Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 52

TẬP 52

Anh đang đi loanh quoanh trên hành lang của các dãy phòng, lại nhờ thính lực của mình liền nghe ra giọng nói của nàng. Lần theo thì thấy phía trước có một nam tử đang ghé sát tai vào căn phòng kia, rồi anh lại nghe bên trong lên tiếng

" Đệ thấy như thế nào?"

" Rất hợp nha, lại rất hấp dẫn. Không biết nếm thử sẽ như thế nào"

" Đệ cứ tự nhiên"

" Nha, vậy đệ không khách khí... Ưm... mĩ vị a. Có cảm giác mềm mềm, lại màng thoe vị thanh khiết. Tỷ a... này thật là ngon"

Anh nhíu chặt mày đi nhanh đến đứng trước căn phòng đó, y chỉ liếc nhìn anh rồi không có thời gian để bất mãn vẫn dựa sát tai vào cánh cửa.

" Ha, đệ thật là. Chậm thôi, nếu không nghẹn đấy"

" Ưm... nhưng mà ngon mà"

Loảng xoảng...

Rốt cuộc hai người ngoài cửa cũng chịu hết nổi những lời nói chưa đầy ái mụi ấy, lại trong phòng đột nhiên nghe tiếng loảng xoảng vang lên. Hai người không cần suy nghĩ liền đạp cửa xông vào.

" Các người đang làm gì?!" hai người không hẹn mà quát lên đúng thời điểm.

"..."

Không khí trong phòng đột nhiêm yên ắng lạ thường. Hai người ban nãy vẫn hùng hổ giờ thì đang ngớ ra tại chỗ. Chỉ thấy nàng vẫn đang ngồi trên bàn, trên tay vẫn đang cầm chiếc đũa đưa vào miệng, vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn hai người. còn Tô Lệ thì đang gấp thức ăn bỏ vào chén cho nàng. Tóm gọn lại không khí có phần quái dị.

" Có chuyện gì?!" nghe tiếng ồn, ba người chàng, cậu và hắn chạy đến.

"..."

Lại là một không khí quỷ dị bao trùm, rốt cuộc nàng cũng phục hồi lại nhìn bọn họ hỏi:" Khụ... các huynh đây là...?"

Họ giật mình, không khí có phần gượng gạo, anh và y giờ mới hiểu chuyện gì xảy ra bên trong liền có phần xấu hổ không nói nên lời. Chàng thấy vậy tiếp lời:" Chúng ta là đang muốn hỏi ngươi tại sao lại ở đây?"

" A" nàng gãy đầu cười khan nói:" Thật ra là như vầy..."

Sau khi nghe nàng kể xong họ liền hiểu ra mọi chuyện, thì ra Tô Lệ lúc trước bị một tên hái hoa tặc làm nhục nên mới có Lạc nhi, lại thêm gia đình không đồng ý cho nàng ở. Với tay trắng, Tô Lệ lại mang thai nên người khác không nhận làm, chỉ còn cách vào thanh lâu bán nghệ.

Chàng phất quạt gật đầu nói:" Không ngờ Tô cố nương lại có số khổ đến vậy". Tô Lệ mắt đỏ lên cười gượng nói:" Đa ta công tử quan tâm, ta không có việc gì"

Y bất bình lên tiếng:" Không có việc gì sao? Chẳng phải tỷ thường hay bị những tên nam nhân kia quấy nhiễu sao?"

" Hinh Viễn!" Tô Lệ quát nhẹ

Y ủy khuất miễn cưỡng không nói thêm. Hắn nhìn tô Lệ rồi nói:" Cô nương không lẽ định sống ở đây suốt sao? Cô không lo cho Lạc nhi sao này như thế nào?"

Tô Lệ lắc đầu:" Không phải là Tô Lệ không lo, chỉ là nếu rời đi thì nơi đây sẽ không có nhiều khách. Với lại, ta còn thiếu nợ những người ở đây một ân tình. Họ tuy luôn nói năng thô lỗ nhưng lại rất quan tâm ta và Lạc nhi. Cái này..."

Y nhanh nhẹn nói:" Tỷ không cần lo, tỷ rời đi cũng không mất bao nhiêu khách. Với lại tỷ phải lo cho Lạc nhi. Nếu tỷ không chê, ta có thể chăm sóc tỷ và Lạc nhi!"

" Hinh Viễn, đệ nói gì vậy?" Tô Lệ nhíu mày nhìn y.

Nàng suy nghĩ hồi lâu rồi vỗ tay nói:" Được rồi, ta đã có cách!"

" Ngươi..." bọn họ ngạc nhiên nhìn nàng

Nàng cười thâm sâu:" Cái này bí mật, bất quá phải nhờ đến sự giúp đỡ của Trì huynh"

" Ta?" hắn chỉ vào mình hỏi. Anh nhíu mày không nói gì chỉ nhìn nàng đang sờ cằm suy nghĩ.

Cộc... cộc...

" Vào đi" Thanh ma ma đang chỉnh sửa vẻ ngoài bên trong phòng liền có tiếng gõ cửa, bà vẫn đang bận nên chỉ qua loa nói.

Đẩy cửa vào, nàng quan sát bên trong phòng. Mặc dù ma ma những bên trong vẫn như những gian phòng của những nử tử ở đây, bất quá chỉ có quần áo hoa hòe là hơi nhiều.

Nàng tươi cười hướng bà nói:" Tại hạ có chuyện cần thương lượng với ma ma"

Bà ngạc nhiên quay lại nhìn nàng rồi đứng dậy đến trước bàn ngồi xuống nói:" Ngươi có chuyện gì mà cần với ta thương lượng?"

" Thật ra... người có thể đưa giấy chuộc thân của Tô tỷ và Hinh Viễn được không?"

" Là Tô Lệ, Hinh Viễn?" bà nhướn mày

" Đúng a"

Bà phe phẩy quạt trên tay hỏi:" Tại sao ta phải đưa cho ngươi?"

" Ách, cái này... bất quá l;à chuộc thân vậy"

" Ha ha ha" bà bật cười, sau lại bình tĩnh nói:" Ngươi cho rằng ta dễ dàng cho chuộc người đến thế? Hinh Viễn thì còn có thể, nhưng Tô Lệ mà một cây hái ra tiền, ngươi nghĩ có ai ngu đến mức bỏ qua cái cây đó?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top