Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 44

TẬP 44

Bên trong không thấy rõ phía trước hay xung quanh mình, chỉ toàn là một mảnh trắng xóa. Nàng căng cả con mắt cũng chỉ nhìn rõ vài ba mét là cùng, nàng hoàn toàn không biết đường đi chứ đừng nói đến lối ra ở đâu. Nàng cảm thấy mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra, nàng không muốn ở trong đây mà chết suông như vậy đâu a. Đúng thật là nhiều chuyện nên chuốc lấy phiền phức như thế này a!

Nàng giơ hai tay lên trời than:" Thiên a, có ai ở đây không?"

Quạ... quạ...

Không một ai lên tiếng, nàng bắt đầu suy sụp lết từng bước về phía trước. Nàng lải nhải:" Trời ạ, sao không một ai ở đây vậy nè? Đúng là xui xẻo mà, biết vậy mình đã không vào rồi, nếu có mình cũng chắc chắn sẽ kéo bốn con người kia vào cùng. Hừ, bây giờ chắc chắn họ vẫn còn đang ở trong rừng đào mà nằm nghỉ ngơi thoải mái đây. Tức chết ta mà, aaa!"

" Ngươi làm gì mà chậm chạp vậy?"

Nàng mở to mắt, gì vậy, hình như vừa mới có tiếng nói phát ra. Nàng vui mừng định lên tiếng thì tiếng nói đó phát ra:" Ngươi đang ra lệnh cho ai vậy hả? Ta nói ngươi biết, nếu không làm tốt nhiệm vụ thì ngươi ở đó mà chờ chết trong đây bởi cái khí độc này đi!"

Nàng nhíu mày, khí độc? Mặt nàng khi nghe được hai từ này liền trở nên trắng bệch, nàng đau khổ vò đầu, aaaa, giết người a, khí độc chẳng phải như vậy mình sẽ chết sao?? Aaaa... Ý khoan! Nàng chợt dừng lại, hình như mình được nhiễm với tất cả loại độc thì phải. Nghĩ đến đây nàng vuốt ngực thở phào:" xém chút tiêu rồi".

Sau khi ổn định lại tinh thần " dễ bị hù sợ" liền theo hướng giọng nói ban nãy mà đi. Phía trước dần hiện lên một căn nhà, à không đó là một tửu lâu bị bỏ hoang, nàng cẩn thận bước vào trong.

" Ngươi nói chủ nhân tạo ra cái thứ này làm gì?"

Giọng nói lại vang lên, nàng giật mình nhảy lên chiếc xà ngang trên mái nhà, phía dưới không lâu sau có bóng người xuất hiện. Nàng nhìn chầm chầm vào ba thân ảnh mặc y phục dạ hành đang ngồi bên dưới.

Một trong số hắc y nhân lên tiếng:" Chuẩn bị đủ chưa?"

" Rồi, chỉ cần chúng ta đốt nguyên liệu này nữa thì khu rừng này sẽ là tác phẩm hoàn chỉnh. Đến khi đó chúng ta có thể được chủ nhân khen ngợi, vì chúng ta sẽ dùng khí này làm độc dược, làm bá chủ thiên hạ! Ha ha ha..." tiếng cười tràn đầy tự tin vang lên, hai người kia cũng cười rất hăng hái.

Hazz, làm sao đây, có nên xuất hiện không? Nàng đau đầu với vụ này a...

" Cô nương, xin dừng bước!" hắn chạy đến cạnh cô gái đó

Cô nhíu mày quay lại nhìn hắn, hắn dừng lại đưa tay ra, trong bàn tay là một viên thuốc. Hắn hấp tấp:" Cô nương nên uống viên thuốc này, nơi đây là khí độc. Nếu ở đây lâu tính mạng của cô sẽ khó giữ!"

Cô nhìn hắn rồi lờ đi, cô cất bước đi tiếp. Hắn nhíu mày không suy nghĩ, với thân phận là một đại phu hắn nhất định phải bảo vệ cô gái này khỏi khí độc nơi đây! Như thế, hắn nhanh chóng chặn trước mặt cô nói:" Đắc tội"

Chưa để cô phản ứng hắn đã nhanh chóng nhét viên thuộc vào miệng cô. Cô nhanh tay né tránh viên thuốc đang nagy trước mặt mình. Hắn khó chịu vì bị hụt mất:" Cô nương, ta nói thật, nếu cô ngoan cố thì sẽ không giữ được tính mạng thật đấy! Thân là đại phu ta không để người gặp nạn phải chết trước mặt ta!"

Cô nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt vẫn rất bình thường như không có chuyện gì, cô chậm rãi lên tiếng:" Tại sao ta phải uống?"

" Cô...!"

Hắn thật không biết nói lời nào, cứ như rằng hắn càng hấp tấp thì cô lại rất bình tĩnh. Hắn cắn môi dưới:" Nếu cô còn như vậy thì a không khách khí!". Dứt lời hắn lao đến phía cô, cô chớp mắt nhìn hắn. Hắn vung tay bắt lấy cô, cô tránh lấy cánh tay khỏe khoắn ấy.

Hắn vụt nhanh bắt lấy cô, cô lại tiếp tục né. Hắn cảm thấy rối trí, nếu cứ thế này mà không dùng hết sức lực thì cô gái trước mắt sẽ không chịu để yên uống thuốc. Hắn quyết định vận chút nội lực vào tay và chân hướng về phía cô...

Vù...

Một làn khói màu trắng phát ra từ tay cô, hắn phản ứng được liền né tránh. Chỉ thấy đám khói màu trắng ấy chạm vào cái cây gần đó, chỉ trong chốc lát thân cây to lớn đã bị ăn món quá nửa. Hắn cả kinh nhìn cái cây to lớn dần ngã rạp xuống đất rồi lại quay nhìn cô vẫn bình tĩnh như trước.

Hắn hít thở một chút rồi lên tiếng:" Cô biết dùng độc?"

" Đúng" cô nhàn nhạt đáp

Hắn bây giờ mới chậm rãi đánh giá cô gái trước mắt, ánh mắt thuần túy, khuôn mặt lãnh đạm nhưng xinh đẹp. Thân lại vận một bộ y phục màu vàng nhạt lại làm toát lên vẻ lãnh đạm trong cô. Cô thở ra một hơi rồi nói:" Vì vậy ta không cần uống viên thuốc đó, huynh am tâm chưa?"

Hắn cảm thấy thất bại với những lo lắng cho cô gái này, cô thấy hắn đang " uất ức" liền rời khỏi đó. Hắn nhìn ôc lướt qua mình rồi vội vàng đi theo cô hỏi:" Cô định đi đâu?"

" Liên quan đến huynh?"

" Không... Nhưng ta đang nghĩ cô vào đây là có chuyện gì?"

0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top