Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 19

TẬP 19

Dọc đường đi nàng cứ suy nghĩ mãi không thôi, nếu đã có nhiều người muốn vào vậy sao không ai đăng kí. Chắc chắn có chuyện gì đó mà mình không biết ở đây... Nàng được lão nhân kia chỉ cho con đường đến nơi tứ đại Thiên vương đang ở. Một vòng rồi lại một vòng, rẽ trái tiếp tục rẽ phải. Ôi thôi, đây là ngọn núi hay là mê cung mà nhiều ngõ quẹo thế không biết. Nàng nhìn trời cảm thán...

Rốt cuộc cũng đến nơi, phía trước là một rừng anh đào với sắc hồng thắm biếc. Nàng ngây ngẩn người nhìn những cây hoa đào đang lay động trong gió, ánh mặt trời cũng dần hiện lên soi chiếu cả một mảng hồng sắc... Có thể nói rừng hoa đào này không bao giờ tàn...

Nàng hít một hơi rồi chậm rãi rẻ từng nhánh hoa mà đi về phía trước, cẩn thận như không muốn cánh hao nào rơi xuống... Nàng rẽ hai cành hoa trước mặt ra liền hiện lên trước mặt một khung cảnh tuyệt mĩ.

Nàng như cảm thấy mình lạc vào cõi thiên nhai nào đó, quá tuyệt mĩ! Bốn nam tử trước mắt đẹp như tranh vẽ. Người mang áo lụa mỏng màu trắng tao nhã đang ngồi trên ghế đá uống trà cùng cái bàn chính giữa khu rừng với vẻ đẹp thanh thoát không pha chút bụi trần, làm nàng cảm giác là một người nho nhã. Người tiếp theo mang áo lụa mỏng màu lục đang phơi những lá thuốc trên khung phơi với vẻ đẹp hài hòa với thiên nhiên nhưng lại rất thu hút. Tiếp, người mang áo lụa màu đen lại đang đưa tay cho một con chim oanh đậu lên, vẻ đẹp này khỏe khoắn tươi mới. Người cuối cùng... một người mang áo lục màu đỏ tươi đang nằm dưới gốc cây hoa đào gần đó mà ngủ, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng cũng tà mị không kém làm nàng khó nói nên lời.

Bốn người, mỗi người một vẻ đẹp lại hòa vào khung cảnh rừng đào làm nàng như đang đi trong chốn tiên cảnh. Thật là những mĩ nam đẹp nhất trong tất cả các mĩ nam a. Trong ngành của nàng, nàng đã quá quen với những người có vẻ đẹp hoàn hảo nhưng đây là lần đầu nàng gặp người còn đẹp hơn cả hoàn hảo làm nàng không khỏi ngẩn người đứng đó...

Vút...

Một trận gió sắc bén bay đến, nàng còn đang ngẩn người nên không kịp né tránh, vả lại nàng cảm nhân vật thể đó không có sát khí nên đứng đực ra đấy... Kịt... Một cánh hoa đào bay đập vào trán nàng. Nàng giật mình dùng tay gỡ cánh hoa đó ra để lại một dấu hơi đỏ trên trán nàng, không ngờ một cánh hoa cũng làm ám khí được a.

Nàng ngước nhìn họ, vẫn như thế làm công việc của mình mà không hề để ý sự xuất hiện của nàng. Nàng cũng không cảm thán gì, giờ đây lòng nàng đang nổi bão. Oa, đây là những nam thần cực kì đẹp trai a, đúng với gu của mình, không nói đúng hơn là vượt luôn ấy chứ. Oa, mình cảm thấy mình thật hạnh phúc khi xuyên đến đây nha. Khoang, mình cần bình tĩnh lại, trước tiên phải làm quen với mấy soái ca này a.

Nghĩ đến đây nàng liền chỉnh trang phục lại rồi nở nụ cười tươi nói:" Chào các vị sư huynh, sư đệ tên là A Thiên. Rất hâm mộ các vị sư huynh võ nghệ cao cường cùng tính tình hiệp nghĩa giúp đỡ người khác nên khi có dịp tuyển người vào nhóm Thiên Vương, sư đệ đã tham gia và được chọn vào. Đây là niềm vinh dự lớn của tiểu sư đệ đây, đệ nguyện cùng các sư huynh thực hiện nhiệm vụ cấp bách khó khăn bảo vệ người dân cùng đất nước"

Câu từ dõng dạc nghe lên làm người nghe cảm thấy tán thưởng, ngay cả nàng cũng tán thưởng chính mình a... Nhưng nhìn lại họ vẫn y như cũ không phản ứng gì, nàng há hốc khó tin a. Như vậy là sao a, hay là mình nói không to rõ? Không thể nào, mình " vặn" âm lượng lớn rồi mà, với lại khoảng trống này đâu quá rộng đâu sao kì vậy?

Một trận im lặng khó tả bao quanh khung cảnh tươi đẹp như thế này, nàng vẫn đứng tại chỗ không biết làm gì hay không biết nơi nào mình có thể đứng lại có cảm giác như bị bài trừ khỏi đây. Cảm giác khá quen thuộc...

Ting... Trong đầu nàng chợt lóe ra một điều, tới giờ ăn sáng a! Từ khi mặt trời chưa mọc đã bị kéo khỏi giường đến khán đài kia, sau đó lại đến đây làm gì có thời gian ăn sáng. Mà phải nói thời gian ăn sáng chỉ có nửa canh giờ tương đương một tiếng đồng hồ, qua là khỏi được ăn a.

Vì thế nàng hít một hơi rồi nói với âm lượng lớn hơn:" Các vị sư huynh cũng đã đến giờ cơm sáng. Không bằng các vị sư huynh cùng đệ đến thiện đường dùng bữa"

"..." một mảnh im lặng

es_on=1&ssid=SrNJZZz2&fid=75&tid=16925&p=0&a=7&t=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top