Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng tắm thường ngày nhộn nhịp giờ lại vắng tanh khiến Rikimaru ngạc nhiên. Anh nhìn đồng hồ, à, hai giờ chiều rồi nha.

Rikimaru để nước nóng xả tự do như một sự vỗ về ấm áp cho cơ thể mệt mỏi, anh nhắm mắt trong giây lát và lắng nghe tiếng nước rơi xuống mặt sàn.

Anh luôn thích tắm nước nóng và dành khá nhiều nhiều thời gian để tắm rửa, nhưng vào lúc này, anh chỉ muốn xong thật nhanh, lau khô người rồi té về phòng. Tui mệt mỏi, tui từ chối các thể loại hội thoại, đừng ai bắt chuyện với tui, tui không muốn soạn văn tiếng Trung nữa đâu.

Xịt dầu, ủ tóc, gội đầu và tắm rửa nhanh nhất có thể, anh xả sạch xà phòng trên người rồi tắt vòi sen.

===

Buồng tắm mờ mịt hơi nước. Rikimaru nhìn theo giọt nước cuối cùng rơi xuống đọng thành vũng trên sàn rồi với tay tìm quần áo treo trên cửa. Và anh đứng hình.

Âu shít.

Nếu có tình huống nào mô tả chính xác nhất câu nói này – "Rất gần nhưng cũng rất xa", Rikimaru chợt nghĩ – nó chắc chắn là cái khoảnh khắc này đây, khi mà anh đã tắm xong, nhìn quần áo sạch sẽ tươm tất treo đó ngoan ngoãn chờ anh lau khô người rồi mặc chúng thì nhận ra khăn tắm had left the chat.

...

Tiếng khóc than của người đàn ông không cầm khăn tắm khi đi tắm.

Rikimaru thoáng nghĩ, có lẽ anh nên cứ để ướt mặc vậy... vải mỏng mà, khô nhanh thôi... Hoặc anh có thể dùng máy sấy cạnh bồn rửa tay, cũng khô...

Giật giật tay áo, nghĩ nghĩ một hồi, anh thật sự không muốn bộ quần áo này bị ướt dính trên người mình đâu...

Anh mang không ít đồ lên đảo, so với Santa cũng chẳng kém là bao. Tuy vậy, sau 5 tháng sống hoang dã, quần áo mới đã trở thành hàng hiếm cần được nâng niu và Rikimaru thì không chắc liệu anh còn có bộ ngủ nào khác.

Nào, lại nghĩ. Vu Dương đã ân cần tặng lại một số quần áo chưa mặc khi cậu ấy bị loại. Santa lấy vài bộ để quay vlog. Và theo trí nhớ của Rikimaru thì anh có còn một bộ pijama dự phòng nhưng nếu AK hoặc Santa mặc rồi thì anh không còn...

Làm ướt bộ đồ ngủ sạch sẽ cuối cùng chỉ để trở về phòng và không có bộ quần áo nào khác để thay có vẻ là một ý kiến rất tồi.

Vậy thì chỉ còn cách kêu cứu!

Nhưng phòng tắm không có ai, anh phải ở trong này tới tận lúc có người vào chỉ để nhờ lấy hộ cái khăn? Mà khăn tắm tiếng Trung là gì cơ?

Rikimaru một lần nữa cảm thán về sự bất cẩn của mình trước khi thở dài cam chịu.

Anh nghe thấy tiếng thờ dài của mình dường như vang vọng trong phòng tắm, dội lại từ vách tường, quanh quẩn trong không khí trước khi tan dần vào tiếng nước chảy róc rách.

...

Khoan đã.! Wait a minute!

Anh bẩm sinh có chất giọng nhẹ, thường xuyên bị MC nổi cáu trêu ghẹo, bắt anh nói dõng dạc hơn trong những lần xuất hiện trên truyền hình Nhật Bản với em gái khi cả hai còn là học sinh.

Cá nhân Rikimaru cảm thấy anh đã trả lời rất chân thành, cũng đã làm khá tốt trong việc chuyển tải cảm xúc thành lời. Tuy vậy, họ thường nhận xét rằng anh còn rụt rè khi không nhảy và còn quá mơ hồ để nói ra điều mình muốn... hmm...

Dù sao thì, anh khẳng định rằng tiếng thở dài của mình rất ngắn, hầu như không thể nghe thấy, vậy nên chiếc thở một cách dài thườn thượt và đau khổ kia không thể là anh!

Anh chớp mắt xua đi cơn buồn ngủ, nín thở và chăm chú lắng nghe với hi vọng bắt được một tín hiệu nào khác. Giọng nói của một vị cứu tinh mang khăn tắm chẳng hạn?

Lại một tiếng thở dài, nhưng kéo dài và rõ hơn lần trước. Có vẻ như chủ nhân của nó đã đau khổ trong thời gian khá lâu đấy nhỉ – Rikimaru gần như có thể cảm nhận được một luồng khí của sự thất vọng dồn nén bị cậu trai kia thở hắt ra khỏi phổi.

Trái tim anh rung động. Có người rồi!! Có khăn rồi!!

Oi oi, hãy là ai đó mình thân, làm ơn đấy.

Những giọt nước cuối cùng tan dần và Rikimaru biết rằng đã đến lúc phải cầu cứu. Tim đập nhanh, anh thu hết can đảm.

"Um, hello?"

Được rồi, ai cũng sẽ hiểu "hello" là gì.

Có tiếng sột soạt, rồi im bặt.

Riki–đang rén dần đều–maru. Riki cảm nhận được sự tự tin của mình giảm xuống, nhưng vì giấc ngủ, anh phải cố lên!

Anh thử hỏi lại, to hơn. "Có ai ở đó không?"

Im lặng again. Anh nhắm mắt tuyệt vọng, chợt nhận ra mình đã dành 30 phút chờ trong căn phòng này. Rikimaru thành thật nói với chính mình, một giây đứng đây là một giây anh xấu hổ. Việc duy nhất anh có thể làm là ngẩn người và với lấy tay áo bộ pijama mà anh đã từ chối mặc trước khi lau khô người để nghịch trong cảm giác căng thẳng.

Anh lại nghĩ tới Yuujin – chiếc thực tập sinh kỳ lạ đã bằng một cách nào đó kỳ lạ không kém bản thân cậu ấy, tự nhốt mình trong một cái tủ bé tí tẹo, trở thành câu chuyện cười giải trí cho tất cả các thí sinh người Nhật khác. Anh chính là người đã chạy tới hỏi nhân viên vào nửa giờ sáng để xin chìa khóa giải thoát cho cậu nhóc, và bây giờ, thiện giả thiện lai*, Rikimaru chỉ cầu mong điều này là thật, sẽ có người tới cứu anh.

"Sao vậy?"

Một âm trầm kéo dài nghe có vẻ lười biếng nhưng lại được nói với phong thái tự tin.

Hic-cup.**

Rikimaru bật ra một tiếng nấc vì giật mình, rồi lấy tay che miệng theo phản xạ. Đối phương cũng trả lời tiếng Anh, và phát âm của cậu ấy khá là tự nhiên, anh tự nhủ.

Giọng trầm, tiếng Anh tốt – Rikimaru lướt qua các ứng viên tiềm năng trong đầu. Có thể là Châu Kha Vũ, hoặc Oscar... nhưng giọng Oscar cao hơn, còn nếu là Kha Vũ thì em ấy hẳn phải nhận ra anh, và ừm thì cậu nhóc sẽ tỏ ra... sốt sắng hơn chút? Giọng nói kia thì khá bình tĩnh...

Rikimaru lạc trôi...

Hay đó là staff nhỉ, hoặc đội quay phim? Anh vắt óc suy nghĩ và tiếp tục lạc trôi...

Anh nghe thấy tiếng bước chân đi về phía mình, chỉ còn cách một cánh cửa và cả người anh sôi sục vì lo lắng.

Yên lặng một chút, "Mọi chuyện ổn chứ?"

"Ah, ừm, y-yes," anh ghét việc mình lại nói lắp. Bình tĩnh nào Rikimaru, mình chỉ là mắc kẹt trong phòng tắm, cũng chẳng phải lên sân khấu trình diễn rồi đợi giám khảo nhận xét, không có gì phải lo lắng hết. "Ừm-m, c-cho hỏi là ai vậy?"

"Là Lelush."

Ầu.

Mọi thứ lại quay về im lặng. Lelush dường như chẳng hề hứng thú với việc tìm hiểu xem ai là người đang đứng ở phía bên kia cánh cửa và trong đầu Rikimaru thì đột nhiên xuất hiện hình ảnh các thực tập sinh nhóm "Sẵn sàng yêu em, sẵn sàng yêu anh" trình diễn trên sân khấu với bộ đồ đấu sĩ màu hồng lấy cảm hứng từ anime.

Anh vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều với Lelush trong suốt cuộc thi, họ chưa từng chung đội. Nhưng anh nhớ rằng sau khi bất ngờ leo hotsearch với hình tượng nhà hiền triết chỉ đợi tan làm, Lelush đã có một buổi chụp hình tạp chí Esquire với các thực tập sinh top cao. Và anh cũng nhớ anh đã ngạc nhiên thế nào khi thấy đôi chân dài miên man của Lelush, so với anh, cũng như cách cậu ấy thể hiện rất tự nhiên trước máy quay, không hề ngại ngùng hay xấu hổ.

Rikimaru cảm thấy thật đáng tiếc, cậu ấy không muốn và không hề nghĩ tới việc trở thành idol. Anh đã có kha khá thời gian hợp tác cùng các nghệ sĩ hạng A trong vai trò biên đạo, tuy vậy, anh cũng không thể phủ nhận các đặc điểm hình thể và nét điển trai bẩm sinh của cậu thực tập sinh người Nga.

Đứng cạnh các thí sinh mà phần lớn là người châu Á, đường nét khuôn mặt khác biệt của Lelush – dù không cần đến sự trợ giúp của trang điểm, trở nên nổi bật, và cặp mắt sâu kết hợp với vẻ trầm tư của cậu ấy cũng được thể hiện rất rõ khi lên hình.

Chắc chắn sẽ có những thực tập sinh đã chuẩn bị trước, luyện tập cách pose dáng, cách cười sao cho toát lên vẻ tinh nghịch, nét thanh xuân hay vẻ sexy, cuốn hút... Dù sao thì đây cũng là công việc của họ, ngoại hình đẹp là một món quà, và chính cameraman cũng đã khẳng định điều đó khi nhận xét rằng Lelush khi làm việc với camera thực sự rất tuyệt.

"Vậy em đi nhé."

Trong chớp mắt, Rikimaru nhận ra rằng anh bị quá phân tâm bởi chính những suy nghĩ của mình mà quên phải trả lời.

"W-WAIT!" Lần đầu tiên trong đời, giọng anh như vỡ ra. Rikimaru chỉ muốn trốn đi vì xấu hổ trước tiếng kêu thất thanh của mình và suy nghĩ rằng tình huống này trở nên ngớ ngẩn thế nào đối với cậu nhóc kia. Nhưng một lần nữa, anh đã ngủ rất ít trong tuần qua và giấc ngủ tiếp theo của anh thì đang bị đe dọa.

Trong chớp mắt, Rikimaru nhận ra rằng anh bị quá phân tâm bởi chính những suy nghĩ của mình mà quên phải trả lời.

"E-em có... ờm, có khăn tắm chứ?"

"Có, em đang dùng."

"Ah," Rikimaru đỏ bừng mặt trước câu trả lời cụt ngủn. Suy nghĩ của anh không còn chịu sự khống chế, cuộn thành một mớ rối ren, lúng túng ghê. "Ý anh là.. c-cái khác," nói lắp rùi nè. "Anh... quên mang khăn tắm rồi."

"À."

Có tiếng sột soạt, rồi ai đó té nghe cái bịch – hẳn là cậu nhóc kia đi dép lê trong phòng tắm. Một lát sau Rikimaru nhìn thấy phần cuối của một chiếc khăn trắng lấp ló trên cửa buồng.

"Đây."

Anh thở phào. "Xie xie. Fei chang gan xie." Từ từ - sao mình lại nói tiếng Trung cơ?

"Bu xie," câu trả lời nhẹ bẫng, không cảm xúc mặc dù Rikimaru nghĩ anh có thể cảm nhận được chút xíu thích thú trong giọng nói của cậu ấy nếu anh nghe đủ kỹ.

Rikimaru lấy khăn lau khô người một cách đầy biết ơn. Anh mặc quần áo bước ra khỏi phòng, bắt gặp Patrick và Kha Vũ vừa quay vlog xong đang tẩy trang trước gương. Khăn tắm được anh gấp gọn, quàng lên tay trái và sẵn sàng để trả lại Lelush nhưng cậu ấy có vẻ đã quay về từ lâu.



===

(*):
Nguyên văn: "...and now Rikimaru prayed that karma was real and someone would save him this time."
"karma was real" mình dịch là thiện giả thiện lai trong 'thiện giả thiện lai, ác giả ác báo' hay có thể hiểu là 'ở hiền gặp lành.

(**):
hic-cup vì mình không thể nghĩ ra từ nào khác mô tả tiếng nấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top