Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 126

TẬP 126

Chàng nhẹ nhàng đặt bình trà, và tự nhiên rót cho mình một tách, hớp một ngụm nhẹ để cảm nhận hương vị của nó.

" Này, huynh ngày nào cũng vậy à ? Uống trà, uống trà, thật nhạt nhẽo" giọng nói khó chịu vang lên, trên sân khấu lập tức xuất hiện bóng dáng của nó. Nó hùng hổ ngồi đối diện chàng.

Chàng vẫn nhẹ nhàng buống lời nói :" Đây là một cách thức để cho tâm hồn thêm thanh tịnh. Cô nên tập làm theo, sẽ có ích"

Nó bĩu môi :" Xì, những thứ vô bổ này ta không quan tâm. Huynh mà lo uống có ngày bị sặc !"

" Cô đừng suy tưởng, uống như ta làm gì có chuyện sặc ?" giọng chàng pha chút không vui

" Thật sao ? Ồ, vậy huynh uống nhiều một chút. Chứ uống một chút thì làm gì sặc được"

" Cô đừng gài bẫy được ta. Tại sao ta phải nghe lời cô ?" chàng vẫn nhàn nhã uống trà.

Rầm... !

Nó nhân cơ hội chàng đang uống liền đập bàn mạnh một cái, chàng không kịp chuẩn bị liền bị sặc :" Khụ... khụ... cô.. ! Khụ...". Chàng trừng mắt nhìn nó, thế là hình ảnh lịch thiệp do chàng cố kiên trì nhẫn nại xây dựng cuối cùng vẫn bị sụp xuống.

Nó làm ngơ :" Ta ? Ta làm gì nào... ? "

Chàng nghiến răng :" Cô đừng bảo vừa rồi không đập bàn ? Cô muốn ta sặc chết ? Khụ... khụ..."

" Nào có, chỉ là thấy một con muỗi đậu trên bàn nên ra tay diệt trừ, bằng không nó lại chích huynh nữa thì tội"

" Cô... !" chàng trợn mắt mà cãi với nó

" Hai người ồn ào quá !" hắn từ xa đi đến nhăn mày nói. Cô phía sau cũng đi đến, nói :" Hai người suốt ngày cãi nhau không biết mệt ?"

Nó và chàng trừng mắt nhìn hai người :" Chúng ta cãi nhau thì có liên quan gì đến hai người ? Hay hai người không cãi nhau nên ghen ghét ?"

Nó và chàng tức giận quay nhìn nhau rồi cả hai hừ một tiếng quay mặt sang chỗ khác. Hắn và cô lắc đầu...

" Các người có chuyện gì vui vậy ?" cậu và nhóc cùng đi đến. Trên tay cậu là một con thỏ trắng, nhóc bên cạnh vẫn đang khó chịu vì con thỏ đó. Không thèm để ý đến cậu chạy lại chỗ nó. Cậu khó hiểu nhìn nhóc, cô nàng giận sao ?

Cậu cúi xuống nhìn thỏ trắng, sao cười khổ buông nó đi. Ánh nhìn khó chịu của nhóc mới được thuyên giảm.

Bất giác cậu nói lên một câu :" Lãnh Phong sao rồi ?"

Nàng giật mình nhìn họ, trong kịch bản đâu có đoạn đối thoại này ?

Cả sáu người bọn họ không còn vẻ mặt ban nãy, chỉ là giờ đây ai nấy đều buồn bả. Hắn lắc đầu nói :" Đã 1 tháng nay mà không có cải thiện gì. Dù là uống thuốc thì hắn vẫn như vậy, không có sự tiến triển nào. Cứ như thế thì sẽ nguy hiểm đến tánh mạng của hắn, nếu chữa khỏi thì nội lực cũng không bằng lúc đầu..."

Nhóc lặng lẽ chùi nước mắt, cổ họng như nghẹn lại nhưng vẫn buộc lòng nói :" Nếu A Thiên có ở đây..."

Ánh sáng sân khấu dần chuyển sang một góc, tại nơi đó, một nam nhân đang ngồi dựa vào gốc cây đào đã nhiều tuổi. vẻ mặt tiều tụy, ánh nhìn xa xăm như không phân định đâu là là đâu, nó không có điềm dừng. Dường như cứ nhìn như thế anh sẽ tìm được bóng người quen thuộc nào đó. Anh nhẹ nói :" Ngươi ở đâu, A Thiên ?"

Bóng đèn bừng sáng, bọn họ đều tập trung đông đủ trên sân khấu chào mọi người rồi đi vào. Nàng vẫn còn chìm đắm trong hình ảnh người nam nhân ấy. Trái tim thắt lại đau đớn... Có phải huynh đang chờ tôi ? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top