Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 116

TẬP 116

Tê Minh cười lạnh nhìn nàng:" Ngươi cũng rất khá!"

Nàng cười khó nhọc nói:" Quá khen, ta quyết phải đánh thắng ngươi!". Nói rồi nàng tiếp tục cố gắng dùng khí linh tạo ra phi đao bay thẳng vào hắn ta.

Oành...!

Những mũi đao không hiểu sao bị một lực nào đó đánh văng ra, trở lại hướng nàng. Anh sợ hãi nhìn cảnh tượng diễn ra, nó như một thứ hình ảnh quay chậm, anh cảm tượng mình có thể chạy đến ngay được. Nhưng...

Phập... phập... phập...

Màu đỏ tươi của máu đến nhức mắt vươn ra khỏi người nàng, do bị đẩy lui nàng không còn đứng vững nghiêng ngã để rồi rơi xuống vực...

Trước khi rơi xuống, nàng lại nở nụ cười hướng anh nói:" Mong huynh có thể sống tốt!"

"Aaaaa...!" anh hét lớn chạy đến chỗ nàng, giơ cánh tay đang run rẩy muốn chạm lấy tay nàng, nhưng nó đã lại nắm lấy hư vô. Anh khụy xuống bên mép vực, hình ảnh màu tím đã dần chìm sâu xuống và bị bóng đêm hun hút dưới vực nuốt chửng.

" Ha ha ha... Ha ha ha..." Tê Minh bắt đầu cười điên cuồng, ánh mắt hiện lên màu đỏ rực. Dưới làn da mặt hằn lên những tia màu đỏ tím chằng chịt đến rợn người.

Anh vẫn một mực quỳ ở đó, ánh mắt nhìn xuống vực như muốn xuyên thấu màn đêm để tìm kiếm bóng dáng nhỏ gầy của nàng. Giọng nói run rẩy từng hổi:" A Thiên... A Thiên... A Thiên!"

Chợt kình phong xung quanh người anh nổi lên, hiện lên khí linh màu đỏ bao quanh. Anh quay người về phía hắn ta, từng bước, từng bước...

Hắn ta vẫn cười điên cuồng như không còn bất kì điều gì cản trở. Thân ảnh chậm rãi của anh đột nhiên biến mất...

Phực...

Máu đỏ trên người Tê Minh phụt ra, hắn ta giờ mới ngưng cười dùng móng vuốt đánh vào bóng đỏ đang lướt qua người. Hai người một lần nữa giao đấu, nhưng lần này, cả hai đều như tu la từ địa ngục tranh giành nhau miếng mồi.

Khắp nơi đều ào ào gió rét, từng nơi họ giao đấu đều là những vết máu đỏ để lại. Không biết là máu của ai...

Keng...!

Cuối cùng cũng phân rõ thắng bại, anh hướng kiếm về phía ngực hắn ta. Giờ đây hắn ta không còn chút khí lực nào để đấu nữa, nhưng anh vẫn chẳng hề hấn gì.

Ánh mắt của anh vô định, khuôn mặt trầm tĩnh lạ thường, không có bất kì biểu cảm nào trên mặt. Nhưng khí lãnh trên người vẫn cứ thể bộc phát. Anh giơ kiếm lên hướng vào ngực Tê Minh mà đâm.

Keng...

Kiếm anh đột nhiên bị đánh văng ra.

" Lãnh Phong!" chàng chạy đến cạnh anh. Bọn họ cũng tức tốc chạy đến sau khi xử lí xong bọn hắc y nhân kia, trên người họ đều không ít vết thương do chiến đấu thời gian dài.

Chàng cầm lấy tay anh rồi nhìn Tê Minh đang hoảng loạn ôm đầu dưới đất rồi nói:" Lãnh Phong, ngươi không được giết hắn. Chúng ta cần biết thông tin, ngươi hiểu chứ?"

Thấy anh im lặng không nói chàng không nhịn được nhìn anh, khi thấy vẻ mặt hiện giờ của anh làm chàng không khỏi giật thót. Lại thêm đặt tay lên mạch, mạch đập loạn xạ, nó như muốn vỡ từng mạch máu!

Hắn từ xa thấy nét mặt của anh liền hốt hoảng:" Lãnh Phong đang bị tẩu hỏa nhập ma! Mau dìu hắn về Thiên Sơn chữa trị!"

Chàng, hắn và cậu nhanh chóng kéo anh đi, nhưng khí lực của anh hiện giờ cực khủng hất bọn họ ra rồi hướng vực thẫm mà đi. Hắn lo lắng nói:" Mau đưa hắn chữa trị, nếu không ta không biết chắc hắn còn sống được qua một giờ!"

Nhóm người nó cũng lo lắng nhìn cục diện, xong nó nhận ra điều gì không ổn nói:" A Thiên đâu?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top