Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 101

TẬP 101

" Bọn ta chỉ làm theo lẽ phải, các cô đã gây chuyện trước thì đừng biện hộ" anh từ xa đi đến lên tiếng

Thanh Lam nhìn thấy anh liền cúi đầu vẻ ngượng ngùng lí nhí nói :" Bọn muội xin lỗi"

" Lam tỷ !" bọn người còn lại gọi tên Thanh Lam. Thanh Lam nghiêm nghị nhìn bọn người đó :" Còn không mau xin lỗi ?!"

Dù uất ức nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Thanh Lam làm bọn người đó phải nhận sai :" Xin lỗi !"

Thanh Lam thấy vậy thở phào rồi hướng nhìn nhóm người anh nhưng chủ yếu là hướng anh nói :" Bọn muội đã thất lễ rồi, mong các sư huynh bỏ qua. Bọn muội còn công việc phải làm, xin phép đi trước"

Nói xong nhóm người Thanh Lam định rời đi thì chàng bất ngờ lên tiếng :" Cảm phiền các cô định quấy nhiễu bọn ta nữa. Nhất là nhóm người này, nếu gây phiền toái cho họ thì bọn ta sẽ không tha thứ !"

Giọng nói chắc nịch vang lên kèm theo uy hiếp. Nhóm người của nó lẫn Thanh Lam ngơ ngác nhìn chàng, cái này... có thể nào gọi là bảo kê không ? Bọn người đó cắn răng oán hận nhìn nhóm người nó rồi cất bước đi.

Nhìn thấy nhóm người đó rời đi nó mới bước đến trước mặt chàng hỏi :" Huynh nói vậy là có ý gì ?"

Chàng nhìn nó, khuôn mặt uy nghiêm khi nãy tan biến mà trở nên tức giận nói :" Cô đừng gây phiền phức cho ta nữa được không ?"

" Cái gì mà phiền phức hả ?" nó cũng quên sạch lời cảm ơn sắp vọt ra liền thu vào và thay vào đó là hét lớn. Nó nói tiếp :" Chẳng phải huynh xen vào chuyện này sao ? Còn nói bọn họ là người có lỗi không phải bọn ta mà. Đừng có chối với ta !"

" Hừ, ta nói thế chẳng qua là cho những người đó đi thôi, cô đừng có vì thế mà lên mặt !" chàng không chịu lép vế lên giọng nói

" Hừ, nam nhi nói mà không thừa nhận"

" Cô nói cái gì ?"

Thế là hai người họ lại cãi nhau, không một chút nào yên ắng. Những người còn lại xem như chưa nhìn thấy gì a. Nhưng như thế cũng vui mà đúng không ? Bọn họ đã có những bước tiến lớn mà chính mình cũng không nhận ra...

Từ khi nhóm người của nó thành lập đến nay đã có nhiều nhiệm vụ được họ giải quyết một cách nhanh gọn, không thua kém gì nhóm Thiên Vương a. Xem chừng còn ngang hàng, muốn tranh đua danh hiệu Thiên Vương nha.

Sau một ngày làm nhiệm vụ mệt mỏi, nàng nằm trên giường ngủ một mạch đến sáng. Khi mặt trời le lói, nàng cũng tỉnh dậy. Vặn người cho tỉnh ngủ, nàng đứng lên định ra ngoài lấy nước rửa mặt thì...

Có gì đó ươn ướt phía dưới mông nàng, lại thêm phần bụng dưới âm ẩm đau... Chờ đã, cái này...

Nàng hốt hoảng ngồi dậy nhìn xuống phía giường... Một mảnh màu đỏ hiện lên...

Một lúc sau...

" Aaaa.... !" tiếng hét vang lên bốn phía. Nó không chỉ phát ra từ phòng nàng mà còn cả ba phòng của nhóm nó bên cạnh.

Nghe tiếng hét thất thanh, cả nhóm người anh từ trong phòng mình nhanh chóng chạy đến chỗ họ...

Anh chạy nhanh đến phòng nàng đẩy cửa vào hỏi :" Có chuyện gì xảy ra ?". Chỉ thấy nàng đang ôm đầu trên giường vẻ khổ sở, nét mặt trắng bệch.

Lại nghe tiếng động, nàng quay nhìn anh đang đứng trước cửa phòng định tiếng vào. Nàng hốt hoảng chạy vội đến đẩy anh ra ngoài rồi rắm nói :" Huynh đừng vào đây ! Đi ra ngoài mau ! Aaaa !"

Rầm !

Tiếng đóng cửa vang lên, anh nhíu mày nhìn cánh cửa đang đóng kia.

Rầm !

Tiếng đóng cửa khác vang lên bên cạnh, anh liếc nhìn sang. Chàng bị nó đuổi ra khỏi phòng bằng cách ném gối, cánh cửa đóng chặt để lại mình chàng ngơ ngác cùng cái gối ngủ.

Rầm !

Lại liếc nhìn phía xa, hắn bị cô ném thao nước rửa mặt ra bên ngoài. Cũng may là thao không có nước a.

Rầm !

Tình trạng cậu cũng không khá hơn là bao, cậu bị nhóc ném nguyên bộ tách uống trà ra ngoài. Coi như cậu nhanh nhẹn chụp lấy nguyên bộ tách, nếu không thì nhóc sau này khỏi uống trà.

Họ liếc nhìn nhau, chỉ có mình anh là ổn nhất. Bọn họ nhìn cửa phòng trước mắt rồi lại nhìn nhau, sau quyết định ngồi lại bàn bạc.

�����������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top