Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 144

TẬP 144

Dần vào bên trong rừng trúc, mọi thứ vẫn như thường nhưng lại có phần im lặng đến đáng ngờ. Họ không quên cảnh giác xung quanh mặc dù biết là không có nguy hiểm gì...

Nàng nheo mắt luồn vào bên trong đám người họ. Nàng không thích cảm giác này tí nào, khung cảnh cùng không gian cứ như sắp diễn ra điều gì. Lại nói, cái này có phần quen mắt trong các bộ phim cổ trang a...

Họ nhìn hành động của nàng không khỏi buồn cười, nó định trêu nàng thì một trận gió nhẹ thổi qua làm lá cây khô dưới chân vang lên xào xạt... Nàng nhìn trời, đến rồi...

Vừa mới cảm tưởng, một bóng trắng từ trong đám rừng trúc bay vụt ra.

Họ căng thẳng lấy vũ khí ra bởi họ biết người này không tầm thường !

Nhanh chóng, bóng trắng bay về hướng anh, anh vung kiếm lên... Keng... Tiếng va chạm đến chói tai cùng tia lửa đỏ phát ra. Anh nhíu mày, vũ khí mà người nọ dùng không nhìn rõ, chỉ biết nó rất nhanh và dẻo dai, anh dù không sơ xuất đánh chiến nhưng vẫn bị vũ khí đó hất văng kiếm của anh ra xa cấm xuống đất.

Những người còn lại càng tăng tính cảnh giác, chàng mở xòe cánh quạt ra đánh, cậu và hắn tiếp sức. Cả ba đều hướng bóng trắng mà đánh nhưng chưa kịp đến thì bóng trắng đã biến mất. Không kịp hành động, cả ba đều bị đánh lén về phía sau. Chỉ nghe tiếng "ba " cả ba đều khụy xuống, vũ khí đều rơi xuống đất.

Nhóm người nàng cũng không chần chừ nhảy vào trận đánh, nó vung roi chan chát nhưng vẫn không trúng. Cô trong tay đã nắm sẵn phấn độc, nhưng không thể ném ra được. Nhóc cũng giống nó và cô, băng vải trong tay liên tiếp quơ vào không khí, lại sau khi vung ra thì băng vải đã rách một nửa.

Nàng hít một hơi lạnh, cái này không ổn a. Bóng trắng đột nhiên hướng nàng, nàng cả kinh vung phi đao ra, bóng trắng tránh được... Vẫn là như thế, bóng trắng bay nhanh đến cạnh này, nàng nghiêng người tránh.

Một loại khí màu đen bay đến bóng trắng, bóng trắng né được, tiếp theo đó là roi và băng vải hướng đến. Do có nhiều vũ khí vây quanh nên bóng trắng đó mất cảnh giác, nàng nhân cơ hội vung ra hàng loạt phi đao một lần nữa. Phi đao gần như trúng thì bóng trắng đã nhanh nhẹn bay lên.

Nhóm người anh cũng từ đó hướng vũ khí của mình về hướng bóng trắng. Keng...

Vũ khí lại bị hất văng ra, đồng thời họ phải lùi lại vài bước vì nội lực của bóng trắng đó quá mạnh.

Bóng trắng nhẹ đáp xuống, nhóm người anh đồng thời cúi người thỉnh :" Sư phụ !"

Thức thời, nàng cùng nhóm người nó hướng nói :" Sư phụ !"

" Ha ha ha... Tốt... tốt !" tiếng cười sảng khoái vang lên. Chỉ thấy bóng trắng đó đã đứng trước mặt họ, hiện lên một lão nhân gia toàn thân mặc y phục trắng, râu dài phất phơ như một ông tiên. Lại nói nhìn trên tay lão nhân, là một ngọn trúc ?

Nhóm anh thì coi như đã quen, còn nhóm người nàng thì có phần cảm thấy xấu hổ vì để thua một ngọn trúc nhỏ.

Lão nhân đi đến cạnh họ, gật đầu hài lòng nói :" Các con đã làm rất tốt"

Họ cùng nhau cúi đầu :" Sư phụ quá khen ! Đệ tử còn phải học hỏi nhiều !"

" Được rồi, không cần câu nệ" lão nhân vuốt râu nói, sau lại đánh giá nhìn nàng. Nàng trong lòng thầm than, sau ai cũng nhìn mình thế này a. Lại nói người này sao giống với đạo diễn Devid Trương thế này ?

" Ngươi là Thiên May ?"

" Vâng, là đệ tử"

Lão nhân hài lòng nhìn nàng, sau lại trở nên nghiêm túc :" Các con đã biết chuyện những ngày nay ?"

" Dạ, đã biết"

Trên đường đi, nàng cũng đã nghe họ kể lại. Tê Minh cứng đầu không khai báo, bắt buộc lão nhân phải ra mặt nhưng hắn ta vẫn cố chấp.

" Ta không có gì để nói " Tê Minh lạnh nhạt không thèm nhìn lão nhân nói.

Lão nhân vẫn bình tĩnh :" Ngươi không còn đường lui đâu, khi ngươi đã bị bắt thì chắc chắn bọn người kia sẽ giết người diệt khẩu"

" Ha ha, ông đừng hòng lừa gạt ta ! Ta sẽ không phản bội chủ nhân, chủ nhân cũng sẽ không làm hại... ta... phốc... !" nói được nửa chừng thì hắn ta tự dưng phun ra một ngụm máu đen.

Lão nhân nhíu mày đi đến bắt mạch cho hắn ta, mạch đập trở nên hỗn loạn lúc nhanh như muốn văng ra, lúc chậm đến không còn cảm nhận. Chân tay hắn ta bắt đầu hằn lên mạch máu đến đáng sợ.

" Cổ độc ?" lão nhân suy ngẫm

Hắn ta sợ hãi ôm đầu :" Không, ta không trúng cổ độc. Chủ nhân sẽ không giết ta !"

Tần lão bên cạnh nhanh chóng nói :" Đã đến nước này ngươi còn không chịu nói ?"

" Được, ta nói... Hộc... chủ nhân... đang ở... Côn... Côn Nhai... tu luyện. Hắn ta.. sẽ đánh thức... ác quỷ..." nói rồi hắn không còn chút hơi sức mà ngã xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top