Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 74

TẬP 74

Hai người lúng túng nhìn nhau, rốt cuộc Bách Lí Nhân thở dài đứng lên đứng trước mặt Yến Loan nói:" Ta... ta thành thật xin lỗi... Ta đúng là đã hiểu lầm cô..."

Yến Loan cười nhẹ:" Không sao, không phải lỗi của huynh. Ta cũng quá hấp tấp không suy xét"

Nhìn nụ cười nhẹ nhàng của Yến Loan làm Bách Lí Nhân hắn ngẩng người, nụ cười không còn chanh chua xa cách như lúc ban đầu gặp, mà giờ nó lại có phần dịu dàng...

Nàng nắm chặt tay tỏ vẻ vĩ đại, rưng rưng nước mắt, có tiến triển rồi a. Tặng, tặng quà đi chứ!

Bách Lí Nhân hình như cũng nhận ra điều gì liền nâng cành hoa trên tay đưa cho Yến Loan cười nói:" Ta tặng cô"

Yến Loan ngẩng đầu nhìn Bách Lí Nhân, ánh mắt đầy vẻ chân thật làm cô gái bật cười nhận lấy:" Đa tạ huynh". Nói xong lại lấy chiếc khăn tay mình tự thêu đưa cho Bách Lí Nhân:" Ta cũng tặng huynh, đây là... ta tự thêu... Nếu có gì không ổn..."

Bách Lí Nhân ngạc nhiên nhìn chiếc khăn trắng mềm được thêu trên đây là một đôi uyên ương đỏ thắm, đôi uyên ương sống động đến không ngờ làm hắn ta ngẩn ngơ:" Cái này..."

Nhìn thấy Bách Lí Nhân không cứ ngẩn ra đó mà không có ý định nhận lấy làm Yến Loan có cảm giác mất mác cùng thất vọng, cô gái cười khổ rút chiếc khăn lại:" Nếu huynh không tiện nhận thì thôi..."

" Không, ta nhận! Nó rất đẹp!" chưa dứt lời Bách Lí Nhân đã nhanh tay nắm chặt lấy cánh tay đành rút lại. Bàn tay ấm áp nhỏ nhắn nhưng đầy vết chay sạm làm hắn ta không nói nên lời, Yến Loan đỏ mặt muốn rút tay lại lại bị hắn ta cầm chặt lấy.

Bách Lí Nhân giờ không còn biết gì hơn là cúi xuống hôn nhẹ lên cánh tay...

Cảnh này làm nàng phía trên nổi hết da gà, không ngờ hai người này có thể sến chảy nước như vậy a. Ban đầu gặp mặt còn dáng vẻ ta đây, sao mới có mấy ngày đã thay đổi 180 độ luôn vậy trời. Đúng là sức mạnh tình yêu a.

Bên dưới, Yên Loan càng đỏ mặt thẹn quá hóa giận nói:" Huynh là đồ xấu xa!", nói xong rút tay về. Không biết cô gái này có kĩ thuật rút tay hay không mà sau khi rút ra chiếc khăn tay vẫn còn ở trong tay Bách Lí Nhân. Bầu không khí ngượng nghịu cứ thế bao trùm lấy, nàng thấy không ổn liền nhảy xuống tựa hồ mới đi đâu về.

Nàng nhìn hai người nào đó đang đỏ mặt liền hắn giọng:" È hem, tại hạ lúc nảy có chuyện nên giờ mới trở về. Không biết hai người đã... làm hòa nhau chưa"

" Hừ, ngươi giờ này mới về?!" Yến Loan trừng mắt nhìn nàng. Chậc chậc, cái này là sao a. Đây là tôi giúp hai người mà, lại còn quở trách tôi à? Nàng nhướn mày nhìn, lại cảm thấy mình thật oan uổn. Nàng liếc nhìn Bách Lí Nhân bên cạnh, gì đây, biểu cảm y chang cô Yến Loan này là sao? Mới nói vài ba câu đã tâm đầu ý hợp đến thế à?

Nàng bất quá không thèm đôi co với cặp đôi uyên ương này nói:" Vậy chúng ta về thôi, không cha nương cô nương lại lo lắng"

Nghe thế Yến Loan liếc nhìn người bên cạnh vẻ tiếc nuối rồi thở dài hướng người đó nói:" Ta có việc phải về..."

" Ta có thể đến thăm nhạc phụ đại nhân không?" Bách Lí Nhân nhàn nhã nói

" Khụ" nàng cúi đầu xuống nên không nhìn được vẻ mặt hiện giờ

Chỉ thấy mặt Yến Loan đỏ như quả gấc trừng mắt nhìn Bách Lí Nhân mắng:" Ai là nhạc phụ của huynh!". Nói xong giận dỗi bỏ đi, hắn ta ngơ ngác đứng đó nhìn bóng lưng cô gái.

Nàng huých vai hắn ta nhỏ giọng:" Còn không mau đuổi theo!". Vừa dứt lời, hắn ta đã nhanh chóng chạy đi đến cạnh Yến Loan, xa xa nàng còn nghe được tiếng năn nỉ nha:" Không, không như muội nghĩ đâu... Muội đừng bận tâm..."

Nàng cười xấu xa nha, chậc chậc, tiền may mối sắp thuộc về mình ha ha ha!!!

Mấy ngày hôm sau Bách Lí Nhân vẫn mặt dày tới thăm " nhạc phụ đại nhân tương lai", nhưng thật chất là gặp Yến Loan a. Tình cảm coi như được bồi đắp, gia đình hai bên đương nhiên là gặp mặt nói chuyện cưới sinh rồi. Nàng ngoài được tiền làm nhiệm vụ còn có cả tiền "hoa hồng" nha.

Họ hẹn nàng nếu có thiệp cưới sẽ đến tận nơi mời nàng, như thế nàng đâu thể từ chối. Nàng cáo biệt họ rồi trở về Thiên Nam sơn, làm kiệt sức cả một tuần nên nàng đến chân núi liền phải bò lên chứ không còn leo nữa.

Sau khi lết xác khỏi Ưng Nhiệm nộp tiền "thuế" liền lết xác trở về rừng đào. Trên đường nàng cảm thấy rất quái lạ, chẳng phải hằng ngày nơi đây rất náo nhiệt mà, sao hôm nay không thấy ai hết a.

Đang suy nghĩ thì đằng sau phát lên tiếng nói:" Hé lô!"

Nàng theo phảN xạ đáp lại:" Hi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top