Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hứa. 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tự nhiên thấy bài Tìm thấy nhau của Sivan hợp điênnnn😭😭 khuyến khích mấy bà nên mở nghe nhaaa, chứ tôi không đưa lên được...

(Chẹp, tối qua tôi đã định đăng nhưng không được...)
___________________________



“Không… Ý ta không phải thế…”

“A, thật xin lỗi. Ta còn cứ tưởng…” Trông Thanh Minh có vẻ không muốn nói đến chuyện này, Đường Quân Nhạc đành bỏ qua, đợi đến lúc thích hợp hơn. 

“Thôi bỏ đi.”

Đường Tiểu Tiểu cầm dây vấn tóc trên cái tủ nhỏ gần mình đến đưa cho Thanh Minh, có lẽ nó ở khá xa và bị che khuất tầm nhìn nên hắn không thể thấy. Khi nhìn thấy sợi dây xanh lục, Thanh Minh chợt ngẩn người, nhớ đến thứ Đường Bảo đưa cho mình ngày nào. Trong lòng rõ là rất nhớ. Khoang mũi bỗng thoang thoảng mùi thuốc lá, là loại Đường Bảo hay dùng, còn cả cái tẩu thuốc quen thuộc. Chiếc trường bào xanh lục, biểu tượng của Đường Môn. Nhưng tất cả cũng chỉ là do hắn tưởng tượng ra, người kia nào còn đâu.

Thật lâu sau mới đưa tay nhận lấy.

Trong một thoáng, Đường Quân Nhạc đã thấy ánh mắt man mác nỗi đau buồn kia của hắn. Một nỗi đau không thể nói nên lời. Sau đó ông ta kiểm tra lại cho Thanh Minh, cơn sốt đã biến mất từ lúc nào. Hoàn toàn không còn vấn đề gì nữa.

Bên ngoài gió chợt kéo đến. Cây mai ngoài cửa sổ đón bạn cùng nhảy múa, xào xạc xào xạc. Gió cũng đến bên cửa sổ, rủ hoa mai vào trong phòng cùng an ủi ai đó. Ánh nắng dịu dàng cùng hoa mai quấn quýt quanh Thanh Minh, hắn lại bất giác đưa mắt nhìn theo. Rất giống. Rất giống lần đó, cái lần Đường Bảo lại tìm đến hắn cùng vài ba bình rượu.

Đường Quân Nhạc muốn nói chuyện riêng với Thanh Minh, thế nên những người vừa mới bước vào phòng lại phải đi ra. Để lại một khoảng lặng thật dài. Và có lẽ, nếu Đường Quân Nhạc không lên tiếng hẳn Thanh Minh sẽ còn im lặng rất lâu. Im lặng thật lâu để nhớ thật kỹ.

Đường Quân Nhạc chậm rãi lên tiếng, bằng chất giọng âm trầm mà Thanh Minh nghĩ sẽ chẳng nghe thấy được mấy lần: “Hoa Sơn Kiếm Hiệp…”

“Ta…”

“Ta sẽ không hỏi người đó là ai. Nhưng có một điều ta chắc chắn phải hỏi.”

“... Ông cứ hỏi đi.”

“Ngươi ổn chứ?”

Thanh Minh có chút giật mình. Hắn lại im lặng thật lâu như để tìm ra câu trả lời đúng nhất: “... Ta không biết. Nhưng cũng không đến mức tồi tệ.”

Đường Quân Nhạc thở dài khi nghe thấy lời đó, nhưng có lẽ hắn đã ổn hơn trước: “Thật mạo muội khi ta hỏi điều này, nhưng nếu ngươi không muốn trả lời cũng không sao.”

Thấy Thanh Minh không có dáng vẻ gì đặt biệt, ông ta lại nói tiếp khi bàn tay trong ống tay áo đã nắm thật chặt: “Thế… người kia ra sao rồi?” Ánh mắt lại như xoáy sâu vào Thanh Minh.

Hắn cũng không có phản ứng gì khác, đôi mắt màu hoa mai vẫn vậy, vẫn thờ ơ như không: “Hắn chết rồi. Từ rất lâu về trước… Tên khốn đó.” Trán Thanh Minh nổi gân xanh.

Ông ta sững sờ như không tin lắm.

Thanh Minh lại bật cười như đây chỉ là chuyện thường tình: “Cũng không phải do ông giết, không cần bày ra vẻ mặt như thế.”

Sau hôm ấy Thanh Minh cũng không còn biểu hiện khác lạ gì, không còn nhắc đến người kia hay tự lẩm nhẩm một mình nữa. Có thì cũng chỉ nhắc đến vị sư huynh nào đó mà không ai biết. Hoàn toàn trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì.

Chiến tranh nổ ra thật bất chợt, dù vậy mọi thứ vẫn nằm trong dự đoán của Thanh Minh. 

Và Thiên Ma, tên khốn đã chia cắt đôi trẻ đã trở lại với âm mưu cho đôi trẻ âm âm.

Ngày đó, Thiên Ma dường như đã dồn hết sức vào đòn đánh cuối cùng trước khi hai bên rút lui, và quyết định tạm dừng giao chiến một thời gian vì một lý do nào đó. Trước khi ngất đi Thanh Minh vẫn dành cho Thiên Ma những lời nói ngọt ngào trìu mến nhất. Đến mức ai cũng biết được tình cảm đậm sâu đó của hắn.

Trong giấc mơ tựa hồ kéo dài cả đời người, Thanh Minh lại thấy Đường Bảo. Vẫn bộ đồ quen thuộc cùng trường bào xanh lục tung bay, chiếc tẩu thuốc, cây trâm đã hiển hiện suốt trong một kiếp của hắn. Y đứng ngược sáng và mỉm cười nhìn hắn, nói:

“Đạo sĩ sư huynh!”

Ma giáo quả là những tên điên khó chơi vô cùng. Dù có là Mai Hoa Kiếm Tôn và Ám Tôn đi chăng nữa.

Sau trận chiến dài ác liệt với mấy tên Giáo Chủ, Đường Bảo lại băng bó vết thương cho sư huynh y, người vẫn luôn lao đầu chiến đấu mà không quan tâm gì đến bản thân. Kiếm Tôn vẫn mắt nhắm mắt mở nghe Ám Tôn mắng, không hề để tâm đến. Sau đó là một khoảng lặng thật dài, tâm trí Đường Bảo đã trôi về đâu.

Rồi y lại đột nhiên nói: “Thanh Minh sư huynh nè…”

“Cái gì?”

“Nếu chiến tranh kết thúc, huynh có muốn cùng ta về Đường Môn không?”

“Ồ, để xem…”

“Đường Môn luôn chào đón Đại huynh đấy.” 

Sau đó lại im lặng.

Vào cái lúc Thanh Minh mệt mỏi tưởng chừng như sắp ngủ, y lại lên tiếng: “Đại huynh…”

“... Hửm…?” 

Y nhỏ giọng nói: “Đệ sẽ luôn ở bên huynh, vì thế nên là đừng lo lắng quá. Nếu có chuyện gì… đệ chắc chắn sẽ tìm đến huynh.” 

“...”

“Chắc chắn đó.” Đường Bảo lại khẳng định.

Cũng chẳng biết Thanh Minh có nghe không.

Sáng hôm sau, khi vừa mở mắt ra Thanh Minh đã thấy Đường Bảo nằm kế bên. Tay chống cằm, hai chân đung đưa nhìn hắn, vẻ mặt tươi tỉnh đó khiến hắn nghi ngờ có phải chiến tranh đã kết thúc rồi không. Nhưng thực tế nào nhẹ nhàng như vậy. Có lẽ… bên ngoài cái hang nhỏ này người đã chết như ngả rạ. Âm thanh binh khí va vào nhau và tiếng la hét đau đớn truyền vào đại não khiến Thanh Minh nhíu mày. Còn chưa nói gì Đường Bảo đã nói trước.

“Đại huynh! Nếu đệ có chết thì huynh vẫn phải thay đệ sống tiếp đấy! Có gì thì một trăm năm sau đệ sẽ tìm tới huynh!”

Thanh Minh lồm cồm ngồi dậy, nhìn Đường Bảo đã đứng lên và đi về phía cửa hang: “Nói gì đấy tên điên này?”

“Không có gì.”

“Thiên Ma còn chưa chết mà đệ nói điều xui rủi gì đấy hả?!”

Thấy Thanh Minh đã tỉnh ngủ và bắt đầu mắng chửi, Đường Bảo vội mặc trường bào và ném kiếm sang cho Thanh Minh: “Để không biết. Huynh chuẩn bị đi, bọn họ đã đánh cũng khá lâu rồi đấy.”

Nói rồi cũng không đợi hắn đứng lên Đường Bảo đã đá bay tảng đá lớn trước cửa hang. Mảnh vỡ lớn cứ thế đập vào mặt mấy tên Ma Giáo, đè phọt cứt lòi phèo chúng.

Thanh Minh cũng chẳng để tâm lắm mấy lời Đường Bảo nói lúc đó, cứ coi như sáng sớm y lú đá nói tào lao thế thôi. Chuyện đó dần cũng trôi vào dĩ vãng.

Có điều…

Vài tháng sau Đường Bảo tử trận.

Thanh Minh: “...”

Thanh Minh run rẩy ôm lấy Đường Bảo vào lòng như muốn bảo vệ y, mặc kệ đám Ma Giáo đang đến gần. 

Trong cơn thoi thóp, Đường Bảo thế mà vẫn còn sức nói đùa, nhưng thấy vẻ mặt của hắn y lại thôi. Rồi thử nhờ vả chăm sóc Đường Môn, kết quả không như mong đợi mà còn tệ hơn. Đường Bảo cũng rối lắm chứ, không vì thanh kiếm trên ngực mà là vì Thanh Minh đang khóc. Điều lần đầu tiên y thấy.

“Đ… Đại huynh, đừng khóc. Sau này chúng ta… còn sẽ gặp lại. Đệ chắc… chắn, chắc chắn sẽ tìm đến huynh…”

“Cùng lắm… là một trăm năm… Một trăm năm thôi… Đệ hứa đó.”

“Sẽ… sớm thôi…”

Y tắc thở.

Liệu em có biết

Từng nhịp tim anh vẫn mang tên em

Hẹn người nơi kiếp sau

Mình lại tìm thấy nhau

Chẳng hề hối tiếc

Một đời yêu mắt biếc bên em

Dù còn lâu rất lâu

Dù ngàn nỗi đớn đau

Thì xin em vẫn

Luôn luôn tin rằng ta sẽ sớm gặp lại

•Tìm thấy nhau - Sivan•

Thanh Minh vẫn còn muốn ngủ tiếp, ngủ để mơ. Để mơ về chuyện quá khứ. Thuở hắn còn có Đường Bảo.

“Sau này chúng ta còn sẽ gặp lại. Đệ chắc chắn, chắc chắn sẽ tìm đến huynh.”

“Cùng lắm là một trăm năm. Một trăm năm thôi. Đệ hứa đó.”

Thanh Minh nhớ ra mấy lời cuối cùng của Đường Bảo, chợt ngẩn người. Một trăm năm sao, đã qua quá lâu rồi và y vẫn chưa về.

Bạch Nhi trên cổ chợt bấu mạnh vào người khiến hắn giật mình nhìn xuống. Trên miệng nó là một thanh phi đao. Có lẽ con chồn nhỏ đã phải dồn lực dữ lắm mới giữ cho nó trên miệng, không văng trúng cổ Thanh Minh.

Thanh Minh: “...”

Đường Bá đổ mồ hôi hột, cứng ngắc quay đầu ra chỗ khác. Tay vẫn còn thế phóng ám khí.

“Tên khốn Đường Bá! Ngươi muốn chết à?!” 

Thanh Minh ngồi dậy gông cổ hét. Bạch Nhi cũng vì thế rớt xuống, cả người nó cứng đờ. Thanh Minh rút thanh phi đao trên miệng Bạch Nhi dùng lực ném mạnh về phía Đường Bá. Hắn ta nghiêng người tránh né, miệng thì kêu éc éc như heo bị chọc tiết.

Thấy Thanh Minh có ý định ném kiếm về phía mình, Đường Bá vội chạy đi hét lớn: “Tổng sư ta xin lỗi! Ta không cố ý đâu mà!!” 

“Ngươi cố tình chứ gìii!!”

“Không cóoo!!!”

“Ồ, xem ra hắn không có việc gì rồi.”

“Chà, sung sức dữ…”

“Coi nó chạy kìa, chạy như chưa từng được chạy luôn.”

“Tiểu Môn Chủ chạy nhanh lên! Nó đang ở đằng sau ngài kìa!!”

“Khung cảnh này thật quen thuộc…”

Ngũ Kiếm ban đầu còn lo lắng cho vết thương của Thanh Minh giờ thấy cảnh này cũng phải thán. Không khí phải nói là rất vui vẻ.

Cái sự tạm dừng giao chiến đó rất nhanh đã kết thúc. Tình trạng của Thanh Minh cũng không tính là tốt nhưng so với trước đó đã ổn hơn. Dù vậy cuộc chiến vừa bắt đầu đã kéo dài quá một tuần, có là Hoa Sơn Kiếm Hiệp cũng đã sớm kiệt sức.

“Chết tiệt!”

Thanh Minh chửi một tiếng cũng gần như rút cạn sức lực của hắn. Thanh Minh hiện đã bị đám Ma Giáo tách ra với Thiên Hữu Minh, kéo lên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn. Nơi hầu như chỉ có đám Ma Giáo lúc nhúc và một mình Thanh Minh. Trường Nhất Tiếu cũng đã chết mất xác nơi nào, đúng là tên tà phái không đáng tin.

Dưới sự tấn công ào ạt của lũ Ma Giáo nguyên khí của Thanh Minh cũng bị rút cạn, kéo theo đó là sự mệt mỏi vô hạn, tưởng chừng như cánh cổng địa ngục đã rộng mở trước mắt.

“Thiên Ma tái lâm, vạn ma ngưỡng phục!”

“Thiên Ma tái lâm, vạn ma ngưỡng phục!!”

Mớ âm thanh như chú thuật, chơi ngải tế trời gì đó của lũ Ma Giao đập vào tai khiến đầu óc hắn ong ong. Và rồi chẳng còn nghe được gì.

“Chó chết… Hoa Sơn, Thiên Hữu Minh… Các người đừng xảy ra chuyện gì đấy…” Hắn lẩm bẩm.

Một luồng ma khí xanh lè đập vào người, trong thoáng chốc Thanh Minh lại nhớ đến Đường Bảo, con chó xanh lè của hắn. Trong đầu lại lần nữa hiện lên lời nói của Đường Bảo trước lúc tắt thở.

“Sau này chúng ta còn sẽ gặp lại. Đệ chắc chắn, chắc chắn sẽ tìm đến huynh.”

“Cùng lắm là một trăm năm. Một trăm năm thôi. Đệ hứa đó.”

“... Đồ thất hứa…”

Loáng thoáng thấy đằng xa có chiếc trường bào xanh lục bay phấp phới, mái tóc nâu dài buộc nửa đầu và búi lên, cây trâm cài màu đỏ. Đằng sau bóng người đó là một cái đầu tóc tai bù xù bay bay như ma, đôi mắt thâm đen. Là Thiên Ma.

“Thiên Ma sao… chết thật. Hắn ta hiện hồn rồi…” Thanh Minh thầm nghĩ.

Trong cơn mơ màng Thanh Minh thấy Đường Bảo hiện hồn về đỡ mình, cười cười và nói bản thân đã về rồi, không có thất hứa với hắn. Sau đó…

Sau đó Ám Tôn ôm Thanh Minh đấm vỡ alo đám Ma Giáo mất nết. Tung ra 7749 chiêu kamehameha đánh bay đám Ma Giáo lúc nhúc như kiến xung quanh, ném phi đao trúng đầu tên Thiên Ma xuất hiện hù ma bản thân lúc nãy. Rồi lại vì Ma Giáo xuất hiện quá nhiều nên Ám Tôn đánh không lại, ôm người chạy như bay xuống Thập Vạn Đại Sơn. Đến chiến trường chính phía dưới, nơi có Thiên Hữu Minh mà y không biết và một đống kẻ khác y cũng không biết. Để lại lượng lớn độc và ám khí tặng cho Thiên Ma và đàn em sau đít.


________________________

Tên là hứa mà lại chẳng thấy hứa đâu để mà thất... Tôi khốn nạn quá 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top