Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 143

TẬP 143

Thanh Lam cả kinh nhìn nàng :" Ngươi..."

Nàng không biết nên có biểu cảm gì chỉ biết cười gượng không thôi :" Xin lỗi đã gạt mọi người..."

Nó bên vai khoác vai nàng nói :" Cô không có lỗi, chỉ vì hoàn cảnh đưa đẩy mà thôi"

Nàng nhìn nó gật đầu, sau nó quay lại nhìn Thanh Lam cùng Liên :" Được rồi, các cô có gì muốn nói thì nói đi. Không có thì đừng có mà ở đây kiếm chuyện"

Liên cắn răng :" Cô..."

Thanh Lam đưa tay ngăn chặn Liên nói :" Chúng ta đến để làm gì, muội không nhớ sao ?"

Bị Thanh Lam trách mắng, Liên chỉ biết ấm ức im lặng, sau Thanh Lam hướng nàng cúi đầu nói :" Ta đến đây là thành thật xin lỗi cô. Ta không nên..."

" Cô xin lỗi thì còn ích gì ? Cũng may là cô ấy còn sống, nếu không thì cô sẽ không thoát tội đâu !" nhóc trừng mắt nhìn Thanh Lam

Chàng cũng đồng tình :" Đúng vậy, nếu không có những ghen tị nhỏ nhặt đó thì đâu đến nỗi. Cũng may là Thiên May còn sống"

Thanh Lam cũng không cãi lại mà im lặng lắng nghe, thấy vậy Liên bước lên trước lên tiếng :" Lam tỷ không có lỗi, chính muội là người xúi tỷ ấy làm như vậy ! Không nên trách tỷ ấy !"

Thanh Lam mệt mỏi ngăn cản :" Muội không cần phải nói giúp tỷ, nếu tỷ không ngầm đồng ý thì chắc sự việc có lẽ... Mong cô thứ lỗi cho ta"

Nàng lên tiếng :" Không đâu, tôi vẫn còn ổn mà. Tỷ không cần phải dằn vặt đến thế"

" Cảm tạ cô" Thanh Lam cúi đầu hướng nàng. Sau Thanh Lam ngước lên nhìn anh đang đứng bên cạnh nàng mấp mái :" Phong... huynh..."

Ánh mắt anh trở nên lạnh nhạt kể từ khi Thanh Lam xuất hiện, Thanh Lam cũng nhận ra đều đó chỉ biết cười khổ nói :" Lão nhân muốn gặp các người, ngài ấy đang ở phía sau núi. Lão nhân nhờ ta gọi các người đến đó"

Hắn khoanh tay :" Chắc hẳn sư phụ có chuyện gì đó nghiêm trọng"

Cậu gật đầu :" Đúng a, hiếm khi sư phụ đòi gặp chúng ta"

Chàng nhìn Thanh Lam, vẻ mặt cô ấy hiện giờ là một mảnh mất mát làm chàng không khỏi thở dài nói :" Được rồi, thế thì bọn ta cảm tạ muội. Muội vất vả rồi"

Thanh Lam nhìn chàng đầy cảm kích, thế là họ bắt đầu rời đi. Trước khi anh lướt ngang người, Thanh Lam chặn đường anh hỏi :" Huynh... có hận muội không ?"

Anh liếc nhìn Thanh Lam, ánh mắt cô ấy đầy vẻ chờ mong, nhưng giọng anh vẫn không rõ biểu cảm nói :" Mọi chuyện đã qua, ta không muốn nhắc lại nữa". Nói xong anh nhẹ lướt qua người Thanh Lam, cô ấy như cảm thấy có gì đó trồng rỗng đến mất mát... Có lẽ... chính cô ( Thanh Lam) mới là người sai...

Bọn họ cũng im lặng rời đi, nàng đi được một chút rồi quay nhìn Thanh Làm sau thở dài.

Liên bên cạnh bất mãn nhìn họ rồi nhìn Thanh Lam nói :" Lam tỷ, tại sao tỷ không giữ Phong huynh lại ?"

Thanh Lam cười nhạt nhìn về phái xa nói :" Kì thực ta cảm thấy đã không còn cơ hội nữa rồi. Có lẽ sẽ có người tốt hơn ta...". Thanh âm nhỏ đến không một ai nghe thấy, nhưng lại âm vang trong tâm trí của người nói... Thế là mọi chuyện đã kết thúc...

Bọn họ đi cùng nhau đến phía sau núi, đi đến gần một rừng trúc thì Tần lão đã đứng đợi ở đấy.

Nhìn thấy họ, Tần lão vuốt râu mỉm cười :" Các ngươi đã đến"

Họ hướng Tầm lão cung kính :" Tần lão !"

Ông gật đầu sau lại nhìn nàng lên tiến đầy ý vị :" Thì ra ngươi là nữ tử"

Nàng gãy đầu cười :" Đã khiến Tần lão chê cười rồi"

" Được rồi, nói chuyện đến đây thôi. Sư phụ các ngươi đang đợi ở bên trong" Tần lão vẻ mặt nghiêm túc lại.

Nhìn thấy biểu hiện đó đủ biết chuyện là khá nghiêm trọng a, họ hướng Tần lão như chào tạm biệt rồi nhanh chóng đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top