Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 82

TẬP 82

Tình trạng hiện giờ chính là... Xe ngựa của bọn người ngoại quốc đi trước, năm người nàng phía sau.

Vẻ mặt của năm người nhóm nàng thật sự rất khó coi, cậu chán ghét nhìn bọn người phía trước nói:" Đã bảo chúng ta sẽ dẫn đường. Rốt cuộc vì gì mà những người đó không tin liền đi phía trước?"

Chàng phất quạt vẫn dáng vẻ bình tĩnh nhưng nếu nhìn kĩ mọi người có thể thấy khuôn mặt của chàng hôm nay hơi nhăn lại, nói:" Ta thấy bọn họ chỉ ra vẻ thôi, nếu không có chúng ta dẫn đường không chừng sẽ đi lạc đâu đấy"

Nàng lắc đầu lấy hai tay đỡ đầu vừa đi vừa nói:" Không đâu, nếu bọn họ đến đây thì tất nhiên sẽ điều tra kĩ càng mọi chuyện. Có khi họ đã thăm dò đường từ trước và còn rõ ràng đường đi hơn chúng ta"

" A? Ngươi biết?" họ ngạc nhiên nhìn nàng

Nàng cười xoa xoa mũi:" Cứ cho là vậy đi, xứ giả nào chẳng vậy?". Cái này còn đỡ a, nếu như mấy vị chủ tịch hay tổng thống đến thăm còn ác nữa, nào là chuẩn bị hàng tháng trời, khi đến thăm còn nhiều vệ sĩ ác nữa a.

Những người kia trên đường cứ thong thả đi chứ chẳng thấy chút kì hấp tấp, xì, cái này mà trễ nải thì chính là các người nha! Trên đường thì bọn họ rất ít được nghỉ chân, chủ yếu là ngựa muốn nghỉ chân nên họ mới được nghỉ. Cái này phải nhìn thấy độ của ngựa mà năm người nàng mới có thể nghỉ ngơi? Há nào lại vậy!

Nhưng là, bọn người kia thì cưỡi ngựa, nhóm này lại độc mỗi đi bộ làm sao mà công bằng cho được. Tức, tức chết nàng mà!

Cuối cùng, buổi tối cũng đến. Sau một ngày la liệt đi trên đường nàng cũng có thể nghỉ ngơi a. Nàng cùng bốn người họ ngồi nghỉ dưới gốc cây lớn. Do là bọn người sứ giả không biết tại sao lại chọn đi đường vắng vẻ, như là sợ ai ám sát ấy, để người khổ là nàng a. Bọn người anh thì trâu bò làm gì biết mệt, còn nàng là thân "nữ nhi, yếu ớt" làm sao chịu nổi?

Nàng ngồi xoa bóp cẳng chân nhức mỏi của mình, còn những người còn lại thì đi tìm củi, thức ăn. Lại nhìn nhóm người sứ giả, aaa, bất công, tại sao họ lại có lương khô dự trữ để ăn a. Bất công! Biết thế nàng đã đem nguyên bao tải để ăn trên đường rồi!
Nàng bĩu môi, bọn người anh cũng đã đem dụng cụ về. Chàng buồn bực ném đống củi mới tìm được về quát nhìn nàng:" Ngươi còn ngồi đó làm gì, mau châm lửa đi!"

Xì, nàng đứng lên tiến đến đống củi châm lửa. Cũng may nàng có đem mồi lửa nếu không không lẽ giống thời tiền sử, dùng cây gỗ tạo lửa? Nàng thật không biết cách đó có hiệu quả không a, nàng không biết làm.

Ánh lửa phập phồng hiện lên, khói cứ thế xông thẳng vào mũi nàng làm nàng ho khan, mắt cũng đỏ lên:" Khụ... khụ..."

" Được rồi, ngươi ra đi để ta làm cho!" giọng anh vang lên bên tai nàng. Nàng ngước nhìn anh, trên tay anh đang cầm một thanh tre xuyên qua năm con cá.

Nàng nuốt nước bọt a:" Cá... cá sao?". Hắn tiến đến đưa củi lên nghe giọng điệu nàng như vậy liền nghi hoặc:" Có chuyện gì xảy ra với ngươi sao?"

Nàng hít một hơi rồi gượng cười lắc đầu nói:" A, không sao. Chỉ là tôi hơi, khụ... Chính là, lúc trước tôi lúc nào cũng ăn cá nên... Khụ, không sao đâu. Tôi ăn được mà". Đúng là vậy a, nguyên là nửa năm nàng sống trong cái hang động đó, ngày ngày đều phải ăn cá, thử nghĩ xem có ngán đến tận cổ không kia chứ? Từ khi nàng vào Thiên Nam liền chỉ ăn thịt và tránh cá như tránh tà.

Nói xong nàng xê dịch ra xa đống lửa rồi ngồi xổm xuống đất nhìn đống lửa đang cháy. Anh nhìn nàng rồi nhìn năm con cá trên tay mình, sau lại đưa nó cho cậu nướng còn mình tiến vào rừng.

Nàng, chàng, cậu và hắn khó hiểu nhìn hành động kì lạ của anh. Cuối cùng họ cũng quá lo lắng, việc quan trọng là nướng cá a, đói bụng!

Một lúc sau, anh trở về, trên tay chính là một con gà rừng a. Cậu thấy vậy phấn khởi nói:" Ồ, không ngờ huynh lại có thể bắt được một con gà rừng a"

Chàng liếc nhìn cậu:" Ngươi nói là chỉ có mình Lãnh Phong hắn bắt được? Ban đầu sao ngươi không dành thời gian để đi bắt nguyên đàn gà đi mà phải xuống sông bắt cá?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top