Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 141

TẬP 141

Nàng cũng mặc kệ cả đám người kia đang nhìn đồ vật mà nàng tặng như trân bảo, nàng tiếp tục lấy ra một hộp bút chì màu đưa cho cô. Cô nhận lấy, nàng giải thích :" Đây gọi là bút chì màu a, tôi thấy cô thích vẽ cho nên tôi mua tặng cô đấy"

Cô ngạc nhiên nhìn nàng, sau lại mở hộp ra, bên trong là những hình dáng giống cây nến nhưng lại nhỏ và có đầy đủ màu sắc. Nàng tiếp tục đưa cho cô một xấp giấy trắng giấy khổ A4.

Nàng cười nói :" Cô có thể vẽ ở đây". Cô nhận lấy, sau ngước nhìn nàng cười nói :" Cảm tạ"

Hắn nhìn mọi người đều có phần quà mà mình chẳng có bèn lên tiếng :" Còn ta ?"

Nàng đỡ trán :" A, quên mua quà cho huynh rồi"

Hắn một màn đen mặt a, bất quá nàng bật cười :" Ha ha ha, tôi giỡn ấy mà. Ai đâu nỡ quên quà của huynh được". Nói rồi nàng đưa cho hắn một tờ giấy được xếp làm nhiều lớp nói :" Đây là quà cho huynh"

Hắn nhận lấy mở ra xem, bên trong chính là hình vẽ của các bộ phận bên trong cơ thể. Hắn không biết từ nào để diễn tả cảm xúc hiện giờ của mình a...

Nàng tự hào ngẩng cao đầu, biết ngay là món quà của nàng sẽ được mọi người xem như trân bảo mà. Nàng chợt giật mình quay nhìn anh, anh vẫn ngồi ở đó nhìn món quà trên tay mỗi người.

Nàng gãy đầu nói :" Phong huynh... Thật ra...". Anh quay lại nhìn nàng, thấy vẻ mặt khó xử của nàng thì anh lên tiếng :" Cô không cần lo lắng, ta không có cũng không sao". Anh đây là nghĩ nàng quên mua quà cho mình, vì thế mới nói vậy.

Nàng biết anh hiểu lầm liền xua tay nói :" Không phải là không có quà cho huynh... Nhưng là... hazz, thôi đành vậy...". Nói đứt quãng, nàng đưa đến trước mặt anh một quả cầu tuyết, bên trong là hình ảnh là hai cây hoa đào hồng thắm cùng với đó là những làn tuyết trắng.

Anh ngạc nhiên nhưng vẫn nhận lấy, nàng thở dài :" Tôi cũng không biết tặng huynh gì nữa, thấy quả cầu tuyết này hợp với tính cách của huynh... Khụ... chính là đẹp mắt nên tặng huynh... Huynh... nếu không thích..."

Nàng chưa kịp dứt lời anh đã nhanh chóng lên tiếng :" Không, ta rất thích, ta sẽ giữ nó mãi mãi !"

Nàng đỏ mặt khi nghe câu nói của anh, bất quá nàng lản sang chuyện khác hướng nhóm người kia nói :" Được rồi, cũng lâu rồi, chúng ta mau ăn thịt nướng a. Không lại nguội mất ngon"

Nó ủng hộ :" Không nhắc đến thì thôi, mà hễ nhắc đến mùi thơm lại bay đến, ta không thể cưỡng nổi. Ăn thôi !"

Nói rồi nó chộp lấy que thịt lên cắn một miếng, chỉ thấy mắt nó sáng rỡ :" Oa, ngon quá !"

Cậu cũng vươn móng vuốt của mình chộp lấy nói :" Ta cũng muốn ăn !". Thế là cả bọn người đều tranh giành nhau mà ăn. Đến cả người lãnh đạm như cô, hắn cũng phải xen vào tranh nhau với đám người kia.

Nàng cũng muốn giành nhưng không đấu lại đám người hổ báo kia, bất quá có sự giúp đỡ của anh nên nàng cũng được một bữa no nê. Anh bên cạnh chỉ biết gắp thức ăn cho nàng, đôi khi được nàng gắp lại khiến anh không khỏi mỉm cười, nụ cười ấm áp trái người tính cách bên ngoài của anh...

Sau khi một trận gió cuốn, lốc xoáy ăn như vũ bão thì cuối cùng dĩa thịt nướng cũng đã sạch sẽ không tì vết. Họ lại tiếp tục ăn trái cây do cô gọt, cậu thấy túi của nàng còn đầy bèn đi đến tò mò lúc xem.

Vớ được cái gì đó mềm mềm, lấy ra thì nhìn nó giống như một mảnh vải nhưng có hai đầu nhô lên như... bánh bao... ? Cậu nhìn kĩ mà vẫn không biết nó là thứ gì liền hỏi nàng :" Thiên May, đây là gì ?"

Nàng nghe câu hỏi liền quay lại, khi thấy đồ vật trên tay cậu nàng mới trợn mắt hét lên :" Aaaa... ! Không được đụng vào nó, thả ra !"

Cậu giật mình buông đồ vật đó ra, cũng bởi tiếng hét của nàng mà nhóm người còn lại cũng tò mò nhìn. Nàng nhanh như cắt chộp lấy đem nó nhét lại vào túi. Nàng đỏ mặt chỉ vào nhóm nam nhân đang ngớ ra kia :" Các người không được chạm vào thứ này biết chưa ? Với cả không được nhắc đến, hiểu không ?"

Chưa từng thấy nàng hung dữ đến vậy, bọn người đó chỉ biết gật đầu một cách máy móc. Nhóc khó hiểu nghiêng đầu hỏi nàng :" Thứ đó là gì vậy May tỷ ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top