa một tập giấy trắng cho Sanghyeok. Trên đó là bản vẽ chi tiết một vài ý tưởng của cậu về thiết kế mới trong cung Phụng Nghi mà cậu muốn sửa đổi.

"Những chi tiết này sửa đổi đều không tốn bao nhiêu tiền. Ta có thể trả. Ta chỉ muốn nhờ ngươi giúp ta tìm người thật giỏi chuyên về chuyện này để sửa lại cung cho ta."

Sanghyeok kéo Jihoon ngồi lên đùi mình, âu yếm nói: "Ngươi đã là phi tần của ta, còn khách sáo với ta những cái này làm gì. Người, ta sẽ tìm cho ngươi, chi phí sửa chữa ta cũng sẽ trả. Đằng nào cũng là tiền của ta cả mà."

"Ngươi đừng xem thường ta. Nhất định một ngày nào đó ta cũng sẽ tự mình kiếm ra tiền, không làm phiền đến ngươi."

"Không phiền. Là ta đang cầu xin ngươi xài tiền của ta đó, bảo bối." Sanghyeok hôn nhẹ lên môi Jihoon rồi nói tiếp: "Bất ngờ của ngươi, ta rất vui. Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết bất ngờ của ta dành cho ngươi."

"Jihoon, hai ngày nữa ta sẽ tổ chức hôn lễ chính thức cưới ngươi vào cung làm thê tử của ta."

Jihoon sửng sốt: "Hôn... hôn lễ?"

"Đúng vậy. Ta đã phong phi cho ngươi thì dĩ nhiên cũng phải cưới ngươi. Sao ngươi lại ngạc nhiên quá như vậy? Ngươi không phải nghĩ ta sẽ không cưới ngươi đó chứ?"

"Không. À... ta..."

Vì cậu là nam nhân cho nên mới nghĩ bản thân sẽ không có một hôn lễ đàng hoàng. Theo bình thường thì chỉ khi hoàng đế thành hôn thì thê tử mới được phong phi. Nhưng Sanghyeok khi đưa cậu về cung đã để cậu ngủ lại tại tẩm cung của mình, sau đó còn phong phi, ban cho Phụng Nghi cung nên cậu đã nghĩ... đã nghĩ mình không cần phải tổ chức hôn lễ. Tuy cảm thấy có chút thất vọng nhưng cậu vẫn có một danh phận và được ở bên cạnh con trai và Sanghyeok. Với cậu thế là quá đủ rồi.

"Xin lỗi vì đến giờ này mới có thể tổ chức hôn lễ. Bởi ta gặp chút rắc rối. Nhưng ta đã giải quyết xong rồi. Jihoon, hai ngày nữa thôi. Ngươi sẽ thực sự là thê tử của ta."

Ngày đó khi hắn đưa Jihoon và Wooje về sống chung trong tẩm cung với mình đã gây ra ồn ào lớn khi lên triều. Các quan lại không ngừng chất vất hắn tại sao lại hành động bất chấp quy định như vậy. Cho nên hắn mới quyết định phong danh phận cho Jihoon và Wooje luôn để áp chế miệng lưỡi của bọn chúng.

Khi hắn đề nghị tổ chức hôn lễ với Jihoon thì lại tiếp tục gây ra ồn ào. Bởi vì lịch sử chưa từng có chuyện hoàng đế làm hôn lễ cưới một nam nhân làm phi nên các nghi lễ có một số thứ không phù hợp. Người chuyên trách chuyện này lại toàn mấy lão già lớn tuổi cổ hủ nên lần nào bàn chuyện Sanghyeok cũng cãi nhau với bọn họ. Đến cuối cùng hôm nay mới có thể nói với Jihoon về chuyện tổ chức hôn lễ.

"Xin lỗi vì đã để ngươi chịu ủy khuất lâu như vậy. Ta ước giá như mình có thể tổ chức hôn lễ sớm hơn."

"Không sao. Cũng chỉ có vài ngày, ta không để tâm đâu. Ta hạnh phúc lắm. Cảm ơn ngươi."

"Cảm ơn suông bằng miệng không được đâu. Ngươi phải có cái gì tặng cho ta chứ."

Sanghyeok chu môi có vẻ muốn hôn nhưng bị Jihoon bịt chặt miệng.

"Còn hai ngày nữa là thành thân rồi. Vậy từ giờ đến lúc đó chúng ta nhịn đi nha. Như vậy thì đêm động phòng mới càng ý nghĩa chứ."

"Hả?"

Nói xong Jihoon lại đẩy Sanghyeok ra ngoài và đóng cửa lại. Sanghyeok một lần nữa nhìn cửa đóng sập trước mắt mình mà sững sờ.

"Ta... hôm qua ta đã nhịn rồi mà. Lại tiếp tục phải nhịn nữa sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top