Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 107

TẬP 107

Anh nhìn nàng hỏi :"Ngươi làm gì mà phải giật mình ?"

Nàng tỏ vẻ thần bí nói :" Bí mật, ngày mai huynh sẽ biết !". Anh cũng không tò mò câu chuyện đó chỉ nhàn nhạt nói :" Đêm tối ngươi ra ngoài một mình không sợ sao ? Mau về thôi !"

Nàng gật đầu đi phía sau anh...

Soạt... soạt...

Chợt cơn gió lạnh từ đầu ùa về làm đám lá khô phía dưới chân kêu soàn soạt nghe rợn da người, nàng chà chà cánh tay đang nổ đầy da gà cố đi sát vào người anh nhỏ giọng nói :"Sao tự dưng lại cảm thấy ớn lạnh thế này... ?"

Anh trong phút chốc cứng người khi tiếp xúc gần người nàng như vậy, sau nhìn thấy nàng nhìn dáo dác xung quanh làm anh mềm lòng nói :" Ngươi tưởng tượng rồi, chỉ là gió..."

Chưa dứt lời, một ngọn gió khác thổi đến..."Hú... hú...".

Nàng giật nảy người ôm chặt cánh tay anh sợ hãi nói :" Cái... cái gì... mới kêu..."

Tâm anh cũng bắt đầu căng thẳng, nhìn xung quanh nghiêm giọng nói :"Kẻ nào giả ma giả quỷ, mau bước ra !"

Tiếng quát lạnh lẽo vang lên khắp khu rừng... Không một tiếng đáp lại... Nhưng yên ắng chưa bao lâu một cơn gió mạnh mẽ thổi đến làm anh nhíu mày phải dùng tay chắn. Nàng thì nép sau lưng anh nên không bị gì cho lắm... Ánh trăng dường như đã bị những đám mây đen che khuất từ lúc nào, xung quanh là một mảnh đen vô định...

Nàng còn đang nhìn phía trước thì phía sau lưng chợt cảm thấy lạnh... Cái này... Nàng thật không dám quay đầu nhìn lại, nhưng có một ma lực nào đó nàng không thể cưỡng lại mà cứng ngắt quay về phía...

" Aaaa... !" nàng hét đến thất thanh nhảy lên lưng anh, anh quay phắt lại... Chỉ thấy phía trước là một bóng trắng mờ ảo... dường như trong suốt...

Nhìn kĩ có vẻ là một phụ nữ, mái tóc rối tung lòa xòa phía trước thật không nhìn rõ khuôn mặt. Xung quanh giờ đây đều lạnh lẽo như chốn địa ngục âm u, bóng trắng cứ đứng đó như hư như thực không phân biệt được.

Nàng run như cầy sấy chỉ vào bóng trắng đó nói :"Bà... bà... là...ai... ?"

"Ha... ha... các ngươi thật thú vị !" chợt bà ta bật cười thành tiếng, do quá rung động nên mái tóc lòa xòa phía trước bị gạt ra làm họ nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ đó. Một phụ nữ trung niên, khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn nhận ra được ý cười trong mắt cùng tia sáng bất định.

"Bà là ai ? Ở đây giả thần giả quỷ !" anh nhìn bà lạnh giọng hỏi

Người phụ nữ đó nhìn anh rồi nhìn nàng phía trên lưng rồi phất tay nói :"Hừ, các ngươi còn nhỏ mà chẳng tôn trọng người lớn tuổi như ta cả"

Sau đó bà khoanh tay lại nói :"Bất quá, ta gặp các ngươi coi như có duyên. Ta là Mai Thị, là một bà mai nổi tiếng nhất Thiên Sở này a"

Nàng nghe vậy thở phào nhảy khỏi người anh, hơi ấm đột nhiên rời khỏi người làm anh cảm thấy mất mát, biểu hiện đó không thoát khỏi cặp mắt lành nghề của Mai Thị.

Nàng vẫn không nhận ra, chỉ đánh giá nhìn bà từ trên xuống, vẫn là một thân trắng mơ hồ không rõ, nói :"Bà là bà mai, vậy không ở dưới núi hay kinh thành gì đó hành nghề mà phải chạy lên núi cơ chứ ?"

Bà nhún vai :" Coi như ta xui xẻo, thật ra ta được nhờ lên núi làm mai cho một cặp vợ chồng trên Thiên Nam, bất quá trên đường đi bất cẩn trượt té đập đầu vào tảng đá mà chết"

" À, thì ra là vậy..." nàng gật đầu tựa hiểu, nhưng rồi khựng lại khó hiểu nói : »Chờ đã, bà nói bà ngã đập đầu vào đá chết. Vậy bà đây là..."

Nàng há hốc nhìn bà rồi hét lên :"Ma... ! Ma ! Bớ người ta, ma !". Bà thật không chịu được tiếng hét của nàng liền vung tay ra, một lọn gió cuốn đến, anh nhanh tay dùng vỏ kiếm chặn lại.

Thấy mình làm quá nên nàng vội im lặng, nhưng trong tâm vẫn một mãnh cuộn trào a.

Bà liếc nhìn nàng nói:" Ngươi làm gì la lớn vậy? Nhìn nam nhân bên cạnh ngươi kìa, ngươi như vậy cũng là nam nhân?"

Nàng bất mãn nói:" Nhưng mà bà là ma a!"

" Ma thì sao? Ta làm hại ngươi chưa?"

Nàng thành thật lắc đầu, anh bên cạnh ý thức được hướng bà hỏi:" Tại sao bà còn ở đây mà không đầu thai?"

Bà lướt đến gần họ, nàng thấy khôn ổn liền nép sát người anh, bà liếc nhìn nàng rồi nói:" Ta đã nói rồi, ta là bà mai. Thật ra làm mai là nghề mà ta yêu quí nhất, do lúc chết chưa làm mai cho cặp đôi kia nên vẫn còn hồi hận, linh hồn vẫn ở nhân gian chưa đầu thai"

Nàng vẫn có hơi lo lắng nhưng coi như cũng bình tĩnh lại hỏi:"Vậy bà định ở nhân gian này vậy ư?"

�������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������}

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top