Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại thêm một ngày nữa , Dongju tỉnh dậy và bắt đầu một buổi sáng như cuộc sống của cậu rất bình thường dường như có phần tẻ nhạt chán nản.

Công việc hàng ngày của dongju chính là đến trường và nghe giảng , thời gian rảnh cậu đến thư viện giúp sắp xếp lại sách , các thủ thư ở thư viện đều quen biết cậu , cậu sẽ ăn trưa căn tin hoặc sân bóng rổ , dongju sẽ về nhà sau giờ học và giúp mẹ chuẩn bị bữa tối và dành thời gian sau bữa tối là đọc sách ...

- Con đi đây !

- dongnie à!

- Vâng mẹ?

Người phụ nữ với cái tạp dề bông hoa dịu dàng đưa cậu cái túi chứa bánh quy, bà mới làm , bằng chứng là nó còn nóng và thơm mùi bột nở ...

- Hãy đem chia cho các bạn của con nhá , thỉnh thoảng đi chơi và về muộn chút đi ?

- dạ...

Giống như nàng bạch tuyết vậy , cô ấy xinh đẹp và giỏi giang , mẹ luôn nói dongju chính là bạch tuyết của mẹ , nhưng bạch tuyết không có bạn bè chỉ có dám chim ,thú làm bạn , dongju không giống vậy cậu thậm chí còn chả có nổi một người bạn .

Dong ju không giống bạch tuyết ...

Sách là thứ duy nhất tồn tại cho cậu niềm vui !

Dongju sau buổi thuyết trình nhóm "Của cậu " liền bỏ đi ăn trưa , sân bóng rổ là địa điểm cậu chọn hôm nay , thoáng cái cậu thấy hối hận rồi .

- ah cậu kia ...

Dongju không ngừng bước thật nhanh dường như muốn né tránh một thứ , một người nào đó nhưng rất nhanh bị tóm lại trong chốc lát

- Này ... Dong ji phải không?

-Là Dongju

- Ừ ...chào Dong jun

- ju! Tiền bối muốn gì đây!

- Nhóc con này ... đang làm j ở đây ấy ? Không ăn trưa sao ?

- Đang...tìm chỗ

- Sao cứ nói không kính ngữ với tôi vậy ? Ghét tôi sao ??

Ghét? Phải rất ghét , hầu như không muốn đụng mặt ở trường , còn vì sao thì cậu không biết , có lẽ là con người này có gì đó khiến cậu không được tự nhiên chăng.

- không hẳn?

- Gì chứ ?...  Bạn cậu đâu rồi , họ không ăn trưa cùng cậu sao ?

- Tôi chỉ có...một mình

- Không kết bạn được sao ?
Mới năm nhất mà ai cũng thế thôi !

- Um...
Vậy cậu bạn lèo lẹt của anh đâu rồi

- chán quá
- sao cơ

Anh nhìn cậu rồi mỉm cười đưa tay kéo cậu đi ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top