Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 60

TẬP 60

Đêm đến...

" Hắc xì" nàng xoa xoa cánh mũi của mình, cái quỷ quái gì thế này! Nàng trừng mắt nhìn chàng vẫn đang thể hiện một thân tao nhã lại hành động lén lút như thế này thì nàng khinh. Canh chừng thì canh chừng mắt cái mớ gì phải luồn lách trong mấy bụi cây này, lại còn là là bụi ẩm thấp nhất trong rừng nữa chứ.

Chàng nhướn mày nhìn nàng:" Ngươi làm gì mà cứ hắt hơi hoài thế? Ngươi cứ như vậy làm nhiệm vụ không hoàn thành ta liền lôi ngươi ra lãnh trách nhiệm"

Nàng bĩu môi:" Cái này cũng đâu phải lỗi tại tôi, huynh cũng nhìn mình đi chứ. Chẳng phải huynh nghĩ ra cái kế hoạch 'kinh người' này sao?"

" Vậy ngươi nghĩ ra cách nào khác?" chàng lãnh đạm quan sát phía trước nhưng vẫn không khỏi liếc nàng một cái.

Xì, nàng tỏ ra bất mãn, biết không thể nói với cái người vẫn một mực "thanh nhã" thế này liền quay sang anh bên cạnh. Do ba người cùng núp cùng một bụi cây nên không tránh khỏi đụng chạm lẫn nhau, cũng bởi thế thân hình anh cứng đờ không biết làm sao cho phải.

Nàng thì không phát hiện điều đó nên hướng gần anh nói nhỏ:" Huynh thấy cách này có hiệu quả?". Nàng dán người cạnh anh làm anh một tia hoảng loạn nghiêng người tránh né, lại nói nàng không có điểm tựa liền theo quán tính ngã theo.

" Úi" nàng ngã xuống, anh cứng đờ đỡ đỡ lấy nàng. Đang muốn thoát khỏi người nàng thì chàng bên cạnh nhỏ giọng:" Đừng loạn nữa, có người đến!"

Thế là nàng vẫn nằm yên trong lòng anh, còn anh vẫn cứng ngắt như vậy. Cũng may là ban đêm nếu không nàng sẽ nhìn thấy hình ảnh chưa bao giờ thấy, đó chính là... mặt anh một mảnh hồng nhẹ a~

Vụt...

Ngọn gió mang theo bóng đen lướt qua chỗ họ đang đứng, chàng hấp tấp đứng dậy:" Đi!"

Không chần chừ nàng cũng ngồi phắt dậy đuổi theo, anh cũng nhanh chóng truy đuổi bất quá trong lòng anh là một mảnh trầm lặng. Tại sao ngay khi hắn ta ở trong lòng mình thì tim lại đập nhanh đến thế. Không thể nào, anh dứt khoát thoát khỏi cái cảm giác rung động ấy, lắc đầu đuổi theo.

Do lần trước không chuẩn bị cẩn thận nên đã mất dấu, lần này có chuẩn bị nên họ nhất quyết không để cho người đó biến khỏi tầm mắt mình. Bọn họ biết dấu hơi thở của chính mình cùng với giữ khoảng cách với hắc y nhân đó.

Đuổi theo hắn ta đến một nơi khác, quanh đó chỉ là một mảnh tĩnh lặng, ngay cả tiếng bước chân nhẹ cũng đã lên tiếng. Bất quá khinh công của họ là thể loại nào mà di chuyển trên mặt đất lại tạo ra tiếng đi.

Hắc y nhân lách thân mình cây cổ thụ phía trước, họ di chuyển phía sau cũng lách người qua...

Lại một mảnh tĩnh lặng...

Chàng dừng lại đứng đó không tiến thêm bước nào, nàng cùng anh bước đến. Anh lạnh giọng:" Lại để hắn thoát!"

Nàng nuốt nước bọt, không khí lại thêm lạnh a. Nhìn quanh chỉ là một mảnh đen kịt, chàng cất bước:" Để ta đến phía trước xem". Nói rồi chàng vận khinh công chạy đi nhưng đi được mấy mét thì nàng nghe một tiếng " cốp" thâm thúy vang lên.

" Nha!" hai tiếng kêu cùng vang lên, sau đó là nghe một tiếng " phịch"

Nàng và anh thấy lạ liền chạy đến xem, chỉ thấy chàng đang ngồi trên đất xoa cục u trên trán rồi trừng mắt nhìn người nhìn người đối diện cũng làm động tác tương tự.

Chàng khó chịu nói:" Tại sao lại là cô?!"

" Câu này để ta hỏi mới phải?!" người đối diện hét lớn. Nương theo tiếng hét thì nàng cũng nhận ra người đó chính là cô gái đêm hôm qua.

Chàng điều chỉnh lại nhịp thở để không phát hỏa đứng lên phủi phủi mông. Nó cũng đứng lên:" Hừ, đúng là gặp những người không đâu"

" Cô nói gì?!"

" Ta nói gì liên quan đến huynh?"

" Cô...!"

Chàng tức đến không nói nên lời, tại sao mỗi lần gặp nó thì chàng lại đánh mất hình tượng tao nhã của mình thế này. Nàng nheo mắt nhìn hai người y chang oan gia cứ gặp lại cãi nhau, bất quá cô gái này cũng rất cá tính, biết làm chàng phát hỏa đến thế này thì... He he...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top