Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 22

TẬP 22

Nàng lắc đầu thở dài múc một muỗng súp lên, vì sơ ý đụng đến vết thương nàng liền nhíu mày:" Shh". Bốn người họ giờ mới để ý tay nàng đều bị băng lại... Có thể nói tác phẩm nào nàng làm ra đều như đánh đánh trận không có khi nào là không bị thương. Nàng thầm đổ mồ hôi lạnh suy nghĩ về " chiến trường" mình làm ra trong nhà bếp... Không biết có sao không...

Cảm nhận có ánh mắt đang nhìn nàng, nàng ngước nhìn bốn người họ rồi cười khan:" A, các vị sư huynh mau ăn cho nóng. Mặc dù không được đẹp mắt nhưng vị rất được". Nói xong nàng lại cúi xuống ăn tiếp...

Mùi vị không tệ, vị khá hài hòa. Nàng thầm nghĩ vậy... Bốn người họ giờ mới nâng đũa lên ăn thử, ăn một miếng rồi lại một miếng đến khi hết bàn... ( ha ha, ngon chứ gì?)

Ăn xong nàng đem khay đồ ăn trở về nhà bếp, bên trong, mọi người đều nghiên cứu hai món nàng mới làm ra, trong đó có Vương thẩm. Thấy nàng trở lại bà liền đi đến hỏi:" Ngươi làm hai món này?"

" Vãn bối không làm thì còn ai làm a?" nàng khó hiểu nhìn bà

" Đây là gì?" bà chỉ vào hai món đó

" Là súp cua và mì xào, sao vậy?" nàng nhìn bà. Bà chỉ nhíu mày như muốn nói lại thôi, rốt cuộc đấu tranh tư tưởng kết thúc bà lên tiếng:" Ngươi có thể chỉ ta?"

" Hả?"

" Chỉ ta hai món đó" có thể nói những món trên đời này bà đều đã biết và làm rất ngon, riêng hai món này bà liền không biết nó làm như thế nào. Đó là một điều không thể chấp nhận ( mình chém a).

Nàng nhìn bà rồi suy nghĩ:" Như vậy thì phải có điều kiện a"

" Điều kiện? Chỉ là hai món tầm thường mà ngươi đặt điều kiện với ta?" bà nhíu mày. Nàng nhún vai:" A, thế thì thôi vậy

Nàng nhìn bà rồi suy nghĩ:" Như vậy thì phải có điều kiện a"

" Điều kiện? Chỉ là hai món tầm thường mà ngươi đặt điều kiện với ta?" bà nhíu mày. Nàng nhún vai:" A, thế thì thôi vậy. Vãn bối cũng không muốn làm thế, chỉ là... vãn bốn còn rất nhiều món chưa trổ tài nha". Nàng cười ranh mãnh:" Nào là... a đúng rồi, Vương thẩm, người biết món đậu phụ Mapo chứ? Ưm... nó được làm bằng đậu non và thịt băm, có chút cay cay, ưm nghĩ đến là thèm nha. Có trà sữa nữa, ôi mĩ vị... Còn nhiều nữa, nói sao ta..." ( cái này mình suy nghĩ là cổ trang không có cái này, nếu sai thì mấy bạn bỏ qua cho a)

Nàng nói một hồi rốt cuộc mọi người ở đây đều câm lặng không biết những món đó làm như thế nào, còn đối với nàng nó đều là những món đơn giản nhất ở thời hiện đại.

" Được rồi, điều kiện gì?" bà khó khăn nói

" Ừm..." nàng sờ cầm giả suy tư, nói:" Như thế thì tuần phạt hãy bãi bỏ, được chứ?"

Bà ngẫm hồi lâu rồi gật đầu:" Được, ta sẽ miễn phạt cho nhóm các ngươi". Nàng thỏa mãn gật đầu nói:" Vậy khi nào vãn bối bắt đầu"

" Tối nay" bà không chần chừ nói

Nàng thầm giật mình, không phải là nhanh vậy chứ? Nhưng nàng lại cười đáp lại rồi rời đi...

Ngay khi ăn sáng xong nàng liền trở về nhưng không thấy một ai chỉ để lại một mảnh trống trải của vườn hoa đào. Nàng thất vọng, cứ tưởng sẽ được ngắm mĩ nam chứ, ai dè chưa ngắm nhìn kĩ đã không thấy người đâu...

Thời gian trôi qua một ngày mà không thấy bốn người đó đâu, nàng không tính đợi nữa liền đi dạo quanh khu rừng này. Đi vào sâu bên trong không phải là một mảnh sắc hồng của hoa anh đào mà là một rừng trúc xanh tươi. Nghĩ đến trúc nàng lại ám ảnh hai hàng trúc biết cử động kia, sau này nàng mới biết đó là một trận phát do vị trí thuận lợi của Thiên Nam này tạo ra.

Lại đi vào trong, một biệt viện hiện ra. Nó có khá nhiều phòng, nàng tò mò đến xem. Nàng vừa bước vào trong viện thì có gì đó không ổn, có khá nhiều dãy phòng và có bốn căn phòng có người... Mặc dù nó đã đóng nhưng nàng cảm nhận được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top