Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 28

TẬP 28

" Hazz, sao mà mình xui thế này!"

Đây là câu thở dài lần thứ n từ lúc con ngựa điên kia dừng lại. Nàng chống cằm ngồi trên xe ngựa nhìn quanh, nơi con ngựa đưa nàng cùng cái xe chở rương này toàn là trúc, gio1 cứ xào xạt thổi mang theo hương vị thanh u.

Lại nhìn con ngựa đang nhàn hạ gặm cỏ ven đường, nàng lại thở dài. Thật ra nàng muốn quay trở lại lắm nhưng ngặt nỗi nàng không biết cưỡi ngựa, mà nếu lúc con ngựa kia phát điên mà nàng nhảy xuống thì không lẽ để mất cái món đồ lớn này, nàng không muốn trích tiền ra để bù vào đâu!

Nàng tức giận nhảy xuống chỉ vào con ngựa nói:" Ngươi còn ăn nữa hả!". Nó vẫn tiếp tục gặm cỏ a...

Nàng nhìn trời:" Lão Thiên a, người đừng thử thách con vậy chứ?!". Nói rồi nàng dịu giọng nan nỉ nó:" Lão tổ tông của ta ơi, ngươi đừng ăn nữa. Ngoan ngoãn quay trở về với chủ nhân của ngươi đi, chủ nhân ngươi hiện giờ rất nhớ ngươi đó!"

"..."

Nàng thật sự bốc hỏa:" Con ngựa thối kia, ngươi là ngựa chứ có phải là trâu đâu mà không nghe lời hả?!" (=,=!!)

Nó vẫn cứ ăn và ăn a, nàng dùng hai tay làm động tác đưa lên hạ xuống trước ngực để điều hòa hít thở nếu không nàng sẽ tức chết. Nàng vò đầu không biết làm sao thì chợt có một ý tưởng... Nàng cười ranh mãnh nhìn con ngựa:" Kha kha, ta đã có cách!".

Con ngựa nhìn nàng, nó không tự chủ được lùi vài bước ( ngựa cũng sợ chị ta luôn rồi)...

Nàng vội đến bụi cỏ xanh gần đó nhổ lên sao bó lại thành bó rồi mắc vào một cành cây. Sao khi thực hiện xong nàng nhảy lên đằng trước xe – nơi người đánh xe ngồi. Nàng quơ quơ cành cây trước mặt nó, nó cũng ngước nhìn bụi cỏ trước mắt rồi rướn lên ăn. Sau vài lần rướn không được nó liền nhích bước đến để ăn được bụi cỏ. Cứ thế nó cứ tiếp tục đi theo hướng bụi cỏ đó...

Nàng thầm tự hào, ha ha, mình thật thông minh làm sao! Con ngựa cứ thế đi theo hướng mà bọn họ bị lạc nhau...

Xoạt... Vù...!

Đi chưa được bao lâu thì một đám hắc y nhân nhảy ra. Nàng nhướn mày:" Các người làm gì? Tránh ra cho tôi đi nhờ, tôi còn có công việc cần làm không muốn gây sự". Bọn chúng đều che mặt nên nàng chỉ nhận ra ánh mắt chứa đầy sát khí làm người nhìn thấy không khỏi rùng mình.

Nàng nhận thức được liền cười tươi:" A, cái đại gia cứ việc đi đường, tiểu nhân còn có việc mong cái đại nhân thông cảm cho tiểu nhân qua với"

" Để đồ lại đây!" một trong số chúng lạnh giọng quát. Nàng cảm thấy khó chịu, sao lúc nào cũng gặp mấy hắc y nhân này thế không biết.

Nàng than thở:" Các đại nhân cũng thấy rồi đấy, đây là đồ của người khác, nếu tôi làm mất thì biết lấy gì mà đền. Nếu không... các đại nhân để lại một món đồ giá trị bằng cái rương này thì tôi sẽ giao ra..."

Chưa nói hết câu một mũi kiếm đã bay đến, nàng cả kinh né tránh nhảy xuống xe ngựa. Nàng giơ hai tay trấn tĩnh họ:" Các đại nhân ,quân tử động khẩu không động thủ. Có gì từ từ...Wa!". Một mũi kiếm khác lại lao đến làm nàng xém chút bị chọc thấy tổ ong cũng may nàng né kịp.

Nàng bất mãn:" Này, tôi nói hết lời rồi mà sao các người không chịu hiểu vậy? Đừng có chọc giận con ngựa nha, nó dễ nổi điên chạy lung tung sẽ khó mà bắt kịp rồi làm sao tôi tìm nó trả về cho chủ nó đây?"

Bọn chúng không nghe đồng loạt hướng vào nàng mà ra chiêu, nàng nhanh nhẹn né tránh từng mũi kiếm. Một hắc y nhân nhân cơ hội nàng không phòng bị phía sau liền vung kiếm đâm vào lưng nàng...

Keng...

Nàng mỉm cười nhìn hắn ta:" Azz, đừng đánh lén vậy chứ?". Chỉ thấy một cây chủy thủ chặn mũi kiếm của hắn ta, hắn ta nhăn mày xoay cổ tay để mũi kiếm luồn qua hướng vào cổ nàng.

Nàng hít một hơi lạnh nhảy ra xa, trận gió lạnh phía sau bay đến, nàng liền cúi xuống, quay lưng xoạt chân làm người phía sau mất đà ngã xuống.

_;{_PsO}AtR#<[&z Lڕ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top