Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 46

TẬP 46

Anh chậm rãi gật đầu, coi như cũng an tâm được một chút. Anh thầm giật mình vì cái cảm xúc xa lạ đó...

" A Thiên, ngươi đây là sao?" chàng lên tiếng hỏi

Nàng khó hiểu:" Sao là sao?"

" Ngươi không thể vẫn bình tĩnh như thế được! Nơi đây là khói độc mà?"

Anh mới thả lỏng tâm trạng bây giờ nghe được lời chàng tâm anh lại bị treo ngược lên, anh nhanh chóng lấy ra viên thuốc mà hắn đưa cho đưa cho nàng:" Ngươi mau uống!"

Nàng chớp mắt nhìn viên thuốc trong tay anh lại nhìn ba người cười khó xử nói:" À, thật ra thì... nói sao nhỉ... Thật ra tôi có thể nói là miễn dịch với các loại độc"

" A" ba người ngạc nhiên nhìn nàng, cậu gật đầu tán thưởng:" Không ngờ ngươi lại có thể miễn dịch với độc, ta sau này phải nhìn ngươi với con mắt khác rồi"

Nàng thầm mắng cậu, gì mà nhìn với con mắt khác, vậy rốt cuộc ban đầu các người nhìn tôi bằng gì? Hừ!

Ba hắc y nhân bị làm lơ từ nãy đến giờ cũng đã bộc phát tức giận, ba người bọn chúng hét lên:" Các ngươi dám không xem chúng ta ra gì?!"

Tiếng kim loại vang lên, anh không biết từ khi nào đã chắn ngang ba vũ khí của ba hắc y nhân kia. Cậu cười khinh:" Đúng là chỉ có kẻ tiểu nhân mới đánh lén người khác"

" Hừ, có giỏi thì lên đi" một trong ba chúng lên tiếng

" A" hai người chàng và cậu nhìn nhau rồi cười lạnh xuất chiêu ra nghênh chiến với bọn hắc y nhân kia. Nàng vẫn là nhàn rỗi đứng xem náo nhiệt:" Chậc chậc, mình nên tìm góc quay đẹp mới được!"

Nàng nhảy sang bên trái, hai ngón tay cái và ngón trỏ của hai tay tạo thành một chiếc máy quay quay cảnh anh đang tiếp chiêu với một tên hắc y nhân:" Hey hey, cái này được nè! Nét mắt cương nghị của Lãnh huynh là tốt, tốt thêm tí lạnh lùng nữa. Còn ngươi, ta nói ngươi đó hắc y nhân, dùng thanh mã đao quá lợi hại, thanh đao nặng thế mà ngươi cũng quơ qua quơ lại như ăn cháo. A, đúng, hai vũ khí va vào nhau tạo ra tia lửa nhỏ, thật quá đẹp mắt"

Lại tiếp tục nhảy qua bốn người đang chiến đấu của chàng và cậu, nàng nghiêng người nhìn qua khe " máy quay" hưng phấn nói:" Đúng, quá chính xác. Góc máy tốt, Chi huynh nên thả lỏng cơ mặt đừng nhìn vào máy quay nhìn như vậy. Tốt, quạt ngọc quá đẹp, chậc chậc, không biết nó là bao nhiêu tiền. Khụ, tên hắc y nhân kia, nên tỏ ra sát khí nhiều vào, thanh chùy cũng tăng thêm lực chút a. Triệu huynh, huynh nên vừa đánh vừa múa cho đẹp nha, đúng rồi còn có nét cười đó rất hợp...Bla Bla... "

Rốt cuộc sáu người nào đó không nhịn được nữa lên tiếng.

" Ngươi có im đi không?" đây là ba hắc y nhân nói

" Ngươi nhiều lời quá rồi đấy!" đây là anh nói

" Tên tiểu tử thối, ngươi tin là ta xử xong tên này liền đến ngươi?" chàng nhe răng

" A Thiên, ta hay có nên múa côn khảo nghiệm ngươi?" cậu nắm chặt thiết côn trong tay

Nàng đứng thẳng người trần nhà như từ nãy đến giờ mình chưa hề làm gì líu ríu miệng nói:" A, hôm nay là một ngày đẹp trời nhỉ?"

Sáu người trừng mắt nhìn nàng rồi quay lại đánh tiếp (=,=!!). Nàng bĩu môi nhìn họ, xì, mình tìm góc máy đẹp cũng không cho là sao? Nàng đang nghiến răng nghiến nhìn họ thì có một thứ gì đó lóe lên trước mắt nàng.

Trong những vũ khí của ba hắc y nhân đều có chứa một thứ bột phấn nào đó. Nàng nhíu mày lên tiếng:" Các huynh cẩn thận, trong vũ khí của bọn chúng có chứa..."

Chưa nói hết câu bột phấn màu trắng đó đã bay ra, ba người bọn anh không kịp tránh né liền bị dính phải. Chỉ trong tích tắc ba thân hình đều lảo đảo, nàng hốt hoảng hét lên:" Cẩn thận!"

Cũng may là ba người còn ý thức được, họ không chần chừ liền vận toàn bộ sức lực tung một kích vào ba hắc y nhân làm bọn chúng hộc máu ngã ra đất. Thấy vậy nàng chạy đến cạnh ba người họ xem xét:" Các huynh bị làm sao?"

Anh khó nhọc lên tiếng:" Chúng ta... có lẽ bị dính... phải loại độc nào đó..."

Nàng cắn môi dưới:" Chúng ta đã quá chủ quan...A...". Nàng nói chưa hết câu đã bị anh kéo ngã xuống người anh.

Phập...!

Một mũi tên bay về hướng nàng nhưng liền cắm phập xuống đất cách chỗ nàng không xa... Nàng trợn mắt nhìn mũi tên đang nhỏ chất lỏng màu đen thấm xuống đất, xém chút là tiêu.

" Ngươi không sao chứ?" thanh âm khó nhọc vang lên kèm theo một phần lo lắng...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top